Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 48

⭒°. ݁✮

Khu suối nóng Ngu Sân Ngọc vừa nhắc cũng chẳng cách biệt thự hai người bao xa.

 

Có lẽ lời xin lỗi của Sầm Úc ban nãy đã xoa dịu được tâm trạng y phần nào, nên cả hai cùng đợi quản gia mang áo choàng tắm đến rồi mới khoác áo đi qua.

 

Ngu Sân Ngọc dường như đã quên béng mất những chuyện không vui lúc trước, tay y nắm lấy tay Sầm Úc, cứ thế sóng bước cùng cậu hướng về phía dòng suối.

 

Sầm Úc vô thức muốn giật ra, nhưng Ngu Sân Ngọc đã siết chặt lắm rồi, rõ là chẳng có ý buông tay mảy mảy.

 

Cậu bèn ngước lên nhìn đối phương, ai dè thấy y cũng đang chăm chú nhìn mình, mặt mày trông như sắp khóc đến nơi.

 

Thôi kệ vậy!

 

Rốt cuộc, Sầm Úc vẫn để yên cho Ngu Sân Ngọc muốn làm gì thì làm. Hai người tay trong tay rảo bước đến khu suối nước nóng mà nghe đồn là có tác dụng làm đẹp da ấy.

 

Diện tích bể tắm cũng không nhỏ lắm.

 

Để đảm bảo sự riêng tư, bốn bề còn được sắp đặt thêm hoa cỏ, cây cối, và cả non bộ điểm xuyết hòng che chắn tầm nhìn.

 

Trời đã về khuya, cả khu nghỉ dưỡng gần như chìm hẳn vào tĩnh lặng. Sầm Úc đặt áo choàng tắm lên cái giá bên cạnh, nhúng chân thử nhiệt độ nước trước rồi mới từ từ thả mình xuống bể.

 

Cậu chọn một chỗ có thể thoải mái ngả người, cảm nhận dòng nước ấm mơn man ngang lồng ngực.

 

Lát sau, Sầm Úc thấy Ngu Sân Ngọc cũng trút bỏ áo choàng, từ tốn bước tới bên cạnh mình. Y chẳng nói chẳng rằng, cứ thế lặng lẽ ngồi xuống, đoạn tựa đầu lên vai cậu.

 

“…”

 

Cậu liếc Ngu Sân Ngọc một cái, giả vờ nhắm mắt làm bộ đang nghỉ ngơi.

 

Lúc này đây, bầu không khí quả thực rất đỗi tuyệt vời.

 

Nước suối vốn không quá trong, lại thêm đêm muộn chỉ hắt về chút ánh đèn bảng lảng, Ngu Sân Ngọc cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan lấy nhau dưới mặt nước, một nỗi mãn nguyện khôn tả dâng đầy trong tim.

 

Da Sầm Úc luôn mang theo sắc trắng lạnh đặc trưng, nay ngâm mình trong dòng nước ấm lại càng ánh lên vẻ mịn màng tựa ngọc.

 

Ngu Sân Ngọc say sưa ngắm sườn mặt cậu.

 

Biết rõ đối phương đang vờ ngủ say, sẽ chẳng thể nào bắt gặp được ánh nhìn của mình, y càng thêm trơ tráo hơn bao giờ hết.

 

Y bắt đầu mải mê lướt mắt qua từng đường từng nét một, từ những lọn tóc mai ướt đẫm đến hai cánh môi dần nhạt màu kia, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

 

Sầm Úc luôn tạo cho người đối diện một ấn tượng vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng hết sức.

 

Từ cậu toát ra một vẻ chán đời đến tận cùng, dường như chẳng tha thiết với bất cứ điều gì, tựa hồ thờ ơ và lạnh nhạt đã là bản tính cố hữu sớm ăn sâu vào máu thịt.

 

Ngu Sân Ngọc nhìn những lỗ xỏ sau tai Sầm Úc, rồi cả vết tích của chiếc khuyên ngang trên vành tai cậu, càng cảm thấy con người này là một ẩn số chẳng tài nào giải mã nổi.

 

“…Chồng ơi.” Y khe khẽ cất tiếng gọi.

 

Sầm Úc liền hé một mắt ra nhìn.

 

“Em xem khuyên lưỡi của anh được không ạ?”

 

Tuy chả biết Ngu Sân Ngọc lại định bày vẽ trò gì, nhưng làn nước nóng dễ chịu dường như cũng làm Sầm Úc biếng cả nghĩ suy. Nghe y nói thế, cậu bèn thè lưỡi ra, để lộ chiếc khuyên nằm bên trên.

 

Ngu Sân Ngọc lập tức dán mắt vào cái khuyên ấy.

 

Thoáng thấy cậu định rụt lưỡi về, y bất giác đưa tay ra níu lấy đầu lưỡi cậu, nhưng Sầm Úc đã kịp nghiêng mặt tránh đi.

 

“Cho xem thôi, không được sờ.” Giọng cậu ngọng nghịu không rõ tiếng.

 

Có lẽ là do thấy bộ dạng mình lúc này trông ngớ ngẩn hết chịu nổi, Sầm Úc vội rụt lưỡi vào ngay.

 

Nhìn Ngu Sân Ngọc vẫn còn đang ngẩn ngơ đơ như cây cơ, cậu liếc sang bàn tay chơ vơ trên mặt nước của đối phương: “Em làm gì đấy?”

 

Ngu Sân Ngọc lúc này mới như chợt hoàn hồn, ánh mắt y dừng lại trên đôi ngươi Sầm Úc.

