Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 42

⭒°. ݁✮

Tất nhiên là Sầm Úc có soạn đồ đạc rồi — nói gì thì nói, cả vali của cậu đều do một tay Ngu Sân Ngọc sắp xếp.

 

Có điều, lúc ấy cậu không tính ở lại quá lâu, vốn chỉ định đi cuối tuần rồi về thôi. Vả lại, cậu luôn đinh ninh rằng đây là một đoạn truyện quan trọng dành riêng cho Ngu Sân Ngọc, còn bản thân mình chỉ là vai quần chúng mờ nhạt — nên rốt cuộc, Sầm Úc chỉ mang theo đúng một chiếc áo khoác.

 

Ban nãy lúc thay đồ, cậu cũng quên béng không đem cái áo đấy ra, kết quả là cả nó lẫn đống đồ kia đều ướt sũng nước suối.

 

Bước ra từ phòng tắm riêng, Sầm Úc tiện tay nhận lấy bộ đồ Ngu Sân Ngọc đưa tới.

 

Đó là một chiếc áo màu kem, kiểu dáng cực kỳ giống với cái trên người y.

 

Sầm Úc cũng chẳng mấy để tâm. Cậu vẫn đang mặc bộ đồ cũ ban nãy, định bụng chờ tới mai mới thay bộ này. Nhìn Ngu Sân Ngọc đang hau háu mong chờ trước mặt, cậu chợt nhớ ra một chuyện khác:

 

“Khương Nguyên Thanh không đi dạo cùng em à?”

 

Trong truyện gốc, chính vì thấy Sầm Úc tệ bạc với Ngu Sân Ngọc mà Khương Nguyên Thanh mới chịu đối diện với lòng mình, sau đó nhận ra tình cảm hắn dành cho y bấy lâu.

 

Ai dè nay đã đến khu nghỉ dưỡng nửa ngày rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi nam thứ đâu, còn ra thể thống gì nữa!

 

Có lẽ Ngu Sân Ngọc cũng không ngờ Sầm Úc lại đột nhiên nhắc đến Khương Nguyên Thanh, nét mặt thoáng vẻ khó hiểu, rồi liền mỉm cười giải thích: “Hình như cậu ấy bận chút việc.”

 

Y nhìn Sầm Úc đang xoay người ngồi xuống mép giường, tiếp lời: “Tối nay cậu ấy có mời mình ăn tối đó ạ.”

 

Sầm Úc thì chẳng mặn mà gì với chuyện này.

 

Thay quần áo xong xuôi, cậu nhanh chóng bước khỏi phòng: “Anh chưa buồn ngủ, nếu em mệt thì cứ chợp mắt một lát đi.”

 

“Anh ra xem tivi cái đã.”

 

Nghe vậy, Ngu Sân Ngọc lon ton theo chân Sầm Úc ngay: “Em cũng vừa ngâm mình thôi, chưa muốn ngủ sớm thế đâu.”

 

Vừa nói, y vừa lẽo đẽo đi đến chiếc tivi ngoài phòng khách, rồi sà xuống ngồi sát bên cạnh cậu.

 

Sầm Úc thấy mình như đang ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than. Cậu vờ thản nhiên bật tivi lên, nào ngờ lại bỗng dưng bị Ngu Sân Ngọc chộp lấy cổ tay.

 

“?”

 

“Cái gì đây?” Ngu Sân Ngọc níu chặt tay Sầm Úc, cúi đầu nhìn vết hằn in dấu phía trên.

 

Khi nãy, lúc tên vệ sĩ kia túm lấy Sầm Úc, cứ ngỡ đã tóm được kẻ bám đuôi nên ra tay chẳng hề nương nhẹ. Thêm một hồi giằng co vật lộn sau đó, cổ tay cậu tấy đỏ một vết rất rõ, chẳng qua do tay áo dài nên mới trùng hợp che khuất đi.

 

Giờ Sầm Úc vươn tay lấy điều khiển, Ngu Sân Ngọc mới phát hiện dấu hằn ấy yên vị trên cổ tay cậu.

