⭒°. ݁✮
【 …Tổ cha! Đúng là cái đồ si tình hết thuốc chữa! 】
【 Bớt bớt lại giùm, mùi simp lỏ nó bay cả ra ngoài màn hình rồi đây này 】
【 Tang Thiên Sơn có biết mình đang nói cái quái gì không vậy?? HẢ??? Rốt cuộc là thằng cha đó điên rồi hay tao bị tâm thần thế?? 】
【 Mấy ní có hiểu thế nào là “bạn thân duy nhất” không ó? 】
“…” Sầm Úc nhìn Tang Thiên Sơn, cạn lời: “Cậu đừng có lên cơn nữa.”
Tang Thiên Sơn cũng tự thấy ban nãy mình có hơi bốc đồng thật. Hắn liếc sang Ngu Cẩn Hành, bắt gặp cái cười nhẹ trên môi đối phương.
“Nếu đã vậy, phòng này tôi cứ nhường cho cậu thôi.” Gã ta gật đầu với Sầm Úc một cái, đoạn quay người đi thu xếp hành lý của mình.
“…” Trời đất quỷ thần ơi!!
Sao cái show này lại lắm biến thế không biết!
Sầm Úc lấm lét ngó Tang Thiên Sơn, rồi lại nhanh chóng quay sang Ngu Cẩn Hành đang lúi húi dọn đồ: “Haha, cậu ấy giỡn tí thôi mà.”
Nói đoạn, chẳng buồn đợi Tang Thiên Sơn kịp phản ứng, cậu đã bước tới giữ chặt bàn tay đang bận bịu với chiếc vali của Ngu Cẩn Hành lại.
“Anh Cẩn Hành cứ ở đây đi ạ.”
Ngu Cẩn Hành ngừng tay. Qua Sầm Úc, ánh mắt gã hướng về phía Tang Thiên Sơn.
“Vậy sao?”
Rồi khẽ khàng bật cười: “Tôi lại thấy cậu ta nghiêm túc lắm đấy chứ.”
“Cậu ta đúng là bạn thân của em hửm?”
Với tư cách là anh trai của Ngu Sân Ngọc, đồng thời cũng là “ông anh vợ” trên danh nghĩa của mình, câu nói này chẳng khác nào một cú gõ thấm thía vào thẳng tai Sầm Úc.
Cậu thật sự rất muốn chỉ tay lên trời mà thề! Rằng mình với Tang Thiên Sơn trong trắng hơn cả nước cất!
Cái danh “anh dâu” quái quỷ gì đó là fake hết! Mong Ngu đại nhân anh minh soi xét cho!
“Dĩ nhiên chỉ là bạn bè thân thiết thôi ạ.” Sầm Úc cố làm ra vẻ thản nhiên như không: “Bọn tôi quen nhau từ hồi còn đi học rồi.”
Ngu Cẩn Hành chẳng nói chẳng rằng, nét mặt vẫn nhàn nhạt vô cảm. Gã chỉ vỗ mấy cái lên vai Sầm Úc: “Vậy thì tốt.”
Gã hơi cúi đầu xuống, có lẽ là để tránh tai mắt của ekip lẫn ống kính máy quay, người đàn ông gần như nghiêng hẳn mặt đi, ghé sát vào tai cậu mà thì thầm: “Tôi đoán là em cũng biết chừng mực.”
Giọng gã rất nhẹ, song ý tứ thì lại vô cùng đanh thép: “Nên đừng làm Sân Ngọc nhà tôi phải buồn.”
Nói đoạn, Ngu Cẩn Hành lại lùi ra xa Sầm Úc một chút, nhìn sang Tang Thiên Sơn: “Tôi phải dọn hành lý trước đã.”
Câu nói này vừa buông ra, chẳng khác nào đang thẳng thừng đuổi khách.
⭒°. ݁✮
Đợi đến khi cả nhóm đã thu xếp xong xuôi hành lý, ekip chương trình lại gửi tới thông báo nhiệm vụ kế tiếp.
“Đạo diễn này, mình tới đây để tham gia show ‘Biến hình ký’ (*) hả?” Bùi Chá nói đùa.
Nhiệm vụ cho buổi tối hôm nay cũng khá đơn giản: một bữa tiệc BBQ bên bờ biển, nhưng nguyên liệu thì phải tự thân vận động.
Sau mỗi vòng thi, các đội sẽ lần lượt lựa chọn nguyên liệu dựa theo thứ hạng thắng cuộc của mình. Và để chương trình có thêm nhiều kịch tính đấu đá ngầm, đài Durian cũng đã phải vắt óc suy nghĩ không ít.
Cụ thể là, đội thắng ở mỗi vòng sẽ được ưu tiên chọn nguyên liệu, muốn lấy bao nhiêu cũng được – chỉ có điều, tổng số lượng nguyên liệu là có hạn.
Đến lúc đó, riêng mấy chuyện như “XX có ích kỷ quá không khi vơ một đống món như vậy” hay “YY lại làm màu rồi, tỏ vẻ ta đây cao thượng hy sinh vì mọi người” cũng đủ để dân tình khẩu chiến cả chục trang trên Weibo với các forum linh tinh.
Và thử thách đầu tiên cũng khá là nhẹ nhàng:
Thi bơi.
Sầm Úc liếc qua danh sách các trò chơi…
Nào là bơi lội, ném bóng rổ, hai người ba chân, rồi cả thi nhớ mặt quân bài nữa. Xem chừng ekip cũng đã tính toán đến sở trường của từng khách mời khi sắp xếp mấy trò này.
“Phần bơi để tôi đi.” Sầm Úc nói thẳng.
Dù là Sầm Úc nguyên bản hay cậu của hiện tại thì đều bơi khá cừ, phần ném bóng rổ được đẩy cho Tang Thiên Sơn.
Hai trò còn lại đành phó mặc cho ý trời vậy.
Chẳng mấy chốc, các nhóm đã nhanh chóng chọn ra người chinh chiến cho vòng đầu tiên, bao gồm Sầm Úc, Giản Châu, Vệ Kha, Bùi Chá và cô nàng Lâm Hân Nghiên.
Lúc về phòng thay đồ bơi, Sầm Úc mới nhớ tới mấy hình xăm trên người mình… Cậu cũng vừa trao đổi lại với đạo diễn, ông ta có dặn là tốt nhất nên tìm cách che chúng đi.
Cậu cũng chẳng lấy làm lạ gì.
Nhưng khổ một nỗi, phòng tắm lại nằm bên phía phòng của Ngu Cẩn Hành.
“Cho tôi dùng nhờ một lát.” Sầm Úc nói với Ngu Cẩn Hành vẫn cứ đứng im như phông nền nãy giờ.
“Ừ.” Gã liếc cậu một cái, khẽ gật đầu.
Thấy đối phương đã cho phép, Sầm Úc liền quay về phòng mình, cầm lấy miếng cao dán cùng chiếc quần bơi mà Ngu Sân Ngọc đã chuẩn bị sẵn, rồi đi sang phòng Ngu Cẩn Hành.
Cách bài trí bên phòng đối phương y hệt phòng cậu. Đẩy cửa nhà tắm, Sầm Úc vừa đi được vài bước đã thấy ngay một chai sữa tắm quen ơi là quen nằm chình ình trong khu vực vòi sen, trông y chang loại cậu vẫn thường dùng ở nhà.
Trùng hợp đến thế cơ à?
Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua trong đầu, rồi Sầm Úc đứng trước gương, nhanh chóng c** đ*. Thay quần bơi xong, cậu bắt đầu công cuộc dán che mấy hình xăm trên người…
Hình thiên thần trên cánh tay thì còn dễ xoay xở, chỉ cần hai miếng cao là đã che kín mít chẳng còn thấy gì.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng reo lên.
Là cuộc gọi video từ Ngu Sân Ngọc.
Sầm Úc ngập ngừng một lát rồi cũng nhấn nghe, lập tức bắt gặp gương mặt Ngu Sân Ngọc đang dí sát vào ống kính.
Y làm ra vẻ quan tâm hết mực: “Anh hai em không làm khó gì anh chứ?”
Ngu Sân Ngọc nói tiếp: “Em thấy hình như anh ấy có nói nhỏ với anh thì phải.”
Ông anh nhà cậu dặn tôi liệu cái thần hồn, đừng có mà léng phéng để lộ tin đồn tình ái với khứa nào đấy!
Nhưng dĩ nhiên là Sầm Úc đời nào dám đi nói toạc với Ngu Sân Ngọc như thế. Nghĩ mình còn phải vật lộn với mấy miếng dán, cậu bèn đặt luôn điện thoại lên cái kệ để đồ lặt vặt cạnh bồn rửa tay.
Góc máy này vừa khéo quay được trọn vẹn nửa thân trên của cậu.
Sầm Úc liếc qua Ngu Sân Ngọc một cái, rồi lại tiếp tục dán cao lên hình xăm dưới bụng.
Bởi vì mải cúi đầu, nên dĩ nhiên cậu chẳng tài nào nhận ra được ánh mắt Ngu Sân Ngọc qua màn hình, cũng như khung cảnh phía sau lưng y – rõ ràng không phải là ở nhà.
Ngu Sân Ngọc đăm đăm quan sát Sầm Úc.
Có lẽ vì để che cho thật kỹ hình xăm, cậu hơi kéo cạp quần bơi xuống một chút, rồi mới cẩn thận dán miếng cao lên phần đuôi rắn ngay gần xương mu, tiếp đó là che quả táo và nửa còn lại của bộ xương.
Mãi cho đến khi gần như đã che kín mít cả vùng bụng, Sầm Úc mới kéo quần bơi về lại vị trí cũ.
“…Em không ở nhà hả?” Sầm Úc vừa ngẩng lên đã thấy phông nền phía sau Ngu Sân Ngọc.
Cậu chăm chú nhìn kỹ một lúc.
Đây chẳng phải là đang ở bãi biển sao?!
“…Vâng.” Ngu Sân Ngọc có vẻ sợ Sầm Úc nổi giận: “…Tại em nhớ chồng quá.”
Thôi xong, simp chúa, hết cứu.
Sầm Úc tự thấy có lẽ mình đã quá quen với cái kiểu coi tình yêu là lẽ sống của Ngu Sân Ngọc rồi, nên cũng chẳng mấy bận tâm về hành động lén lút bám đuôi của đối phương.
Cậu ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: “Anh hai em có biết không?”
“…Tôi cần phải biết chuyện gì à?” Giọng Ngu Cẩn Hành đột ngột vang lên.
Sầm Úc méo thể ngờ cửa phòng tắm của mình lại chưa được đóng chặt?!
Song Ngu Cẩn Hành cũng chỉ đứng ngoài cửa thông báo: “Đạo diễn hỏi cậu chừng nào thì xuống được.”
Lúc này, Sầm Úc mới nhận ra mình đã loay hoay với mấy miếng dán mất kha khá thời gian. Cậu đành nhắm mắt làm liều, tắt cuộc gọi của Ngu Sân Ngọc.
Mở cánh cửa phòng tắm đang khép hờ ra, Sầm Úc trông thấy Ngu Cẩn Hành đang đứng tựa người vào ngay bên cạnh.
Gã ta chỉ liếc cậu một cái, ánh mắt thoáng dừng lại trên mấy miếng cao dán ở bụng và cánh tay cậu: “Sân Ngọc đến rồi à?”
Để ý thấy cả hai đang đứng ở góc khuất của máy quay, Sầm Úc bèn gật đầu.
Ngu Cẩn Hành không nói gì nhiều, chỉ buông một câu: “Tôi biết ngay mà.”
Gã nhìn Sầm Úc: “Sân Ngọc lúc nào cũng thế.”
Còn rốt cuộc “lúc nào cũng thế” có ý nghĩa ra sao? Ngu Cẩn Hành tuyệt nhiên chẳng có chút ý định giải thích thêm.
⭒°. ݁✮
(*): Biến hình ký (变形记): là tên một chương trình thực tế nổi tiếng của Trung Quốc về việc hoán đổi cuộc sống giữa thanh thiếu niên thành thị và nông thôn để “thay đổi bản thân”. Trong một khoảng thời gian nhất định (thường là 7 ngày hoặc hơn), họ sẽ sống trong gia đình của nhau, trải nghiệm môi trường, học tập và sinh hoạt hoàn toàn mới.