⭒°. ݁✮
Anh hai á?!
Sầm Úc chỉ biết sững sờ nhìn bóng dáng quen thuộc mình vừa gặp ban chiều, đầu óc trở nên trống rỗng, chẳng thể nặn ra nổi chữ nào.
Cậu thấy Ngu Sân Ngọc đang tay bắt mặt mừng chào hỏi Ngu Cẩn Hành, còn gã ta thì khẽ gật đầu: “Trước hai đứa một chút.”
Người nào người nấy đều tự nhiên như không, trông chẳng khác gì anh em lâu ngày được dịp gặp lại, chả còn cái hơi hướng chuẩn bị lao vào đấu đá của vài tiếng trước nữa.
Ngu Cẩn Hành đưa mắt nhìn sang Sầm Úc, cười nhẹ: “Ra cậu là Sầm Úc à? Lần đầu gặp nhỉ.”
Nói đoạn, gã tính bước lại phía cậu, ngỏ ý muốn bắt tay.
Sầm Úc đứng hình, không thể ngờ được người đàn ông lù lù đứng trong sân mình hồi chiều lại chính là Ngu Cẩn Hành. Giờ thì cậu mới muộn màng vỡ lẽ: thảo nào giữa khu suối nước nóng của Khương Nguyên Thanh lại mọc đâu ra một kẻ lạ mặt.
Mà cái oái oăm là, kẻ đó còn mò được vào tận đúng biệt thự của cậu và Ngu Sân Ngọc nữa mới tài.
Hóa ra người ta tính cả rồi!
Sầm Úc cũng đâu tiện vạch trần rằng Ngu Cẩn Hành đã từng ghé sân nhà họ, hay phanh phui rằng đây vốn chả phải lần đầu tiên cả hai chạm mặt. Thế nên, cậu chỉ biết gượng cười, đang định đáp lại cái bắt tay của Ngu Cẩn Hành thì Ngu Sân Ngọc đã vội kéo lại.
“Anh hai~ Khách sáo làm gì anh.” Y tủm tỉm nhìn bàn tay đang chìa ra của đối phương: “Cứ thoải mái là được rồi.”
Ngu Cẩn Hành cũng lướt thoáng qua động tác chơ vơ giữa không trung của mình, rồi quay sang Ngu Sân Ngọc cứ khư khư giữ lấy tay Sầm Úc. Mặt gã tỉnh bơ không một gợn sóng, dáng vẻ thanh tao quyền quý vẫn vẹn nguyên như thường.
Gã gật đầu: “Ừ.”
Rồi lại cười cười với y: “Anh mượn cậu ấy một lát, em không phiền chứ?”
Nụ cười trên môi Ngu Sân Ngọc tức khắc sượng hẳn đi. Nhưng trước mặt anh trai, cộng thêm bao nhiêu ánh nhìn khác đang đổ dồn vào, y chỉ đành gật đầu tỏ vẻ xởi lởi: “Dạ được chứ anh.”
Thấy thế, Ngu Cẩn Hành bèn gọi Sầm Úc ra một góc nói chuyện riêng.
Biết Ngu Cẩn Hành muốn tâm sự tuổi hồng với mình, chân Sầm Úc như muốn nhũn cả ra.
Ai chứ tay này đích thị là siêu phản diện, trùm cuối của cả truyện đấy! Một thằng cha điên loạn thứ thiệt, tuyệt không phải dạng vừa đâu!
Sầm Úc lẽo đẽo theo sau Ngu Cẩn Hành.
Gã nhìn cậu rồi buông một câu: “Chuyện ban chiều, tôi không muốn để Sân Ngọc biết.”
Giọng gã nghe đều đều nhẹ bẫng, tựa như chỉ đang thông báo bâng quơ với người đối diện.
Sầm Úc thừa hiểu Ngu Cẩn Hành muốn ám chỉ điều gì.
