Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 45

⭒°. ݁✮

“Làm gì có!” Sầm Úc vội bật lại, chỉ thiếu nước chưa nhảy dựng khỏi bàn ngay tức khắc.

 

Vừa dứt lời, cậu đã thấy cả Lâu Bách Xuyên lẫn hai anh em nhà họ Ngu đều quay sang nhìn mình chằm chằm. Sầm Úc đành ho khan một tiếng: “Cậu ấy vẫn chưa chốt người đi show cùng đâu.”

 

“Vậy là cũng có ý đó rồi.” Ngu Cẩn Hành cười.

 

“Hôm trước Tang Thiên Sơn còn đưa Sầm Úc về tận nhà để bàn chuyện nữa cơ.” Ngu Sân Ngọc xen vào.

 

Biết ngay mà!

 

Ý nghĩ này đồng thời lóe lên trong đầu Bùi Chá và Lâu Bách Xuyên.

 

Cái ngày Tang Thiên Sơn bị chụp lén lúc đi cùng Sầm Úc, ắt hẳn là vì chuyện tham gia chương trình rồi.

 

Nhưng…

 

Bùi Chá lại nghĩ sâu hơn Lâu Bách Xuyên một chút.

 

Gã chả tin Tang Thiên Sơn không hề hay biết mình bị paparazzi đeo bám, tên đó vốn nổi tiếng nhạy ống kính lắm mà?

 

Mà cho dù thật sự không phát hiện ra đi nữa, thì với cái thế nhà họ Tang, nếu Tang Thiên Sơn không cho phép, mấy tay chó săn kia dám bén mảng tới gần chắc? Tin đồn “trai cong” lan tràn khắp nơi, chẳng ai buồn gỡ xuống — rõ ràng là hắn ta cố tình thả dây.

 

Chẳng lẽ tính gây xôn xao từ trước, rồi lấy cớ rủ Sầm Úc đi cùng?

 

Nghĩ tới đây, Bùi Chá chợt thấy có gì đó không ổn.

 

Chết tiệt, cái nước cờ vừa rồi của mình… không khéo lại thành giúp cho thằng chó Tang Thiên Sơn một tay à?!

 

Sầm Úc thật sự không hiểu nổi sao Ngu Sân Ngọc lại đột nhiên nhắc đến chuyện đi show vào lúc này.

 

Hay là y đã để ý Tang Thiên Sơn rồi? Giờ thấy Bùi Chá nên nhớ tới hắn ta?

 

Cậu còn đang mải ngẫm nghĩ, ai ngờ Ngu Sân Ngọc lại chơi một cú lớn hơn, y bất ngờ quay phắt sang Bùi Chá vẫn đang im lặng hóng chuyện từ nãy đến giờ:

 

“À phải rồi, ban chiều em nghe anh Úc kể, dạo này anh đang bị fan cuồng theo dõi làm phiền phải không?”

 

Ngu Sân Ngọc làm bộ ngây thơ hết mức: “Fan cuồng đáng sợ đến thế cơ ạ?”

 

“Suýt chút nữa đã hiểu lầm anh Úc nhà em là kẻ theo dõi rồi.” Y cười tủm tỉm, đoạn ngước lên nhìn Sầm Úc, ánh mắt ngời sáng vẻ dựa dẫm thấy rõ: “Anh Úc sao mà là stalker được chứ?”

 

Toang rồi!

 

Sầm Úc méo tin được Ngu Sân Ngọc lại lôi chuyện này ra ngay giữa bữa cơm.

 

Y vừa nói xong, ánh mắt Ngu Cẩn Hành đã khẽ chuyển sang Bùi Chá. Khương Nguyên Thanh thì ngơ ngẩn cả người, chẳng hiểu nổi sao mới một buổi chiều không gặp mà mình đã lỡ biết bao nhiêu là chuyện.

 

Lâu Bách Xuyên vẫn điềm nhiên nhấp một ngụm nước, lặng thầm quan sát tất cả mọi người.

