Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 49

⭒°. ݁✮

“…Ờm.” Sầm Úc còn đang vắt óc nghĩ xem phải giải thích cái hình xăm này thế nào cho trót lọt, thì Ngu Sân Ngọc đã kéo tay cậu đi về phía thành bể, rồi khoác luôn chiếc áo choàng tắm lên người cậu.

 

Lúc này, Lâu Bách Xuyên đã kịp quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Sầm Úc nữa.

 

“Tôi sẽ không ý kiến.” Anh đột nhiên lên tiếng.

 

Sầm Úc nhìn anh ta, nhưng Lâu Bách Xuyên vẫn chẳng hề ngoảnh lại, chỉ đăm đăm cúi xuống mặt nước lăn tăn: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, thì dù là tôi hay công ty, cũng sẽ không can thiệp vào tự do của nhân viên.”

 

Ngu Sân Ngọc bấy giờ cũng đã choàng xong áo tắm. Y liếc sang cái kẻ từ đầu đến cuối vẫn không thèm ngẩng mặt lên kia, bụng thầm bật ra tiếng cười khẩy. Thế nhưng ngoài mặt, y vẫn cứ ngọt ngào nói với Sầm Úc: “Yên tâm đi anh~ Anh Xuyên chắc không cổ hủ đến mức đó đâu.”

 

“Phải không ạ?”

 

“Em tin là vừa bước ra khỏi đây thì anh Xuyên sẽ quên sạch sành sanh mọi thứ trong này cho mà xem.” Ngu Sân Ngọc nói: “Một chút cũng chả nhớ gì sất.”

 

Cứ thấy lời Ngu Sân Ngọc là lạ làm sao ấy.

 

Song Lâu Bách Xuyên ở phía bên kia bể cũng chỉ thản nhiên “ừm” một tiếng.

 

Nghe xong đâu đấy, Ngu Sân Ngọc mới cười tủm tỉm dắt tay Sầm Úc, chuẩn bị rời khỏi bể. Y tiện tay vớ lấy hai chiếc dép lê để gần đó, rồi hệt như đang hầu hạ nàng Lọ Lem xỏ đôi hài thuỷ tinh, ngay lúc Sầm Úc vừa nhấc chân lên khỏi mặt nước, dép đã được mang vừa khít vào chân cậu.

 

“Lát nữa về mình vẫn nên tắm lại một lần cho chắc anh ạ.”

 

“Chứ mấy cái suối nước nóng công cộng kiểu này, kể ra cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.”

 

Lâu Bách Xuyên thừa biết Ngu Sân Ngọc đang nói móc nói mỉa mình, có điều anh ta không còn tâm trạng đâu mà đôi co với y.

 

Tuy Sầm Úc vẫn thấy bầu không khí giữa cả ba sai rất sai, nhưng Lâu Bách Xuyên lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ, mà Ngu Sân Ngọc trông cũng bình thường không kém. Thế nên, cậu đành phải cố gạt phắt cái cảm giác lấn cấn trong đầu, rời khỏi khu suối nước nóng cùng Ngu Sân Ngọc.

 

Mãi đến khi bóng dáng cả hai đã khuất hẳn, Lâu Bách Xuyên mới thở phào một hơi dài dưới làn nước ấm.

 

Một lúc sau, anh ta đứng dậy khỏi bể, vội vàng bước nhanh tới chỗ đặt áo choàng, khoác lên người rồi cũng hấp tấp rời đi.

 

⭒°. ݁✮

Đến chủ nhật, Sầm Úc vốn tính quá giang xe Lâu Bách Xuyên về, ai dè anh ta lại nhắn tin tới:

 

【 Lâu Bách Xuyên: Bên tôi có chút việc, phải đi trước một chuyến, xin lỗi nhé. 】

 

Sầm Úc vừa thấy anh ta nhắc đến công việc là tắt nắng ngay, chỉ sợ bị đối phương lôi đi tăng ca cùng. Nín thinh mãi đến gần trưa, nhắm chừng Lâu Bách Xuyên đã cuốn gói rồi, cậu mới lò dò đáp lại một câu rằng mình đã biết.