Cậu liếc về phía Ngu Sân Ngọc, thấy y bắt gặp ánh mắt mình thì cười lại một cái, rồi quay sang nói với Ngu Cẩn Hành: “Anh hai đừng làm khó anh ấy nha.”
Ngu Cẩn Hành khẽ nhếch môi, chẳng đáp chẳng rằng.
Sầm Úc cố lựa lời nói với gã: “Tôi dĩ nhiên sẽ không hé răng nửa lời.”
Ngu Cẩn Hành cứ im lặng nhìn chằm chằm Sầm Úc, đăm chiêu như đang mải chìm trong suy nghĩ nào đó. Nhưng rồi, gã chỉ vỗ nhẹ vai cậu một cái: “Vậy thì tốt.”
Dứt lời, tay gã chẳng những không rời khỏi Sầm Úc, mà ngược lại còn tỏ ra thắm thiết thân tình lắm, vòng qua khoác hẳn lấy vai cậu.
Tuy trông gã có phần yếu đuối bệnh tật là thế, nhưng thực chất lại cao hơn Ngu Sân Ngọc đôi chút, nên choàng vai Sầm Úc cũng chẳng hề khó khăn gì.
Ngu Cẩn Hành gần như ôm Sầm Úc đi đến trước mặt Ngu Sân Ngọc: “Đương nhiên sẽ không làm khó cậu ấy rồi.”
Đoạn, gã buông tay khỏi vai Sầm Úc, khẽ gật đầu với những người khác rồi ung dung tiến vào nơi Khương Nguyên Thanh đang mở tiệc.
Chứng kiến cử chỉ ấy của Ngu Cẩn Hành, lòng Lâu Bách Xuyên bất giác gợn lên một cảm giác không đúng lắm.
Theo trí nhớ của anh, tính khí Ngu Cẩn Hành vốn nắng mưa ẩm ương khó đoán, ngày thường chả mấy khi gần gũi với ai. Dẫu có là diễn kịch cho Ngu Sân Ngọc xem đi chăng nữa, thì cũng có phần...
Thân mật quá rồi.
Bùi Chá nhìn nhìn Ngu Sân Ngọc, thấy Sầm Úc vừa về là y cứ quấn quýt dính lấy cậu không rời.
Dựa vào những gì gã biết về hai anh em nhà này, không đời nào Ngu Sân Ngọc đến biệt thự rồi mà vẫn chưa một lần gặp anh mình…
Trông y cuống quýt như sợ Ngu Cẩn Hành sắp sửa ăn tươi nuốt sống Sầm Úc đến nơi, Bùi Chá cảm thấy nực cười vô cùng. Gã cũng thừa sức nhận ra Sầm Úc khá rén Ngu Cẩn Hành – mà cũng phải thôi, ai chả biết Ngu Cẩn Hành nào phải dạng dễ đụng vào.
Nhưng thái độ của Ngu Cẩn Hành vẫn khiến Bùi Chá hơi phân vân: không rõ là gã ta nể nang Ngu Sân Ngọc, hay chỉ đơn thuần xem Sầm Úc như kẻ vô hình chẳng đáng bận tâm.
Khương Nguyên Thanh nhìn cảnh này mà thấy đau hết cả đầu.
Hắn không ngờ Ngu Cẩn Hành cũng mò mặt tới đây…
Âm thầm gạt mồ hôi dưới đáy lòng đi, ngoài mặt hắn vẫn tươi cười niềm nở: “Anh Cẩn Hành đã lên tiếng rồi, chúng ta mau vào trong thôi.”
⭒°. ݁✮
Vì chỉ là bữa cơm bình thường, khách khứa cũng không đông lắm, Khương Nguyên Thanh chỉ bày một bàn tròn duy nhất.
Lẽ tất nhiên, Ngu Cẩn Hành ngồi vào ghế chủ chính. Khổ nỗi, việc xếp chỗ kế tiếp mới thực sự là chuyện khó nhằn...