 

“Kẻ theo dõi à?” Ngu Cẩn Hành chợt tỏ vẻ hứng thú, đường nhìn đảo qua Sầm Úc rồi dừng lại nơi Bùi Chá: “Chuyện là thế nào?”

 

Bùi Chá quả thực chẳng dám gây sự với vị tai to mặt lớn này. Dẫu nhận ra Ngu Cẩn Hành có vẻ không ưa Sầm Úc là mấy, nhưng việc này ngẫm cho cùng vẫn do lỗi mình mà ra...

 

Thế nên, gã đành kể sơ lại chuyện ban chiều.

 

Cố ý lờ đi tình tiết vệ sĩ kia.

 

Những tưởng mọi thứ đến đây là êm xuôi, ai ngờ Lâu Bách Xuyên vốn đang lặng thinh bỗng dưng cất tiếng, giọng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Hình như cậu Bùi đã quên mất vài tình tiết rồi thì phải?”

 

“…”

 

Đồ chõ mũi vào chuyện người khác!

 

Nhưng Bùi Chá nào dám làm phật lòng nhà họ Lâu, gã chỉ đành cười cười kể vắn tắt thêm đoạn có vệ sĩ.

 

Nghe xong, Ngu Cẩn Hành đăm chiêu một lát rồi cười nói với Bùi Chá: “Xem ra cậu phải đổi vệ sĩ khác rồi.”

 

“Mắt mũi đã lèm nhèm thế kia, võ vẽ có lẽ cũng chả ra sao.”

 

“Chứ còn gì nữa.” Ngu Sân Ngọc vội chen lời, ánh mắt hướng về anh trai mình: “Anh Úc nhìn có giống kẻ theo dõi chút nào đâu.”

 

Ngu Cẩn Hành chỉ liếc qua Ngu Sân Ngọc đang cười toe toét, không buồn đáp lại.

 

Thấy tình hình đang căng thẳng, Khương Nguyên Thanh nhanh chóng giải vây: “Mà chuyện theo dõi này là thế nào? Sao trước giờ chưa nghe cậu nhắc tới vậy?”

 

Được Khương Nguyên Thanh ngỏ ý nói đỡ, Bùi Chá liền trả lời ngay:

 

“Là một fan trên Weibo thôi.”

 

Nói đến đây, Bùi Chá khẽ chau mày, xem ra gã cũng khổ sở chẳng ít vì việc này.

 

Chuyện kể ra cũng đơn giản thôi: Bùi Chá có một kẻ cuồng mộ. Đi đâu, làm gì, gã cũng bị kẻ đó lẽo đẽo bám theo. Ngay cả những khu nhà an ninh nghiêm ngặt nhất, kẻ đó cũng tìm cách lách vào cho bằng được.

 

Phim trường với hậu đài thì càng khỏi phải nói.

 

Gã chỉ biết đó là một thanh niên trẻ tuổi, chứ mặt mũi ra sao thì chịu.

 

Thỉnh thoảng, vài cuộc gọi không rõ số cũng là từ kẻ này.

 

Ngày này qua tháng khác, Bùi Chá bị kẻ đó giày vò đến phát điên, thế nên ban chiều mới có phần mất bình tĩnh như vậy — dĩ nhiên, nói thế cũng là để gã tự bào chữa cho mình.

 

Nhưng quả thực, chuyện gã bị kẻ lạ mặt kia quấy nhiễu đến khốn đốn là thật.

 

Bùi Chá vừa dứt lời, nét mặt mỗi người trong bàn một khác. Sầm Úc không ngờ Bùi Chá lại dính vào quả lùm xùm to đến vậy. Hai anh em Ngu Sân Ngọc và Ngu Cẩn Hành thì chẳng thèm quan tâm. Lâu Bách Xuyên tuy ra chiều chăm chú lắng nghe, nhưng ánh mắt lại chỉ đăm đắm nhìn Sầm Úc kề bên.

 

Mỗi Khương Nguyên Thanh là kẻ duy nhất thực sự tò mò hóng hớt.

 

Sầm Úc chỉ ước gì có thể rút điện thoại ra ngay, gọi liền cho người quen duy nhất trong showbiz của mình.

