Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 46

⭒°. ݁✮

Ngu Cẩn Hành đứng yên đó, lặng nhìn Sầm Úc và Ngu Sân Ngọc đang ôm nhau dưới ánh trăng.

 

Có lẽ là bởi thị lực rất tốt, gã thừa tinh tường để nhận ra vòng tay Ngu Sân Ngọc đang siết lấy eo Sầm Úc, lần tìm mân mê hình xăm nơi bụng dưới cậu qua lớp áo trên người.

 

Hình ảnh nọ bất giác dội về tâm trí Ngu Cẩn Hành: bộ xương rắn uốn lượn theo từng thớ cơ, trườn xuống tận dưới, miệng ngoạm chặt một quả táo đang hồi thối rữa…

 

Quả là một chàng trai trẻ đẹp mã.

 

Gã làm như không hề thấy ánh nhìn của Ngu Sân Ngọc, chỉ chăm chú quan sát Sầm Úc rồi nhoẻn môi mỉm cười.

 

Nụ cười ấy khiến cậu ớn lạnh hết cả sống lưng, cứ có cảm giác mình sắp bị bón ngập hành đến nơi.

 

“Ban nãy anh có chút việc nên về trước, không ngờ giờ lại trùng hợp gặp nhau.”

 

Bữa cơm khi tối, Ngu Cẩn Hành chẳng ở lại quá lâu. Gã chỉ gắp qua loa vài đũa rồi viện cớ không khỏe mà chuồn mất dạng.

 

Gã vừa đi khỏi, bầu không khí trên bàn liền dễ thở hơn hẳn, mấy người còn lại hàn huyên thêm dăm ba câu rồi cũng nhanh chóng kết thúc bữa ăn vốn đã đứng ngồi không yên ấy.

 

“Sức khoẻ anh hai dạo này không tốt, đêm hôm vẫn nên hạn chế ra ngoài thì hơn.” Ngu Sân Ngọc cười khúc khích, y cứ một mực quấn chặt Sầm Úc, hệt như món trang sức bám riết lấy cậu.

 

Sắc mặt Ngu Cẩn Hành chẳng chút xao động: “Phải đi lại cho giãn gân giãn cốt chứ, ở không thì khác gì người chết đâu.”

 

“Anh hai đùa hỏng có vui gì hết.”

 

Nghe hai anh em nhà này hỏi han nhau, Sầm Úc thấy túa hết cả mồ hôi.

 

Chẳng biết có phải do cậu hoa mắt hay không — giọng Ngu Sân Ngọc rõ là nhỏ nhẹ dịu dàng, Ngu Cẩn Hành thì cũng lịch thiệp hết mực, thế mà cậu cứ hình dung ra cảnh hai con rắn đang thè lưỡi vào nhau.

 

Đỡ không nổi hai vị này, Sầm Úc đành ho khan một tiếng:

 

“Tôi… tự dưng thèm điếu thuốc quá.”

 

“Hai anh em cứ tự nhiên nói chuyện nhé.”

 

Nói rồi, cậu gỡ tay Ngu Sân Ngọc đang ôm mình ra, kiếm cớ lủi sang một góc, nhường không gian cho họ tự do tâm sự.

 

Cả hai cùng dõi theo bóng dáng gần như chạy thục mạng của Sầm Úc, đoạn, Ngu Cẩn Hành mới hờ hững lên tiếng: “Bị doạ chạy mất dép rồi.”

 

“Chứ không phải tại anh cả sao?” Ngu Sân Ngọc nhìn Ngu Cẩn Hành: “Bé Úc nhát gan đó giờ mà.”

 

Ngu Cẩn Hành vẫn lặng im không đáp, gió đêm hun hút thổi tung chiếc áo choàng trên đôi bờ vai. Hồi lâu sau, gã mới tiếp lời: “Em tự liệu mà làm.”

 

Nói rồi, gã đi vòng qua Ngu Sân Ngọc, chuẩn bị nhấc chân rời khỏi.

 

Ngu Sân Ngọc nhìn người đàn ông vừa lướt qua mình, sau đó ngoái lại dõi theo bóng lưng đối phương.

 

Y chẳng buồn thắc mắc xem rốt cuộc Ngu Cẩn Hành nghĩ gì về Sầm Úc, bởi có hỏi cũng chỉ bằng thừa.