 

“Cái này á?” Sầm Úc ngớ người một giây.

 

Cậu cúi xuống ngó thoáng qua, thái độ cũng chẳng hề bận tâm mảy may: “...Ừm, hiểu lầm chút thôi mà.”

 

Vốn chỉ định nói nhanh cho qua chuyện, ai dè Ngu Sân Ngọc cứ nghiêm túc nhìn Sầm Úc chằm chằm ——

 

“Anh Úc...”

 

Vừa dứt lời, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu đã chực trào ra từ khóe mắt y.

 

Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc: “Ai làm?”

 

Vừa nói, y vừa ôm chầm lấy đối phương, vùi mặt vào vai cậu. Một lúc sau, Sầm Úc cảm nhận được nước mắt nóng hổi của y đã thấm ướt một mảng áo mình.

 

Chuyện này làm Sầm Úc hơi lúng túng giơ tay lên, chẳng biết phải dỗ dành Ngu Sân Ngọc đang đau lòng ra sao cho phải.

 

—— Đây cũng là lần đầu cậu ngẫm ra một điều rằng: hình như Ngu Sân Ngọc thích Sầm Úc còn nhiều hơn cậu vẫn tưởng.

 

Tay cậu bèn vô thức vỗ nhẹ vài cái lên vai y: “...Thật sự chỉ là tai nạn thôi.”

 

“Vậy anh nói cho em biết ai làm đi.”

 

Có lẽ là vẫn đang dúi mặt vào vai người thấp hơn, giọng nói Ngu Sân Ngọc nghe có hơi nghèn nghẹn.

 

Sầm Úc đành vòng một tay qua, ôm lấy vai y.

 

Cậu ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng v**t v* tóc đối phương, rồi mới từ tốn kể lại ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện. Xong xuôi, Sầm Úc lại nói: “Chỉ có vậy thôi.”

 

Nước mắt Ngu Sân Ngọc dần ngừng rơi, cả người y vẫn vùi trên vai Sầm Úc.

 

“...Em ghét hắn.”

 

“Hửm?”

 

“Bùi Chá.” Giọng Ngu Sân Ngọc nghẹn ngào: “Tên đó đáng chết ngàn lần.”

 

Sầm Úc bất giác phì cười. Ngón tay cậu luồn vào mái tóc y, xoa đầu dỗ dành: “Không sao, anh không bị thương.”

 

Còn về Bùi Chá, gã ta nào có phải nhân vật trong cốt truyện gì đâu, dù Ngu Sân Ngọc ghét cay ghét đắng cách mấy thì cũng chả hề ảnh hưởng.

 

Sầm Úc ôm Ngu Sân Ngọc vỗ về một lúc. Hình ảnh trên tivi cứ thay đổi liên tục, rồi đúng lúc chiếu tới bộ phim đầu tay của Tang Thiên Sơn. Sầm Úc chỉ vừa đưa mắt liếc qua thì đã nghe y lên tiếng ngay ——

 

“Không được nhìn.”

 

Cậu còn đang ngơ ngác chưa hiểu Ngu Sân Ngọc có ý gì.

 

Đã thấy y ngẩng phắt đầu lên.

 

Đôi tay y vươn ra, vừa áp vào bịt tai Sầm Úc, vừa giữ chặt lấy đầu cậu, không cho cậu ngoảnh mặt đi đâu.

 

Khóe mi vẫn còn hoe hoe đỏ, có lẽ là vì mới khóc xong. Người như Ngu Sân Ngọc, dẫu có nức nở thảm thương đến mấy, dù mắt có sưng húp, mũi có ửng đỏ nhường nào, trông mặt mày vẫn cứ đẹp tới nao lòng.

 

Nhất là đôi mắt màu trà ánh chút xanh lục kia, sau khi ngấn lệ lại càng thêm phần trong veo sạch sẽ vô ngần.

 

Y cứ thế đối diện cùng Sầm Úc: “Đừng nhìn hắn, chỉ được nhìn em thôi.”

 

Giây phút đó, Sầm Úc gần như bị ánh mắt của Ngu Sân Ngọc hớp hồn. Khi người nọ chú mục vào mình, đôi đồng tử ngập tràn nồng nhiệt và xiết bao rung cảm còn sâu lắng hơn gấp bội kia lập tức đánh thẳng vào cậu. Trước niềm khao khát chiếm hữu đang hừng hực dưới đáy mắt Ngu Sân Ngọc ấy, dòng suy nghĩ của Sầm Úc bỗng dưng tắc nghẽn trong thoáng chốc.

 

Ngu Sân Ngọc trong truyện gốc cũng thế này ư?

 

Hình như trông chẳng giống đoá hoa vô hại hay ỷ lại chút nào.

 

Ấy thế mà, cái vẻ mạnh mẽ của Ngu Sân Ngọc chỉ lóe lên rồi vụt tắt sau tắp lự. Ngay khoảnh khắc mắt Sầm Úc vừa thoáng chút bối rối xao động, Ngu Sân Ngọc lại đột nhiên mỉm cười.

 

Cười một điệu ngọt lịm hết sức nũng nịu.

 

“Em ghét Tang Thiên Sơn lắm.” Y nói với cậu: “Hắn ta biết bao nhiêu thứ mà em chẳng hề hay.”

 

Dứt lời, y liền quay đầu nhìn Tang Thiên Sơn trên tivi…

 

Nhưng trong đầu lại nghĩ đến Bùi Chá.

 

Y nhớ rõ rằng Bùi Chá sắp tham gia show thực tế với Tang Thiên Sơn.

 

Và y cũng vừa vặn biết người Bùi Chá mời đi cùng là ai.

 

Tuy lòng nực cười là thế, nhưng khi đối diện với Sầm Úc, Ngu Sân Ngọc vẫn ra vẻ ngây thơ vô cùng:

 

“Bùi Chá cũng thật đáng ghét, em nghe nói hắn sắp lên show của đài Durian.”

 

“Người bạn ngoài ngành hắn ta mời đi cùng là anh trai em...” Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc, hỏi: “Hay là em bảo anh hai đừng đi cùng hắn nữa, được không ạ?”

 

Sầm Úc không ngờ chỉ có mỗi mình cậu mù tịt chuyện Ngu Cẩn Hành chuẩn bị tham gia show kia.

 

Cậu quay sang Ngu Sân Ngọc đang nhìn mình, mặt mày y nom nghiêm túc hết mức, lại thấy chẳng cần thiết phải làm vậy…

 

Dù gì thì nếu Ngu Cẩn Hành chịu góp mặt, sau này Ngu Sân Ngọc muốn tham gia cũng chỉ càng dễ thở hơn thôi.

 

Một cậu ấm con nhà giàu vừa dịu dàng vừa dễ mến đến thế — sự tương phản này chắc chắn sẽ hút fan rần rần...

 

Sầm Úc thoắt cái hoá thân quân sư quạt mo, ngẫm nghĩ nhẩm tính một loạt lợi ích mà Ngu Sân Ngọc có thể vớ được nếu Ngu Cẩn Hành cũng tham gia. Sau đó, cậu mới lên tiếng đáp lời y:

 

“Không cần đâu.” Sầm Úc tự cho là mình đã nắm chắc tình hình: “Sau này Tang Thiên Sơn sẽ xử đẹp gã ta thôi.”

 

Bởi lẽ Tang Thiên Sơn trong truyện gốc đã tiễn Bùi Chá ra chuồng gà chỉ với một cước mà, chẳng phải sao?

 

Nhưng Ngu Sân Ngọc lại hiểu theo một ý khác hẳn.

 

Dù ngoài mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, song trong bụng y lại thầm nghiến răng trèo trẹo, càng lúc càng thấy Bùi Chá cũng hệt như Tang Thiên Sơn.

 

Đều cực kỳ chướng tai gai mắt.

Bình Luận (0)
Comment