 

Hỏi xem Tang Thiên Sơn có biết chuyện này hay không.

 

Tựu trung, suốt bữa ăn, mỗi người đều mải mê với những dòng suy tư riêng.

 

Đến lúc cơm nước xong xuôi, Sầm Úc và Ngu Sân Ngọc đang chuẩn bị sửa soạn ra về thì Bùi Chá lại tìm đến.

 

Gã một lần nữa chân thành ngỏ lời xin lỗi cả hai.

 

Sầm Úc vốn chẳng hề để bụng, Ngu Sân Ngọc cũng chỉ mỉm cười, bảo rằng không còn hiểu lầm là tốt rồi.

 

Có lẽ là do ăn tối hơi no, Ngu Sân Ngọc bèn đề nghị hai người đi bộ về luôn cho tiêu cơm. Sầm Úc cũng chẳng có lý do gì để từ chối, thế là cả hai bèn men theo con đường trong khu biệt thự, thong thả dạo chơi một lúc.

 

Cậu ngước nhìn vầng trăng vằng vặc treo trên cao, những lối đi xung quanh chớp tỏ lờ mờ ánh đèn.

 

Giờ này, khắp khu nghỉ dưỡng chỉ còn mỗi hai người họ đang lang thang bên ngoài.

 

“Chồng ơi…” Sầm Úc chợt cảm giác Ngu Sân Ngọc từ phía sau đã nhẹ nhàng áp sát lại, rồi vòng tay ôm lấy eo mình.

 

Mặt y tựa lên vai cậu.

 

Nếu là chỗ nào sáng sủa, Ngu Sân Ngọc có lẽ vẫn sẽ tiếp tục diễn trò “chim non nép mình” như xưa. Nhưng ngay bây giờ đây, y chẳng còn hứng thú đóng kịch gì thêm nữa.

 

Suốt bữa tiệc, bao ánh mắt lạ cứ liên hồi lướt qua Sầm Úc làm lòng y chán ghét khôn cùng.

 

Y cứ mặc cho những ý nghĩ tăm tối trong đầu dần dà trỗi dậy.

 

Một thoáng im lặng trôi qua, Ngu Sân Ngọc mới cất lời:  “…Anh gặp anh hai em rồi đúng không?”

 

Sầm Úc cảm nhận rõ cả thân mình đối phương đang riết róng áp vào, sức nặng từ y gần như đổ dồn cả lên người cậu. Vòng tay siết quanh eo bất giác khiến cậu thấy khó thở lạ thường.

 

Cậu vừa định đáp gì đó, thì Ngu Sân Ngọc lại càng ôm chặt hơn.

 

“…Chưa.” Sầm Úc vẫn quyết định nói dối.

 

“Vậy anh có biết anh hai em không?” Ngu Sân Ngọc tiếp tục tra hỏi.

 

Dưới luồng sáng mập mờ ảm đạm, nước da Sầm Úc hãy cứ còn đấy một sắc trắng lạnh giá. Ngu Sân Ngọc đưa tay ra, khẽ khàng miết nhẹ vào khoảng không, ngỡ như đang chạm lên hình xăm dưới bụng cậu: “Em có cảm giác anh sợ anh ấy lắm thì phải.”

 

“…” Ai mà không rén Ngu Cẩn Hành cho được.

 

Sầm Úc nhớ rõ lúc này mình không hề biết thân thế của Ngu Sân Ngọc, nên đương nhiên càng chả thể quen Ngu Cẩn Hành được.

 

Thế là cậu bèn đáp bừa: “Anh mà sợ cha đó hả? Sợ cái nỗi gì.”

 

Vừa mới dứt lời, một tràng ho đã vọng lại từ bên kia lối đi.

 

Sầm Úc: “…”

 

Cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên liền bắt gặp ngay Ngu Cẩn Hành đang từ từ bước tới.

 

Trên người gã khoác thêm một chiếc áo choàng, chẳng biết đã lén nghe ngóng bọn họ tự lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment