⭒°. ݁✮
【 Group chat: Tang cách cách flop đi cho trời yên đất lặng (183) 】
【 Bé flop flop: …Không phải đấy chứ các anh em? Cách cách nhà mình kiếm đâu ra anh dâu thật thế?? 】
【 Bé flop flop: [Ảnh][Ảnh][Ảnh][Ảnh] 】
【 Bé flop flop: Hoá ra trước giờ ảnh kín như bưng là tại đang âm thầm rước anh dâu về cho chúng mình 】
【 Mỗi ngày ăn một tấn: Tao đã bảo rồi mà, Tang Thiên Sơn cong bỏ mẹ ra!! Trai thẳng nhất thế giới cái quần què! 】
【 Bé Ngọc: Tang Thiên Sơn chết rồi 】
【 Bé flop flop: …Chủ thớt ơi? 】
【 Mỗi ngày ăn một tấn: …Chủ thớt à? 】
【 Bé Ngọc: Bị tao băm thành trăm mảnh. 】
【 Bé flop flop: Chủ thớt muôn năm! 】
【 Mỗi ngày ăn một tấn: Chủ thớt mãi đỉnh! 】
Ngu Sân Ngọc nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh trong group chat, tay gần như muốn bóp nát cả điện thoại, chỉ ước gì có thể bay tới xé xác Tang Thiên Sơn ra ngay lập tức.
Y liếc nhìn Sầm Úc ngồi phía trước, thấy cậu cứ cắm cúi vào màn hình, chẳng biết là đang nhắn tin với ai mà biểu cảm thay đổi xoành xoạch.
Ngu Cẩn Hành vẫn giữ nguyên một tư thế từ đầu đến giờ. Gã ta mặc đồ khá thoải mái, chủ yếu là để giữ ấm – xem chừng sức khỏe không được tốt cho lắm, bởi cứ thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
Chỗ gã ngồi vừa khéo nhìn được sang Sầm Úc đang yên vị ở ghế phụ, nên dĩ nhiên mọi cảm xúc của cậu đều dễ dàng lọt vào tầm mắt gã.
Gã thấy Sầm Úc lúc thì mặt ủ mày chau, khi lại ngơ ngác ngớ người ra, có đoạn còn như thể chỉ muốn nhảy phắt khỏi xe ngay tắp lự.
Ngu Cẩn Hành đột ngột lên tiếng hỏi: “Khi nào em đi show thực tế kia thế?” Gã ngừng một lát, đoạn bắt chước y hệt cái giọng Ngu Sân Ngọc hay gọi:
“Bé Úc?”
Ban đầu, Sầm Úc còn chưa biết Ngu Cẩn Hành đang bắt chuyện với mình.
Đến khi hai tiếng “bé Úc” kia lọt vào tai, da gà da vịt cậu mới đồng loạt nổi lên rần rần.
Cậu chịu không nổi nữa, đành phải quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười giả trân hết mức: “Anh hai cứ gọi cậu Sầm là được rồi ạ.”
Bé Úc cái gì mà bé Úc, bộ tui thân với ông lắm hay sao?
“Show đó thì…” Sầm Úc vừa định nói mình không đi đâu, nhưng nghĩ đến tin đồn “anh dâu” trời ơi đất hỡi kia, cậu lại vội nuốt ngược lời vào bụng.
Giờ cậu thật sự chẳng biết đường nào mà lần.
Theo lý thì Ngu Sân Ngọc đi mới đúng chứ, mắc quái gì lại biến thành mình rồi?!
“…Để sau rồi tính.” Sầm Úc quyết định trả lời nước đôi, chẳng dám chắc chắn điều gì.
Mặt mày Ngu Sân Ngọc còn đang rạng rỡ tươi rói, vừa nghe Sầm Úc đáp xong, nụ cười trên môi y liền tắt ngấm ngay tức khắc.
Y cau mày nhìn Sầm Úc ngồi phía trước, chỉ có điều do góc khuất nên cậu chẳng tài nào thấy được vẻ mặt của y lúc này.