 

Từ đầu đến cuối, hai anh em nhà này vốn luôn giống nhau như một.

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc kiếm cớ chuồn đi.

 

Cậu móc bao thuốc trong túi ra rồi ngậm một điếu lên môi, định bụng lục tìm bật lửa, ai dè vì đang mặc đồ của Ngu Sân Ngọc nên quên béng không mang theo.

 

Giờ mà quay lại lấy thì ngớ ngẩn quá.

 

Vả lại, cậu vốn chả nghiện ngập gì cho cam, nói hút thuốc chẳng qua cũng chỉ để té cho nhanh mà thôi.

 

Thế là Sầm Úc đành chôn chân tại chỗ, miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc chưa kịp châm, tính đợi hai người kia nói chuyện xong rồi trở về.

 

Ngẩn ngơ một lúc, cậu bất chợt bắt gặp bóng dáng Khương Nguyên Thanh ——

 

Hắn ta lúc này xem chừng đã có tí hơi men, nhưng cũng chỉ ngà ngà say, chắc đang đứng đó để tỉnh rượu đôi chút.

 

Sầm Úc vốn chẳng thân quen gì với đối phương, lại thêm cả tối đã mệt rã rời, nên cũng không buồn cất lời chào hỏi. Cậu cứ lẳng lặng nép vào một góc, thầm nhủ nấn ná thêm chút nữa rồi hẵng quay về.

 

Sầm Úc đang cố tránh mặt Khương Nguyên Thanh là thế, nào ngờ hắn ta bỗng nhắm thẳng hướng cậu mà đi tới.

 

Nhưng hắn không hề trông thấy mình, nên hẳn là đang định men theo con đường ban nãy để về biệt thự… Vậy thì chẳng phải sẽ gặp hai anh em nhà họ Ngu sao?

 

Sầm Úc hơi đau đầu.

 

Thấy Khương Nguyên Thanh sắp sửa lướt qua, cậu đành phải lên tiếng:

 

“Này!” Cậu gọi Khương Nguyên Thanh: “Có bật lửa không?”

 

Vì đã hơi quá chén, đầu óc Khương Nguyên Thanh còn đang lâng lâng quay cuồng, hắn suýt chút nữa đã giật bắn lên khi phát hiện có người đang nấp trong bóng tối. Đến lúc nhìn rõ đối phương là ai, hắn mới vô thức cau mày:

 

“Nửa đêm nửa hôm không về phòng, cậu đứng đây làm gì?”

 

Sầm Úc hất cằm về phía hắn: “Mù à? Hút thuốc chứ gì.”

 

Khương Nguyên Thanh lười đôi co với đối phương, toan rảo bước đi thẳng về lối cũ thì đột nhiên bị Sầm Úc níu lại.

 

Một tay cậu gỡ điếu thuốc đang ngậm trên môi xuống, tay kia đặt lên miệng ra dấu “suỵt”: “Hai anh em kia đang nói chuyện.”

 

Cậu thả tay Khương Nguyên Thanh ra: “Có bật lửa không? Xin một mồi.”

 

Chỗ Sầm Úc đang đứng vừa khéo khuất trong bóng cây, chỉ có nửa thân người là thấp thoáng hắt chút ánh trăng bạc.

 

Có lẽ vì màn đêm đã buông, cậu cũng chẳng buồn diễn nữa, cứ lười nhác tựa vào một bên nhìn Khương Nguyên Thanh. Dáng vẻ chàng trai trông thản nhiên hết sức, khác hẳn với cái thằng dở hơi điên điên khùng khùng ban sáng.

 

Khương Nguyên Thanh thấy mình hẳn là vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm.

 

Ánh mắt hắn rơi xuống sườn mặt lạnh lùng của đối phương — vẫn cái vẻ cao ngạo xa cách như thể chẳng thèm bận tâm đến bất cứ ai kia. Ấy vậy mà không hiểu sao, trong đầu Khương Nguyên Thanh bỗng bật ra một ý nghĩ mà chắc chắn rằng lúc tỉnh rượu hắn sẽ tự mắng mình điên rồ:

 

Thảo nào Ngu Sân Ngọc lại sống chết vì con người này đến thế.

 

Trên người Khương Nguyên Thanh phảng phất mùi rượu, đoán chừng đã thật sự say rồi.

