Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 47

⭒°. ݁✮

Sầm Úc chẳng thể tìm thấy một nét bối rối nào trên mặt Ngu Sân Ngọc.

 

Ngu Sân Ngọc mà nghe được thì càng tốt.

 

Cứ để y biết mình là cái thứ cặn bã ra sao đi, đằng nào thì mình chả phải cuốn gói khỏi thế giới này…

 

Vẫn kẹp điếu thuốc trên tay, Sầm Úc không buồn nhúc nhích.

 

Ngược lại, Ngu Sân Ngọc mới là người chủ động bước tới trước.

 

Môi y vẫn còn đấy nụ cười dịu dàng vô cùng quen thuộc, cứ như chưa hề nghe lọt tai những lời Sầm Úc vừa nói ban nãy. Mãi đến khi tiến sát lại gần cậu, y mới đưa tay giật điếu thuốc, đoạn móc túi lấy chiếc gạt tàn con con ra, mở nắp, dụi tắt ánh lửa đi.

 

Xong xuôi, Ngu Sân Ngọc quay sang Khương Nguyên Thanh: “Sao cậu lại ở đây?”

 

Thấy thằng bạn mình vẫn tỉnh bơ như không, Khương Nguyên Thanh chẳng tài nào hiểu nổi.

 

Rõ ràng ban nãy y đứng ngay sau lưng Sầm Úc cơ mà, chắc chắn đã nghe trọn không sót một chữ nào mới phải.

 

Giờ thì có lẽ Ngu Sân Ngọc đã bị tình yêu làm lú lẫn đầu óc thật rồi.

 

“Mộng du.” Khương Nguyên Thanh bèn bực bội đáp.

 

“Ồ, vậy cậu cứ mộng du cẩn thận nhé.” Ngu Sân Ngọc gật đầu, khoác lấy tay Sầm Úc: “Tớ với anh Úc về trước đây.”

 

Sầm Úc: …?

 

Rốt cuộc mình phải làm sao, phải nói như nào… mới trị nổi cái đầu si tình hết cứu của Ngu Sân Ngọc đây?!

 

⭒°. ݁✮

Về đến phòng cùng Ngu Sân Ngọc, Sầm Úc thấy vẻ mặt y cứ thản nhiên hết mức, thậm chí còn hỏi xem cậu muốn đi ngủ hay nán lại xem tivi.

 

Cậu không tài nào đoán được đối phương đang nghĩ gì, cũng chẳng rõ liệu y có nghe được những lời mình nói ban nãy hay không, nên đành đáp rằng muốn đi ngâm nước thêm một lát.

 

Bất chợt, Ngu Sân Ngọc lên tiếng: “Em nghe nói gần đây có một khu suối nước nóng riêng đấy, mình qua xem thử không anh?”

 

Vừa định từ chối, Sầm Úc bỗng nảy ra suy nghĩ khác…

 

Tắm bên ngoài thì chắc chắn phải mặc quần bơi rồi, hê hê, có gì đâu mà phải xoắn!

 

Hình như Ngu Sân Ngọc cũng có chuẩn bị sẵn hai chiếc quần bơi để phòng hờ…

 

Nghĩ vậy, Sầm Úc liền liếc sang vali của y, điệu bộ như nhìn thấy hung thần, chỉ sợ đối phương lại giở trò biến cái quần đùi của mình thành bikini!

 

Cũng may, lần này Ngu Sân Ngọc lấy ra một chiếc quần bơi thi đấu dài gần tới đầu gối.

 

Sầm Úc liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu đảo mắt sang cánh cửa lùa phía sau: “Vậy anh vào trong thay trước nhé.”

 

“Vào trong làm chi?” Ngu Sân Ngọc ngạc nhiên hỏi ngay: “Anh thay luôn ở đây có sao đâu.”

 

Sầm Úc: “…”

 

Ngu Sân Ngọc ngồi yên bên mép giường, môi vẫn cong cong, nhưng ý cười tuyệt nhiên chẳng hề chạm đến đáy mắt. Y nhìn Sầm Úc vẫn đang ngượng nghịu cầm chiếc quần bơi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu một thoáng, rồi mới tiếp lời như thể đang ban phát ân huệ cho đối phương:

 

“Anh Úc ngại hả anh?”

 

Y nói: “Anh cứ yên tâm, em không nhìn trộm đâu mà.”

 

Ngu Sân Ngọc ngồi dậy, quay hẳn lưng về phía Sầm Úc, đứng ngay giữa phòng: “Anh thay đi, em thề sẽ không ngó ngang linh tinh.”

 

Sầm Úc siết chặt chiếc quần bơi trong tay, cậu săm soi bóng lưng Ngu Sân Ngọc thật kỹ, thấy y quả thực không có vẻ gì là nhìn trộm…

 

Giờ mà đuổi Ngu Sân Ngọc ra phòng khách thì lộ liễu quá.

 

Nghĩ vậy, cậu cũng không chần chừ thêm nữa, dứt khoát cởi bộ đồ mượn của Ngu Sân Ngọc ra.

 

Rồi cúi xuống, chuẩn bị thay quần bơi.

 

Ngu Sân Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía Sầm Úc.

 

Có lẽ là để phô trương đẳng cấp của khu nghỉ dưỡng này, căn biệt thự họ đang ở được bày biện không ít vật phẩm trang trí, ngay cả trong phòng ngủ cũng đặt một vật bài trí theo lối tân thời.

 

Từ bề mặt phản chiếu bóng loáng ấy, Ngu Sân Ngọc thừa sức nhìn rõ mồn một từng động tác của Sầm Úc sau lưng.