 

Nhắn tin xong xuôi, đồ đạc cũng đã thu xếp đâu vào đấy, Sầm Úc bỗng sực nhớ ra: hai người bọn họ lấy gì mà về bây giờ?

 

Vừa định hỏi xem nên nhờ Khương Nguyên Thanh đưa về, hay là để khách sạn gọi xe hộ, thì Sầm Úc chợt thấy điện thoại Ngu Sân Ngọc reo lên.

 

Y liếc nhanh qua số gọi đến, rồi đi thẳng ra ngoài sân. Nói chuyện với đầu dây bên kia một lúc, Ngu Sân Ngọc mới cầm điện thoại quay vào, báo với Sầm Úc: “Anh hai bảo sẽ đưa tụi mình về.”

 

“…” Trời đất ơi!

 

Sầm Úc âm thầm gào thét trong lòng, phen này trời hại mình rồi!

 

“…Hay là thôi, đừng làm phiền anh hai nữa.” Sầm Úc cố vớt vát.

 

Dĩ nhiên Ngu Sân Ngọc cũng nghĩ như cậu, nhưng khổ nỗi, một khi Ngu Cẩn Hành đã quyết thì đố ai cản nổi, với lại giờ này hai đứa đúng là đang trong cảnh bơ vơ không xe không cộ thật…

 

Biết trước cơ sự thế này, thà rằng lúc đầu lấy đại một chiếc trong garage ra còn hơn.

 

Ngu Sân Ngọc tiếc hùi hụi trong lòng, song vẫn cố tỏ ra thản nhiên như không: “Anh hai cũng chỉ có ý tốt thôi ạ.”

 

Mà trời mới biết anh ta có đang ngấm ngầm tính toán gì khác không.

 

Sự việc đã đến nước này, Sầm Úc biết có muốn chống cự cũng chẳng được nữa rồi.

 

⭒°. ݁✮

Đúng hai giờ chiều, ngay cổng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Sầm Úc được dịp chứng kiến màn xuất hiện đầy vẻ phô trương của Ngu Cẩn Hành.

 

Tính sơ sơ trợ lý với bác sĩ riêng cũng đã tới hai, ba người; đó là chưa kể đám vệ sĩ này nọ…

 

Ngu Sân Ngọc khẽ cau mày.

 

Y không tin anh trai mình lại không hiểu những gì y nói hôm đó.

 

Rõ ràng đã tường tận từng câu chữ, mà nay còn bày vẽ làm màu thế này, chẳng phải là đang cố ý diễn trò sao?

 

Y bèn vờ như không hề thấy sự hiện diện của đám bác sĩ riêng với vệ sĩ lỉnh kỉnh kia, cứ thế tiến thẳng đến chỗ ông anh đang đứng cạnh một chiếc xe màu đen: “Anh cố tình đúng không?”

 

Ngu Cẩn Hành chẳng buồn đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với Sầm Úc.

 

Sầm Úc liếc qua chiếc xe, nhận ra hàng ghế sau chỉ đủ cho hai người ngồi.

 

“…”

 

Mình phải ngồi ghế phụ à?

 

Cậu đảo mắt sang tay trợ lý của Ngu Cẩn Hành đang đứng ngay sau lưng, thật sự không biết có nên chen vào chỗ đó hay không.

 

“Anh hai.”

 

“Xin lỗi nhé, xe hơi chật một chút.” Ngu Cẩn Hành lên tiếng. Gã không bảo Sầm Úc ngồi ghế phụ, nhưng cũng chẳng nói cậu nên ngồi vào đâu.

 

Sầm Úc ngẫm nghĩ một lát, đoán rằng gã ta đang muốn ra đòn phủ đầu mình đây mà.

 

“Vậy tôi ngồi ghế phụ nhé?” Cậu nói, rồi lại nhìn trợ lý của Ngu Cẩn Hành: “Chắc không giành mất chỗ của anh chứ?”

 

Anh chàng chỉ biết cười trừ, nào dám hó hé nửa lời.

 

“Cậu sang xe kia đi.” Cuối cùng, Ngu Cẩn Hành phải mở miệng thì trợ lý mới di chuyển qua một xe khác cùng đám bác sĩ riêng.