Ngu Sân Ngọc đang tính tránh xa anh hai mình, giấu Sầm Úc vào xó xỉnh nào đấy cho khuất mắt ông anh trai.
Nào ngờ, Ngu Cẩn Hành vừa yên vị ngay chính giữa đã đột ngột cất tiếng gọi y: “Sân Ngọc qua đây ngồi cạnh anh, cũng lâu rồi em chưa về nhà ăn cơm.”
Ngu Sân Ngọc liền liếc sang đối phương, bắt gặp gã ta đang cười cười nhìn mình, dường như đã đoán chắc y sẽ không khước từ. Y bèn đưa mắt đảo quanh bàn một lượt, thấy rằng nếu mình chọn chỗ khác thì Ngu Cẩn Hành sẽ chỉ càng dễ bề nhìn Sầm Úc hơn.
Vậy nên, y bước tới ngồi thẳng xuống cạnh Ngu Cẩn Hành, đoạn kéo Sầm Úc ngồi bên tay trái mình.
Kế Sầm Úc là Lâu Bách Xuyên, rồi lần lượt đến Bùi Chá và Khương Nguyên Thanh.
Khi tất cả đã yên vị, Khương Nguyên Thanh bèn đứng ra nói vài câu khách sáo mở đầu. Hẳn hắn cũng cảm thấy bầu không khí hiện tại ngột ngạt chịu không nổi, chỉ thầm mong ai nấy mau chóng dùng bữa cho xong chuyện.
Ai dè, Ngu Sân Ngọc bỗng dưng lên tiếng: “Anh hai định tham gia show giải trí với anh Bùi Chá ạ?”
Ngu Cẩn Hành nhìn sang Ngu Sân Ngọc, không hiểu vì sao y lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Ừ.”
“Thích thật đấy.” Ngu Sân Ngọc tỏ vẻ ngưỡng mộ ra mặt: “Em nghe nói cả Tang Thiên Sơn cũng đến nữa.”
Sầm Úc ngồi bên cạnh chợt nhận ra một điều…
Trừ Tang Thiên Sơn ra, chẳng phải mấy ông kẹ trong “bùng binh tình yêu” đều đã có mặt đông đủ cả rồi ư?!
Bảo sao cậu thấy áp lực đến thế, hơ hơ.
Tang Thiên Sơn…
Cái tên này vừa xuất hiện, mọi người trên bàn tức khắc thấy quen thuộc lạ kỳ.
Bùi Chá vốn chẳng ưa gì hắn ta, nhưng rồi sực nhớ ra: Sầm Úc ngồi trước chính là kẻ đang dính tin đồn với Tang Thiên Sơn còn gì?
Gã bèn đưa mắt săm soi kỹ nét mặt Ngu Sân Ngọc, cảm giác như y hẳn cũng biết chuyện này…
“Em thân với Tang Thiên Sơn từ bao giờ thế?” Tuy Ngu Cẩn Hành không mấy tường tận về cậu ấm nhà họ Tang kia, nhưng xét cho cùng, gã nghĩ Ngu Sân Ngọc không nên quen biết gì hắn ta mới phải.
“Đâu có, không phải em.” Ngu Sân Ngọc vừa nói vừa nghiêng đầu tựa vào vai Sầm Úc. Đoạn, y ngước lên nhìn cậu: “Tang Thiên Sơn là bạn thân của Sầm Úc mà.”
Lời vừa dứt, bao nhiêu ánh mắt trong bàn tiệc bỗng chốc quy tụ cả về phía Sầm Úc.
Cậu lập tức thấy gai hết cả sống lưng!
Phận tép riu như mình thì có gì hay mà mấy người kia cứ dòm ngó hoài zị?!
Nhất là ánh mắt như đang suy tính gì sâu xa lắm của Ngu Cẩn Hành kia.
Giây lát sau, gã ta mới lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ người bạn mà Tang Thiên Sơn định mời… là cậu Sầm Úc đây sao?”