 

Y quan sát một lát rồi cũng dời mắt đi. Mãi đến khi nghe Sầm Úc nói xong rồi, y mới quay đầu lại.

 

Bấy giờ Sầm Úc đã khoác áo choàng tắm lên người, thấy Ngu Sân Ngọc đang nhìn mình, cậu có phần gượng gạo: “Anh ra ngoài xem tivi trước, em thay xong thì ra nhé.”

 

Ngu Sân Ngọc không ý kiến gì.

 

Thấy Sầm Úc đã rời đi, y cũng chẳng buồn vòng vo giấu giếm như cậu, cứ thế trút bỏ quần áo, nhanh tay thay chiếc quần bơi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

 

Áo choàng tắm ấy hả? Y thậm chí còn không thèm khoác.

 

Ngu Sân Ngọc bước ra khỏi phòng ngủ, cất tiếng gọi Sầm Úc đang ngồi ngoài phòng khách: “Mình đi thôi, anh Úc.”

 

Sầm Úc vừa ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đã sốc tới mức hồn vía lên mây!

 

Cậu sững sờ nhìn Ngu Sân Ngọc đang mặc độc mỗi chiếc quần bơi đứng trước mặt.

 

Không còn lớp áo len mềm mại hay những gam màu sáng đánh lừa thị giác như thường ngày nữa, Sầm Úc mới nhận ra dáng người Ngu Sân Ngọc khác xa một trời một vực với tưởng tượng của cậu thế nào.

 

Vai rộng, eo thon, cơ bụng săn chắc thu lại hai bên hông rồi kín đáo ẩn mình dưới lớp quần bơi.

 

Một thân hình tam giác ngược gần như hoàn hảo.

 

“…Áo choàng tắm của em đâu?”

 

Ngu Sân Ngọc mỉm cười: “Em thấy cũng không xa lắm, chắc không cần đâu.” Đoạn, y nhìn chiếc áo trên người Sầm Úc: “Vả lại, trong phòng mình hình như chỉ còn đúng một cái áo choàng sạch này thôi.”

 

Sầm Úc nào có để tâm đến chuyện đó. Cậu vừa định bảo Ngu Sân Ngọc cứ gọi quản gia mang tới, thì đã thấy y ung dung tiến về phía cửa chính.

 

Cậu thầm rủa một tiếng trong bụng, rồi cởi phăng chiếc áo choàng mình đang mặc ra, ném thẳng cho Ngu Sân Ngọc.

 

Y nhận lấy, cất tiếng hỏi: “Anh không mặc à?”

 

Ngu Sân Ngọc đưa mắt nhìn ra ngoài: “Ngoài này hơi lạnh đấy.”

 

“Biết lạnh mà em còn cố tình làm gì?” Sầm Úc thật sự chả hiểu nổi, cậu nhìn nụ cười khẽ trên môi đối phương, nghiêm túc hỏi lại.

 

“Thì em đang nếm mùi đau khổ vì tình mà.” Ngu Sân Ngọc tủm tỉm đáp: “Anh Úc à, em đang nếm trải vị đắng tình yêu mà anh ban cho em đó.”

 

Sầm Úc không ngờ y lại giở chứng đúng lúc này.

 

Cậu cứ tưởng Ngu Sân Ngọc không hề nghe thấy gì. Hoặc giả như có nghe được đi chăng nữa, thì với thái độ ban nãy của y, hẳn cũng nên chẳng để bụng mấy chứ…

 

Ngu Sân Ngọc chậm rãi tiến lại gần Sầm Úc. Vóc người y vốn đã nhỉnh hơn cậu, chỉ là do trước nay luôn cố làm ra vẻ “chim non nép mình” nên nom có phần thấp bé mà thôi.

 

Đến khi đối phương đứng thẳng dậy, Sầm Úc mới thực sự nhận ra rằng: dù Ngu Sân Ngọc có tỏ ra dịu dàng đáng yêu nhường nào, có ngoan ngoãn vâng lời ra sao, thì y vẫn là một người đàn ông cao hơn hẳn cậu.

 

Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc.

 

Rồi bất ngờ đưa tay áp vào mặt cậu.

 

Ngay lúc Sầm Úc vừa đinh ninh rằng Ngu Sân Ngọc sắp cho mình một trận nhừ tử đến nơi, thì y chỉ khẽ thở dài một hơi.

 

Y cúi xuống, trán nhẹ nhàng chạm vào vầng trán Sầm Úc. Hai bàn tay Ngu Sân Ngọc vẫn ôm lấy má người đối diện, một tay m*n tr*n nốt ruồi lệ nằm dưới mắt cậu, tựa hồ muốn nghiền nát bấy nó đi.

 

“Anh Úc.” Y nghiêm túc nhìn Sầm Úc.

 

“Dù em cam tâm tình nguyện chịu khổ, nhưng em yêu anh nhiều đến thế, lẽ ra anh đừng nên làm em buồn chứ.”

 

Giọng Ngu Sân Ngọc càng dịu dàng bao nhiêu, Sầm Úc càng thấy mình tội lỗi ngập đầu bấy nhiêu. Cuối cùng, Ngu Sân Ngọc vòng tay ôm chầm lấy cậu…

 

Cằm Sầm Úc tựa lên bờ vai y.

 

Cậu ngập ngừng giây lát, rồi cũng lí nhí nói:

 

“…Xin lỗi em, khi nãy là anh sai rồi.”

 

Ngu Sân Ngọc chỉ lặng lẽ ôm Sầm Úc, khẽ hôn gió một cái lên vành tai cậu, môi mấp máy nhưng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

 

Bé cưng dễ dụ quá đi mất.

Bình Luận (0)
Comment