 

Sầm Úc nhún nhún vai, mở cửa ghế phụ rồi ngồi xuống. Ngu Sân Ngọc và Ngu Cẩn Hành ngồi ở hàng ghế sau.

 

Có lẽ Ngu Sân Ngọc cũng không ngờ ông anh mình lại chơi chiêu này, lên xe rồi mà mặt mày vẫn còn hậm hực chẳng mấy vui vẻ.

 

Sầm Úc thì hơi đâu đi bận tâm đến chuyện dỗi hờn của hai anh em đấy, cậu chỉ càng thêm khẳng định một điều: chắc chắn là Ngu Cẩn Hành không ưa gì mình.

 

Nên mới cố tình bày vẽ ra đủ trò để gây khó dễ…

 

Ha, gã không biết loại “đũa mốc chòi mâm son” như Sầm Úc này – một khi đã thấy nhà họ Ngu phô trương như vậy, đừng nói là nhục nhã – cậu còn muốn sống chết đào mỏ cho bằng được Ngu Sân Ngọc ấy chứ?

 

Một tay Ngu Cẩn Hành chống cằm, lặng lẽ quan sát nét mặt Sầm Úc hồi lâu. Mãi sau, gã ta mới nói với tài xế: “Đi thôi.”

 

⭒°. ݁✮

Chẳng mấy chốc, xe đã bon bon trên đường cao tốc.

 

Đúng lúc ấy, Sầm Úc bỗng nhận được tin nhắn từ Tang Thiên Sơn:

 

【 Đại minh tinh: Tạm thời cậu đừng lên mạng một thời gian nhé. 】

 

【 Sầm Úc: ? Ý gì? 】

 

【 Đại minh tinh: Khó nói lắm, nói chung là vì muốn tốt cho cậu thôi. 】

 

Tang Thiên Sơn nhắn đúng một câu rồi lặn mất tăm, nhưng Sầm Úc cậu đây vốn sẵn tính ngang như cua, hắn ta càng úp mở kiểu đó, cậu lại càng thêm tò mò.

 

Cậu bèn mở ngay Weibo ra hóng, để rồi, đập vào mắt là tin đồn “mập mờ” giữa mình với Tang Thiên Sơn chễm chệ trên hot search!

 

Một lũ ăn no rửng mỡ đang kháo nhau ầm trời!

 

Rằng cậu chính là anh dâu của Tang Thiên Sơn!!!

 

Thậm chí có người còn dẫn cả link thảo luận trên nhóm Douban ra, để dân hóng chuyện xúm vào phân tích đủ kiểu – từ biểu cảm nét mặt đến từng cử chỉ điệu bộ của Tang Thiên Sơn, rồi soi cả quần áo hai người mặc (dù đếch có cái nào giống nhau, nhưng “tình yêu là bảo vệ” mà, phải ship tới bến luôn chớ) – tất thảy càng chứng tỏ một điều…

 

Cậu, Sầm Úc này, chính là chàng vợ giấu mặt của Tang Thiên Sơn!

 

【 Sầm Úc: ???!!!! HẢ???!!! 】

 

【 Đại minh tinh: …Đã bảo là đừng có xem, thế mà vẫn cố đấm ăn xôi cho bằng được. 】

 

【 Sầm Úc: Bộ cậu không đăng bài đính chính được à????   】

 

【 Đại minh tinh: Chứ cậu thấy có sao nào lên tiếng thanh minh mà dân tình thèm tin không. 】

 

Sầm Úc: …Nghe cũng có lý, không cãi được.

 

【 Sầm Úc: Giờ tính sao đây! Tôi không muốn làm anh dâu chàng vợ gì đâu!!! 】

 

【 Đại minh tinh: …Vậy chỉ còn một cách thôi. 】

 

【 Sầm Úc: Cách gì? 】

 

【 Đại minh tinh: Cậu đi show đó với tôi. Lên sóng rồi thì mọi người sẽ biết cậu là bạn thân tôi mời tham gia cho vui, cái tin đồn vợ chồng kia tự khắc sẽ chìm xuống thôi. 】

Bình Luận (0)
Comment