“Để sau à.” Ngu Cẩn Hành khẽ bật cười, liếc sang Ngu Sân Ngọc bên cạnh mình: “Vậy thì cứ từ từ thôi.”
⭒°. ݁✮
Tang Thiên Sơn nằm dài trên sofa nghịch điện thoại, mặc cho tay quản lý đang sốt sắng như muốn nhảy lầu đến nơi:
“Một trăm phần trăm là thằng chó Bùi Chá làm!!” Quản lý gào lên.
Nếu Bùi Chá mà ở đây, anh ta thề sẽ xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của gã ra thành trăm mảnh.
“Thằng nào rảnh hơi đi tung tin đồn này cho anh chứ, đã thế còn cố tình xào đi xào lại thổi phồng lên nữa!” Tay quản lý la lối: “Bài đăng nhảm nhí trên cái diễn đàn vớ vẩn kia chắc chắn là do đám Bùi Chá làm.”
Tang Thiên Sơn thì chẳng mấy để tâm.
Hắn lướt xem topic “Bóc phốt chuyện tình giữa anh dâu mới nhà chúng ta và sao hạng A” một lát, rồi hơi tò mò hỏi: “Sao chúng biết tôi với Sầm Úc học chung đại học được nhỉ?”
Tay quản lý nghe mà muốn tắt thở.
“Bộ cái đó là vấn đề quan trọng bây giờ hả?!”
Tang Thiên Sơn chỉ nhìn những tấm ảnh trong bài đăng, thấy có cả mấy kiểu chụp Sầm Úc đang đứng lắc trà sữa hồi còn đi học, bèn nhanh tay bấm lưu lại ngay.
“Ừm, rất quan trọng.”
Quản lý đảo mắt, cảm thấy áp lực đè lên vai mình quá nặng rồi!
Vớ phải ông chủ suốt ngày chỉ biết yêu đương nhăng nhít thế này, một mình anh ta sao mà cân nổi cả cái liên minh rắn độc kia chứ!
“Cha nội đó cố tình chơi anh đó!” Tay quản lý tiếp tục chửi Bùi Chá: “Đám tụi nó đang muốn ép anh mang Sầm Úc lên show chung.” Nói đến đây, anh ta hơi ngập ngừng nhìn Tang Thiên Sơn: “…Cậu Sầm Úc kia không có phốt phiếc gì chứ?”
Nghe thế, Tang Thiên Sơn gần như muốn bật khỏi ghế sofa ngay tức khắc!
“Đương nhiên là Sầm Úc trong sạch không tì vết rồi.” Hắn đáp: “Cậu ấy chịu thương chịu khó cực kỳ, tính cách còn rất ư là tử tế.”
“…?” Quản lý thoáng vẻ ngờ vực.
Cứ cảm giác Tang Thiên Sơn đang bị ai bỏ bùa mê thuốc lú hay sao ấy, chẳng tài nào nói chuyện cho ra ngô ra khoai được.
Phe Bùi Chá đã chơi bẩn kiểu đó rồi, anh ta cũng chuẩn bị sẵn bài để đối phó hết cả.
Hừ, chẳng phải chúng nó suốt ngày bù lu bù loa lên là “anh dâu” sao! Thế thì cứ để thằng ngố Tang Thiên Sơn với cậu bạn thân ngoài ngành kia tung hứng một chút là được!
Biết đâu lại hút thêm về khối fan ấy chứ!
“Thôi kệ, anh liên lạc với Sầm Úc trước đi.” Quản lý mệt mỏi nói: “Tôi qua bên kia nói chuyện cái đã, xem có dập nổi cái vụ nhảm nhí này không, đúng là quá quắt hết sức.”
“À, hình như bạn của anh có người yêu rồi nhỉ?” Tay quản lý chợt nghĩ ra điều gì đó: “Đến lúc lên show, cứ để cậu ta ‘sơ ý’ nhắc tới chuyện đó đi, vậy là có thể tẩy trắng thành công, chứng minh rằng hai người chỉ là bạn bè thân thiết mà thôi.”
⭒°. ݁✮
Trong khi đó, ở một diễn biến khác.
Dường như Ngu Cẩn Hành cũng chỉ bất chợt nổi hứng với chủ đề này trong chốc lát; hỏi xong, gã lại tiếp tục cắm mặt xem tài liệu trên máy tính bảng.
Còn Ngu Sân Ngọc thì vẫn tựa người vào cửa kính xe, chẳng rõ đang mải mê suy ngẫm những gì.
Sầm Úc à? Cậu đang bận bàn tính sôi nổi với chú mèo ú trong đầu:
“Trời đất quỷ thần ơi, giờ tôi mà mò lên show thật thì Ngu Sân Ngọc tính sao đây?!” Sầm Úc gào thét inh ỏi với nó.
“…Để tôi nghĩ cái đã.” Chú mèo ú cũng bắt đầu vắt óc.
Một mèo một người cố gắng ngồi điểm lại một lượt tiến độ cốt truyện cho đến hiện tại:
Lâu Bách Xuyên và Ngu Sân Ngọc gặp nhau (Ok, đã xong)
Khương Nguyên Thanh nhận ra bạn zai của Ngu Sân Ngọc là một thằng cha khốn nạn (Cũng xong luôn)
Tang Thiên Sơn và Ngu Sân Ngọc quen nhau sương sương (Đã hoàn thành)
Mèo ú ngẫm nghĩ một hồi: “…Hình như cốt truyện xong xuôi cả rồi thì phải?”
Sầm Úc ngồi nhẩm đếm cùng nó, thấy nhiệm vụ của mình đúng là cũng thuận buồm xuôi gió phết ấy chứ?
“…Nói chung, mục đích cuối cùng của chúng ta vẫn là làm cho Sầm Úc cõng tiếng xấu, để Ngu Sân Ngọc tha hồ hốt fan về nhà.” Mèo ú lại trầm tư: “Đến lúc đó, cậu cứ diễn kinh khủng vào là được.”
“Với lại, cậu chạy đi quay show rồi, chẳng phải là tạo điều kiện quá tốt cho Lâu Bách Xuyên và Khương Nguyên Thanh có thêm thời gian tiếp xúc với Ngu Sân Ngọc hay sao?”
“…Nghe cũng có lý.” Sầm Úc bàn tới tính lui với chú mèo ú trong đầu, gật gật gù gù.
Sau khi một người một mèo đã thống nhất xong xuôi, cậu cũng quyết định sẽ nhận lời mời của Tang Thiên Sơn.
Sắp chính thức dấn thân vào giấc mơ showbiz rồi!
⭒°. ݁✮
Tài xế của Ngu Cẩn Hành cho xe dừng lại ngay dưới chân căn hộ của hai người kia.
Ngu Cẩn Hành liếc sang Ngu Sân Ngọc: “Đúng là cực cho em rồi.”
Y còn chưa kịp hiểu ý anh trai mình thì đã nghe gã ta tiếp lời: “Chỗ này hơi chật chội nhỉ.”
“…” Sầm Úc mở cửa xe, vờ như mắt điếc tai ngơ.
“Em với anh Úc ở hai người thì vừa đủ anh ạ.” Ngu Sân Ngọc lại nở nụ cười dịu dàng hết mực, y thẳng tay đóng sầm cửa xe ngay trước mặt Ngu Cẩn Hành, đoạn nhận lấy vali từ tay tài xế: “Chào anh hai nhé.”
“Ừ.” Ngu Cẩn Hành chỉ ừ hử một tiếng cho có lệ.
Gã thậm chí còn chẳng thèm tạm biệt Sầm Úc gì sất, cứ thế cho tài xế lái xe đi luôn.
Ngu Sân Ngọc nhìn theo bóng dáng đối phương xa dần, y quay sang nửa đùa nửa thật: “Anh hai em đúng là đáng ghét thật, phải không anh?”
Sầm Úc vốn cũng chả mấy bận tâm đến bức phông nền mang tên Ngu Cẩn Hành, bèn thuận miệng hùa theo:
“Công nhận cũng hơi khó gần.” Cậu nói: “Tính khí công tử bột.”