Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 41

⭒°. ݁✮

Bùi Chá cau mày ngắm nghía mấy tấm ảnh một lúc. Gã như chợt nghĩ đến điều gì đấy, nhưng ngay sau đó lại có vẻ yên tâm hơn chút đỉnh…

 

Để đảm bảo sự riêng tư, khu tắm riêng đương nhiên sẽ không gắn camera.

 

Gã cũng chẳng mấy bất ngờ khi Tang Thiên Sơn sẽ đoán ra mấy trò này là do phe gã giật dây — đằng nào thì trong giới, chuyện chơi xấu dìm hàng đối thủ vốn thường như cơm bữa. Miếng bánh béo bở chỉ có từng đó, tôi được thì anh nghiễm nhiên mất mà thôi.

 

Gã chỉ sợ rằng sau khi Tang Thiên Sơn biết chuyện, nhỡ đâu cậu bạn kia của hắn lại oang oang ngay trên sóng thì sao?

 

Việc “người lạ đến gần suối nước nóng bị vệ sĩ giật điện thoại, nghi là còn bị hành hung” này, dẫu có thanh minh là do stalker quấy rối đi chăng nữa, Bùi Chá vẫn thừa sức hình dung được hot search sắp tới sẽ ngập tràn những gì rồi.

 

Chưa kể đến việc còn bị cả cõi mạng ném đá tơi bời.

 

Điều may mắn duy nhất có lẽ là: ở đây không có camera, nói mồm không có bằng chứng. Đến lúc ấy, nếu phe gã cố lái dư luận theo hướng gã và Tang Thiên Sơn thân thiết nên mới đùa vậy, thì cũng chẳng phải là hoàn toàn hết cứu.

 

Nghĩ đoạn, Bùi Chá chợt nhớ tới việc nhà họ Lâu đang ngấm ngầm “mớm” tài nguyên cho mình dạo gần đây.

 

Gã càng thấy chuyện này không thể để toang được.

 

Gã quyết định sẽ tranh thủ lúc Sầm Úc còn chưa rời khỏi biệt thự, thăm dò thái độ của cậu ta thử mới được...

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc vẫn cứ ngồi lì bên chỗ Lâu Bách Xuyên, đang cố chây ì không muốn về đối mặt với hiện thực thì đột nhiên thấy Ngu Sân Ngọc gọi đến.

 

Cậu nhìn chằm chằm mấy giây.

 

“Không nghe máy à?” Lâu Bách Xuyên hỏi, giọng thản nhiên chẳng lộ chút cảm xúc.

 

Anh thừa sức nhận ra Sầm Úc đang cố tình câu giờ, bởi cậu cứ lân la sờ cái này mó cái kia chỉ để trì hoãn việc phải về, như thể biệt thự cậu ta có con quái vật ăn thịt người nào đó chực chờ sẵn vậy.

 

Ban đầu, Lâu Bách Xuyên cứ tưởng hai người kia đang giận nhau gì đấy. Nhưng sau khi dò xét thử một chút, thấy Sầm Úc vẫn còn mang cả trăm lớp filters dành cho Ngu Sân Ngọc, anh mới đoán chắc rằng: hẳn không phải do cãi vã, mà đơn giản là vì Sầm Úc không muốn về thôi.

 

“Nghe với chả ngóng!” Vừa định đáp “bắt máy đây”, Sầm Úc bỗng nhớ ra mình còn phải diễn vai kẻ xấu trước mặt Lâu Bách Xuyên, thế là bèn đổi giọng ngay.

 

“Không thấy đang bận việc à, đúng là chả biết điều.” Nói đoạn, cậu nhét thẳng điện thoại vào túi, mặc cho nó tự tắt.

 

Một lát sau, tiếng chuông im bặt, nhưng chưa đầy giây tiếp theo đã ầm ĩ reo vang lần nữa.

 

“?” Sầm Úc lấy làm lạ, dai như đỉa thế!

 

Cậu tiếp tục bơ đi, rồi lại là cuộc gọi của Ngu Sân Ngọc hiện lên.

 

Y cứ thế gọi liền tù tì bảy cuộc...

 

Sầm Úc chau mày.

 

Đương lúc Lâu Bách Xuyên đinh ninh rằng đối phương sắp sửa nổi đoá vì kiểu bám người cực đoan và sự lì lợm kinh khủng ấy, thì lại thấy cậu ta lắc đầu cười khổ với mình:

 

“...Sức hút lớn quá, cũng khổ tâm ghê.”

 

Sầm Úc buông thêm một câu sến rện: “Mới xa mặt tôi có một tẹo mà đã bắt đầu nhớ rồi.”

 

Dứt câu, cậu cố lờ đi cái nhìn đầy ẩn ý của Lâu Bách Xuyên, nhấn bắt máy.

 

Sầm Úc vốn cho rằng Ngu Sân Ngọc thể nào cũng sẽ gào thét điên cuồng ở đầu dây bên kia, hoặc ít nhất cũng phải tra khảo tại sao mình không chịu nghe máy. Nhưng ai ngờ, thứ vang lên chỉ là tiếng thút thít nức nở của đối phương:

 

“...Chồng ơi... anh... không muốn quan tâm đến em nữa phải hông?”