 

Mái tóc nâu đã sẫm đi vì ướt nước, vài lọn dài uốn lượn xoăn lại, bết dính cả vào gáy y.

 

Trông càng thêm mong manh yếu đuối hơn bao giờ hết.

 

Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc một lúc lâu rồi mỉm cười: “Không có gì ạ.”

 

“Em chỉ đang nghĩ… Không biết mình có nên xỏ một cái giống vậy không.”

 

“Em xỏ làm chi?” Sầm Úc buột miệng hỏi lại.

 

Ngu Sân Ngọc lắc đầu không đáp lời, y chăm chú nhìn Sầm Úc, chẳng rõ đến tột cùng là đang nói về chiếc khuyên lưỡi, hay đang khen ngợi chính bản thân cậu ——

 

“Chỉ là em thấy… trông rất đẹp.”

 

“Không hợp với em đâu.” Sầm Úc đáp.

 

Ngâm mình thêm một chốc, thấy người đã bắt đầu rịn mồ hôi, cậu định bụng lên bờ cho tỉnh táo lại. Ai dè chỉ vừa mới đứng dậy, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

 

Sầm Úc vội ngồi thụp lại xuống bể.

 

Một lát sau, chủ nhân của những nhịp bước ấy dần lộ diện: nào phải ai xa lạ, chính là Lâu Bách Xuyên.

 

Anh ta cũng khoác áo choàng tắm, chân đi dép lê, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên khi bắt gặp hai vợ chồng Sầm Úc và Ngu Sân Ngọc, dường như không ngờ bể này lại có người.

 

“…Trùng hợp vậy?” Lâu Bách Xuyên lên tiếng.

 

Có lẽ là vì đã cất công đến tận đây, anh cũng chẳng định quay gót bỏ về.

 

Cởi áo choàng tắm xong, anh ta bước xuống bậc thang, rồi chọn một góc đủ xa Sầm Úc và Ngu Sân Ngọc mà ngồi xuống.

 

Trông Lâu Bách Xuyên phảng phất vẻ mỏi mệt uể oải; anh dựa lưng vào phiến đá phía sau, khẽ ngửa cổ, mắt khép hờ.

 

Tuy có chút bất ngờ khi thấy đối phương xuất hiện ở đây, nhưng ngẫm kỹ lại, Sầm Úc cũng chẳng lấy gì làm lạ. Ngoài suối nước nóng riêng tư tại mỗi biệt thự, khu nghỉ dưỡng này còn bố trí thêm vài bể tắm đặc biệt khác.

 

Dẫu dán mác bể VIP chỉ giới hạn cho khách hạng sang, nhưng với việc Lâu Bách Xuyên đã được mời đến đây, thì hẳn Khương Nguyên Thanh cũng đã dặn dò trước rằng cứ thoải mái sử dụng những bể ngoài trời như thế.

 

Chỉ không hiểu cơ duyên nào đưa đẩy, anh ta lại mò sang đúng cái bể này.

 

Đúng là sức hút của công thụ chính có khác mà.

 

Sầm Úc lén lút liếc Ngu Sân Ngọc kề bên, rồi lại ngó sang Lâu Bách Xuyên đang lim dim đằng kia, nghĩ thầm.

 

Vì lúc nãy xuống bể có phần hấp tấp, cậu vẫn còn co ro ôm gối. Giờ nhận ra là người quen, cậu cũng thấy thả lỏng hơn, bèn duỗi tay duỗi chân cho thoải mái.

 

Ngặt nỗi ánh đèn trong bể tù mù quá đỗi, Sầm Úc chẳng hề hay biết chân mình đã vô tình chạm phải cẳng chân Lâu Bách Xuyên.

 

Phát hiện mình sơ ý đá trúng người ta, cậu vội rụt chân lại ngay.

 

Nhưng Lâu Bách Xuyên đã mở mắt ra.

 

“…Xin lỗi.”

 

“Không sao.”

 

Nói rồi, anh ta khép mi lại lần nữa.

 

Ngu Sân Ngọc im lặng quan sát một lát, y khẽ thì thầm: “Em thấy hơi chóng mặt, mình về được không anh?”

 

Sầm Úc nhẩm tính hai người đã ngâm mình hơn chục phút, xem chừng cũng đủ lâu. Vả lại, cậu vốn đã muốn chuồn về từ trước, nên bèn gật gật đầu, toan đứng dậy.

 

Lâu Bách Xuyên tựa hồ cũng tinh ý nghe được tiếng nước chảy róc rách, nào ngờ vừa mở mắt ra đã thấy ngay cảnh Sầm Úc đang đứng lên.

 

Ánh mắt anh ta gần như bị hút chặt vào những hình xăm lấp ló trên bụng dưới và cánh tay trần của cậu.

 

Nửa bộ xương rắn uốn lượn ẩn hiện sau làn da, quả táo đương đà thối rữa, phần còn lại khuất lấp sau cạp quần bơi.

 

Và cả hình thiên thần nhỏ đang say sưa thổi khúc trumpet nơi bắp tay.

 

Lúc Sầm Úc đứng dậy, cậu tiện tay vuốt ngược mái tóc ướt đẫm nước ra sau, khiến gương mặt đẹp đẽ với những đường nét sắc sảo càng thêm nổi bần bật.

 

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Lâu Bách Xuyên, cậu bất giác chau mày, đoạn liếc xuống người mình một cái. Và rồi, vẻ hoảng hốt cứ thế hiện rõ trên biểu cảm chàng trai.

Bình Luận (0)
Comment