 

Hắn móc túi áo lấy bật lửa ra, không đưa thẳng cho Sầm Úc mà châm sẵn rồi chìa tới trước mặt cậu.

 

Sầm Úc cũng chả mấy câu nệ, ngậm lại điếu thuốc chưa bén lên môi, đoạn rướn người sang mồi lửa Khương Nguyên Thanh đang đưa.

 

Ánh đỏ leo lét trên tay hắn ta bỗng chốc hoá thành nguồn sáng hiếm hoi giữa chốn này.

 

Khương Nguyên Thanh cứ thế ngắm góc nghiêng lạnh băng của Sầm Úc. Nhìn điệu bộ thì có vẻ chẳng vướng bận điều chi, nhưng dưới ánh lửa chập chờn hiện tại, nốt ruồi lệ nơi khoé mi đối phương lại càng giống một giọt nước mắt chực tuôn rơi.

 

Chốc lát sau, Sầm Úc lùi ra xa Khương Nguyên Thanh, cậu rít một hơi thuốc rồi nhả khói lãng đãng, đoạn vẫy tay với hắn: “Cảm ơn nhé, anh bạn.”

 

Khương Nguyên Thanh đăm chiêu nhìn chiếc bật lửa vẫn còn cầm trên tay, chẳng rõ đang nghĩ ngợi hay tiếc nuối điều gì: “Cho tôi một điếu đi.”

 

Tay đang kẹp điếu thuốc hút dở, Sầm Úc nghi hoặc liếc hắn một cái. Nhưng cũng không thắc mắc nhiều, cậu chỉ lẳng lặng rút một điếu đưa cho Khương Nguyên Thanh, nhìn hắn ta tự châm thuốc rồi cất bật lửa vào túi.

 

Nguồn sáng vụt tắt, hai người cứ thế đứng yên hút thuốc trong góc khuất.

 

Hồi lâu sau, Khương Nguyên Thanh mới lên tiếng: “Tôi không hiểu Ngọc thích cậu ở điểm nào.”

 

Chú không biết là đúng rồi.

 

Sầm Úc vừa hút thuốc vừa nghĩ thầm.

 

Cậu ngước nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, rồi lại ném ánh mắt đầy thương hại về phía Khương Nguyên Thanh: giờ chú tỉnh ngộ thì vẫn chưa muộn đâu.

 

“Tôi đây cóc có gì hay ho để người ta thích cả.” Sầm Úc cố tình nói.

 

Khương Nguyên Thanh bèn nhìn cậu: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ tự kể lể vài điểm tốt của mình chứ.”

 

“Ha.” Sầm Úc cười khẩy một tiếng, cậu quay sang đối phương, đáy mắt chợt lóe lên đôi chút ranh mãnh: “Tôi chẳng có gì tốt lành thế đấy, vậy mà Ngu Sân Ngọc vẫn cứ mê tôi như điếu đổ đây thây.”

 

“Có lẽ em ấy thích tôi vì chính con người tôi chăng?”

 

Sầm Úc khoái chí nhìn nét mặt đổi sắc thoăn thoắt của Khương Nguyên Thanh, cậu cợt nhả đưa tay vỗ vai hắn một cái: “Tiểu thư chỉ yêu thằng nhà quê thôi.”

 

“Dù cho thằng nhà quê đó có rành rành dối trá, có hai bàn tay trắng đi chăng nữa…” Sầm Úc tiếp tục nhìn Khương Nguyên Thanh: “…Thì tiểu thư vẫn đem lòng yêu đến chết đi sống lại.”

 

“Chắc cũng phải đợi nếm đủ đau khổ rồi, tiểu thư mới biết tình yêu chẳng mấy khi toàn màu hồng như vậy.”

 

Những lời lẽ này nghe có khác gì đang chế nhạo thẳng mặt đâu?

 

Đương lúc Sầm Úc đinh ninh rằng Khương Nguyên Thanh sẽ không tài nào chịu nổi nữa, thì hắn chỉ đảo mắt ra sau cậu rồi đột nhiên cất tiếng:

 

“…Ngọc?”

 

Sầm Úc lập tức quay đầu lại, thấy Ngu Sân Ngọc đã lững thững tìm đến đây tự khi nào.

 

Người nọ đứng khuất sau lùm cây, chẳng ai hay y đã ở đó bao lâu, và đã tường tận được những gì.

Bình Luận (0)
Comment