⭒°. ݁✮
Mãi đến tối mịt, chủ tiệc Khương Nguyên Thanh mới đủng đỉnh xuất hiện.
Ban đầu hắn mời vợ chồng Ngu Sân Ngọc, tiếp đến là Lâu Bách Xuyên; rồi ngẫm nghĩ tới chuyện khai trương cần phải quảng bá, nên hắn bèn đánh tiếng luôn với cả Bùi Chá.
Dĩ nhiên, còn có một vị khách không mời mà vẫn mò mặt đến — chính là Ngu Cẩn Hành.
Khi mọi người chuẩn bị dùng bữa tối, Khương Nguyên Thanh mới thấy lòng khó xử hết sức: hắn vừa muốn tranh thủ làm thân Lâu Bách Xuyên, vừa phải tò mò dò xem cái kẻ mà Ngu Sân Ngọc say như điếu đổ kia có gì đặc biệt. Đồng thời, hắn cũng không quên mình đã mời Bùi Chá tới đây, đương nhiên phải tiếp đãi người ta cho thật chu toàn.
Còn về Ngu Cẩn Hành... Khương Nguyên Thanh nghĩ thôi mà đã thấy đau cả đầu.
Dẫu có là Lâu Bách Xuyên hay vợ chồng Ngu Sân Ngọc đi chăng nữa, họ cũng chỉ ở lại chơi hết cuối tuần này thôi.
Sang chiều chủ nhật là phải về rồi.
Tuy Ngu Cẩn Hành chưa hề hé răng nửa lời, nhưng Khương Nguyên Thanh đoán chắc một khi Ngu Sân Ngọc rời đi thì gã cũng chẳng có lý do gì để nán lại.
Mang lòng dạ rối bời ấy, nhân buổi chiều ngồi hàn huyên cùng Lâu Bách Xuyên, hắn mới vờ như lơ đãng buông vài lời, cốt dò xem ý tứ anh ta ra sao.
Nào ngờ Lâu Bách Xuyên chỉ mỉm cười đáp: “Họ đều là người quen của tôi cả.”
“Người quen ư?” Khương Nguyên Thanh không ngờ tới chuyện này.
Việc Lâu Bách Xuyên biết Ngu Sân Ngọc, hắn còn cho là lẽ thường tình, bởi dù sao cả hai cũng cùng một giới. Nhưng Sầm Úc thì... làm sao anh ta quen cho được chứ?
Mà Lâu Bách Xuyên cũng chẳng quanh co úp mở làm gì.
“Sầm Úc làm cùng chỗ với tôi.”
Nghe vậy, Khương Nguyên Thanh sực nhớ tới công ty Lâu Bách Xuyên mới về công tác dạo gần đây. Hắn bất giác thốt lên: “Ở tòa nhà Thiên Hòa à?”
“Phải.”
“Tòa nhà Thiên Hòa.” Khương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ cái tên này một lát, rồi bật cười trêu chọc Lâu Bách Xuyên: “Dạo này tòa nhà đó xuất hiện trên mặt báo hơi nhiều đấy.”
“Ban nãy lướt tin, tôi còn lỡ bấm nhầm vào vụ của Tang Thiên Sơn cơ.”
Khương Nguyên Thanh bèn khơi chuyện cho vui: “Nhớ không lầm thì Tang Thiên Sơn hay đón người tan sở ngay dưới chân tòa nhà Thiên Hòa.” Đoạn, hắn lại bâng quơ hỏi thêm: “Anh có vô tình chạm mặt Tang Thiên Sơn lần nào không?”
“Tang Thiên Sơn thì tôi chưa gặp.”
Khương Nguyên Thanh cũng chẳng mấy bận tâm, vì hắn vốn chỉ định tán nhảm dăm ba câu mà thôi. Nào ngờ, ngay giây tiếp theo, Lâu Bách Xuyên bỗng dưng thả một quả bom hạng nặng:
“Nhưng tôi lại quen người Tang Thiên Sơn đến đón.”
Khương Nguyên Thanh cứ thấy giọng điệu đối phương có gì đó là lạ.
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn chẳng tài nào nhớ nổi giữa Lâu Bách Xuyên và Tang Thiên Sơn từng có xích mích chi. Nếu thực sự phải tìm ra một điểm khác thường, thì có lẽ là vẻ quan tâm thái quá của anh ta khi nghe tin đồn về Tang Thiên Sơn hôm ấy.
Hay là người bí ẩn kia của Tang Thiên Sơn có quan hệ gì đó với Lâu Bách Xuyên?
Khương Nguyên Thanh còn đang mải rối rắm suy tư, thì Lâu Bách Xuyên đã đột ngột tung ra ngay chiêu cuối:
“Người Tang Thiên Sơn đến đón là Sầm Úc.”
“...?” Khương Nguyên Thanh vô thức quay phắt sang Lâu Bách Xuyên, chén trà trên tay cũng quên bẵng cả uống. Vài giây sau, hắn mới như con ngỗng ngơ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Hả?”
⭒°. ݁✮
Cuối cùng, một phần nhờ Lâu Bách Xuyên ngấm ngầm ủng hộ, phần khác vì trạng thái mất hồn mất vía của Khương Nguyên Thanh, bữa tối vốn chỉ định mời riêng vợ chồng Ngu Sân Ngọc bỗng hóa thành một buổi sum họp đủ đầy.
Khương Nguyên Thanh cũng đã hỏi riêng Ngu Sân Ngọc, tiện thể nhắc đến chuyện trong biệt thự còn có một vị khách nữa là Bùi Chá.
Ban đầu, hắn chẳng trông mong Ngu Sân Ngọc sẽ đồng ý nhận lời cho thêm người, nào ngờ y chỉ khựng lại giây lát rồi gật đầu ngay tức thì.
“Được thôi.” Ngu Sân Ngọc đáp: “Đông người cho thêm phần náo nhiệt.”
“...” Khương Nguyên Thanh cầm điện thoại, lặng thinh không nói gì.
Sao hắn cứ có cảm giác giọng điệu Ngu Sân Ngọc nào có phải muốn đông người cho vui nhỉ?
Mà là gom lại nhiều chút để y xiên gọn một mẻ thì đúng hơn.
Hắn cố xua đi cái cảm giác kỳ quái dưới đáy lòng, rồi bất giác nghĩ đến ông anh trai của đối phương. Thành thật mà nói, Khương Nguyên Thanh có hơi rén Ngu Cẩn Hành một tẹo: “Thế còn anh trai cậu?”
“Tôi không dám mời.”
“Kệ anh ta đi.” Ngu Sân Ngọc thờ ơ: “Kẻ đó có ngốc đâu. Vả lại, cậu mời hay không thì khác gì nhau sao?”
Nghe y nói vậy, Khương Nguyên Thanh cũng thấy chí phải. Ngu Cẩn Hành kia, dù hắn có ngỏ lời hay không cũng vậy cả thôi.
Nơi nào gã đã muốn đặt chân tới, không ai gọi gã cũng tự khắc tìm sang; còn khi đã chẳng thiết đi rồi, có mời rát họng đến mấy cũng bằng thừa.
Thôi, dẹp luôn cái ý nghĩ Phật sống này cho nhẹ đầu.
Khương Nguyên Thanh chỉ thấy mệt lòng hết sức.
⭒°. ݁✮
Khu suối nước nóng của Khương Nguyên Thanh vốn dành cho giới thượng lưu, luôn chú trọng sự riêng tư kín đáo tuyệt đối. Mỗi biệt thự đều được ngăn cách bởi đủ loại hoa cỏ, muôn sắc cây cối và non bộ hữu tình.
Dẫu vậy, hắn vẫn chừa một khoảng không riêng cho những buổi tiệc tùng, hội hè.
Vì bản chất là khách sạn nghỉ dưỡng, khách khứa lại chẳng có bao nhiêu, Khương Nguyên Thanh cũng dặn trước mọi người cứ ăn mặc sao cho thoải mái là được, không cần quá câu nệ hình thức.
Khổ nỗi ngoài chiếc áo khoác đã bị Ngu Sân Ngọc làm ướt ra, Sầm Úc chỉ còn mỗi cái hoodie đang mặc trên người.
Vác theo hoodie đi ăn tiệc thì còn ra thể thống gì nữa, nên cậu đành phải thay chiếc áo màu kem Ngu Sân Ngọc cho mượn tạm.
Y cũng chọn một chiếc có kiểu dáng và màu sắc cực kỳ giống của cậu.
Tuy trông hao hao nhau là thế, nhưng khi khoác lên hai dáng hình riêng lẻ, lại toát lên hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Sầm Úc vốn mang trong mình nét giá băng xa cách, nhất là khi lặng im, vẻ lạnh lùng cố hữu ấy càng thêm hiện rõ trên từng biểu cảm cậu. Khéo thay, chiếc áo màu kem nền nã kia đã vô tình làm dịu đi phần nào khí chất thờ ơ của chàng trai, khiến cả người Sầm Úc trông ôn hòa hơn hẳn.
Còn Ngu Sân Ngọc tuy lúc nào cũng mềm mại hiền hoà, nhưng nhờ khung xương và vóc dáng trời ban, sâu trong y vẫn cứ ẩn hiện một sự cao sang khôn tả.
Hai người ngồi trên chiếc xe nhỏ do quản gia cầm lái, chẳng mấy chốc đã đến nơi Khương Nguyên Thanh đãi tiệc.
Vừa bước xuống xe, Ngu Sân Ngọc liền nhìn về phía Lâu Bách Xuyên đang đứng sẵn ở cửa.
Anh ta bấy giờ đã thay một chiếc sơ mi dáng thư thái. Thoáng bắt gặp Ngu Sân Ngọc, anh bèn gật đầu, rồi cất lời chào Sầm Úc đi phía sau: “Nếu hai cậu không lái xe đến, để mai tôi tiện đường đưa hai cậu một đoạn.”
Vừa định mỉm cười từ chối, Ngu Sân Ngọc đã bị Sầm Úc đang nóng lòng đẩy thuyền cho công thụ chính chen ngang ngay: “Vậy thì còn gì bằng nữa! Bọn tôi đúng là chưa có xe về đây.”
Cậu dứt lời xong, bóng dáng Khương Nguyên Thanh liền bước ra từ trong phòng. Thấy cả nhóm, hắn gật đầu chào.
Bùi Chá cũng vừa hay xuất hiện, trên người là bộ cánh mới tinh.
Chẳng rõ vô tình hay hữu ý muốn lấy lòng Lâu Bách Xuyên, gã lại chọn đúng bộ đồ của nhãn hàng nhà họ Lâu.
Lâu Bách Xuyên chỉ đưa mắt lướt nhanh qua rồi quay đi chỗ khác.
Còn Bùi Chá chào hỏi Sầm Úc xong thì chuyển đường nhìn sang Ngu Sân Ngọc đang đứng bên cạnh cậu…
Gã vốn quen biết Ngu Cẩn Hành, nên đương nhiên cũng chẳng lạ gì cậu trai em vàng ngọc của người kia.
Song, vẫn có một điều khiến gã chưa từng ngờ tới: sao Sầm Úc có thể cặp kè với Ngu Sân Ngọc được cơ chứ?!
Nhưng rồi, gã lại sực nhớ tới những lời ong tiếng ve mà mình từng nghe được trong vài ba buổi tụ tập…
Người ta rỉ tai nhau rằng Ngu Sân Ngọc là kẻ lụy tình, trót phải lòng một gã nhà quê nghèo rớt mồng tơi, cứ sống chết đòi theo cho bằng được. Vì không muốn em trai buồn bã, Ngu Cẩn Hành đành nhắm mắt làm ngơ, định bụng đợi Ngu Sân Ngọc chơi chán rồi sẽ tính sau.
Bởi lẽ đó, ai mà chẳng biết Ngu Cẩn Hành cực kỳ không ưa Sầm Úc.
Bùi Chá vừa nghĩ đến đây, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, ngỡ như sắp tìm ra được điểm mấu chốt thì một giọng nói quen thuộc đã bất ngờ cất lên ——
“...Sao mọi người chưa vào trong thế?” Người đàn ông theo sau Khương Nguyên Thanh cong môi mỉm cười.
Có lẽ là do sức khỏe được không tốt, gã lại ho khan thêm vài tiếng giữa chừng rồi mới tiếp lời: “Vào đi nào, cơm nước đã sẵn sàng cả rồi.”
Nhìn người đàn ông ốm yếu hết sức quen thuộc kia, Sầm Úc gần như chết sững ngay tại chỗ. Bởi vì vẫn còn không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, nên cậu chưa để ý tới Ngu Sân Ngọc bên cạnh đã tối sầm mắt lại, càng không hay biết tiếng reo kinh ngạc đầy giả lả của y:
“Anh hai, anh đến khi nào thế?”