 

Giọng y ngắt quãng đứt đoạn, nghe như vọng ra từ một nơi nào đó kín mít.

 

Có lẽ vì đã khóc quá nhiều, trong ngữ điệu Ngu Sân Ngọc nhuốm chút hơi th* d*c hổn hển, y hỏi Sầm Úc bằng vẻ hết sức tội nghiệp: “Anh về một mình rồi ạ? Sao anh cứ bơ em mãi thế.”

 

Sầm Úc lập tức thấy tội lỗi đầy mình! Cậu bèn tằng hắng một tiếng: “Anh đang bận chút việc bên chỗ anh Xuyên.”

 

“... Vậy anh cho em nhìn anh đi.” Ngu Sân Ngọc trả lời rồi dập máy cái rụp. Ngay tức khắc, cuộc gọi video lại hiện lên.

 

Sầm Úc thấy hơi đau đầu, nhưng vẫn phải cắn răng bắt máy.

 

Qua khung hình rung lắc, Sầm Úc nhận ra Ngu Sân Ngọc vẫn còn đang ở khu tắm riêng trong phòng ngủ.

 

Hèn chi ban nãy nghe giọng y qua loa cứ như vọng ra từ xó xỉnh chật chật hẹp nào đó.

 

“Em ngâm mình xong rồi à?” Cậu để ý thấy Ngu Sân Ngọc đang mặc áo choàng tắm.

 

Tóc y còn hơi ươn ướt, cả người toát lên vẻ uể oải, dường như đã ngâm nước nóng đến thấm mệt.

 

Vì dí sát màn hình vào mặt, Sầm Úc miễn cưỡng thấy được mỗi cái đầu to tổ chảng của y. Nghe Sầm Úc hỏi, Ngu Sân Ngọc chỉ gật gật.

 

Khóe mắt chàng trai nọ hãy còn đấy dấu vết mới khóc xong, có lẽ đã nỉ non rất lâu vì tưởng tượng ra cảnh bị Sầm Úc bỏ rơi, không thèm đoái hoài gì mình đến nữa: “...Chồng ơi, anh thật sự đang làm việc ạ?”

 

Y lên tiếng hỏi, giọng điệu ngờ vực không mấy tin tưởng.

 

Nghe vậy, Sầm Úc liền dịch điện thoại ra xa một chút, vừa đủ để Lâu Bách Xuyên lọt vào khung hình, rồi lại nhanh chóng đưa màn hình đến gần.

 

“Lát nữa anh về.”

 

Cậu vốn còn định câu giờ thêm nữa, nhưng trông dáng vẻ Ngu Sân Ngọc lúc này buồn bã đến vậy, cậu cũng thấy hình như mình có hơi quá đáng thì phải?

 

Thế là cậu đành quay xe.

 

Sau khi dỗ dành đối phương thêm vài câu cho có lệ, Sầm Úc tắt cuộc gọi video, đoạn quay sang nhìn Lâu Bách Xuyên vẫn đang lạnh lùng ngồi ngay phía sau.

 

“Bạn cùng nhà bình thường thôi đấy à?” Anh ta hỏi.

 

“...” Sầm Úc cười hơ hơ.

 

Lâu Bách Xuyên gật đầu, bước tới vỗ nhẹ vai vào cậu:

 

“Công ty luôn ủng hộ mọi xu hướng tính dục và quyền tự do yêu đương.”

 

⭒°. ݁✮

Về đến biệt thự của hai người, Sầm Úc đã thấy Ngu Sân Ngọc nằm dài trên giường, hình như đang xem điện thoại.

 

Thấy cậu về, y mới chịu bỏ điện thoại xuống, rồi dang hai tay ra, động tác rõ ràng là đang đòi ôm.

 

Sầm Úc làm bộ giả ngơ không hiểu, chỉ tiện tay vớ chai nước khoáng đưa cho y:

 

“Ngâm mình xong chắc khát lắm ha? Vậy uống chút nước đi này.”

 

Nói xong, cậu không buồn nhìn Ngu Sân Ngọc nữa, lại tính chuồn vào khu tắm riêng lì lợm thêm một lúc.

 

Ngu Sân Ngọc vẫn cứ dõi theo từng cử động của Sầm Úc. Y vặn nắp chai nước khoáng trong tay, vừa ngửa đầu uống vừa dán mắt vào bóng lưng cậu.

 

Chốc lát sau, y chợt nghe tiếng Sầm Úc vọng ra từ sau cánh cửa lùa:

 

“Sao quần áo trong giỏ đồ bẩn lại ướt hết thế này?!”

 

Ngu Sân Ngọc liền đặt chai nước khoáng sang một bên. Vẫn khoác chiếc áo choàng tắm trên người, y bước xuống giường, rồi tựa vào cửa lùa, đáp lời Sầm Úc phía đối diện:

 

“À, lúc nãy em lỡ tay làm nước nóng văng ra ngoài, ai ngờ lại trúng ngay vào giỏ đồ bẩn.”

 

“Em mang nhiều quần áo lắm, anh cứ mặc của em cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment