Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 62

⭒°. ݁✮

Gần như không một ai ngờ được Ngu Cẩn Hành lại dám vơ vét cả đống đồ ăn.

 

Bùi Chá cũng sốc tận óc, gã chết trân nhìn Ngu Cẩn Hành… để rồi thấy đối phương gật đầu một cái, chậm rãi bước đến bên cạnh mình.

 

“…Sao tự dưng lại...?” Gã không dám hỏi han gì nhiều.

 

Bởi lẽ, gã thừa biết mình với Ngu Cẩn Hành chẳng thể nào được coi là bạn bè thân thiết. Nếu bắt buộc phải định nghĩa, thì mối quan hệ giữa họ có lẽ chỉ dừng lại ở mức hợp tác mà thôi.

 

“Đói bụng.” Ngu Cẩn Hành buông một câu nhẹ bẫng.

 

“Với lại, vòng sau tôi không tham gia.”

 

Vòng thi kế tiếp là trò hai người ba chân, Ngu Cẩn Hành vốn chẳng có ý định chung vui. Gã đột nhiên ho khan thêm vài tiếng, giơ tay ra hiệu với ekip rằng mình sắp sửa rời đi…

 

Rồi cứ thế ung dung biến mất khỏi trường quay dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

 

Bùi Chá cũng biết Ngu Cẩn Hành đời nào chịu tham gia mấy trò ấy, nên ngay từ đầu gã đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ bỏ.

 

Bên phía đạo diễn cũng rơi vào tình thế hơi khó xử, ông ta liếc nhanh sang Bùi Chá đang đứng trơ trọi một mình.

 

Ngu Cẩn Hành là Đức Phật sống đã đành, nhưng Bùi Chá đây cũng không phải là người mà ông ta dám động vào.

 

Chỉ vì bạn đồng hành “không khỏe” mà biến mất dạng, nên Bùi Chá đành phải ngậm ngùi bỏ cuộc giữa chừng hay sao?!

 

Đạo diễn có thể tưởng tượng ra cảnh đám clone chuyên seeding trên Weibo, Douban rồi cả Douyin sẽ chửi mình từ đầu đến cuối ra sao.

 

Ngay lúc ông ta đang đau đầu nhức óc, mắt đảo lia lịa qua các khách mời có mặt, thì bỗng thấy Sầm Úc đột ngột giơ tay lên:

 

“Đạo diễn, tôi có ý này.”

 

Bùi Chá và Tang Thiên Sơn bất giác quay sang nhìn cậu, ngay cả mấy vị khách mời còn lại cũng không ngoại lệ.

 

“Bọn tôi sẽ thi cùng Bùi Chá.” Sầm Úc nói: “Ba người chúng tôi cùng một đội.”

 

Hê hê, chứ để cậu phải chơi trò hai người ba chân quái quỷ kia với Tang Thiên Sơn á, cậu thừa biết cái ekip ché đỏ này sẽ cắt ghép kiểu gì rồi.

 

Đến lúc đó, có mà nhìn nhau một cái cũng thành “ánh mắt tóe lửa tình, hẹn ngày ra phường đăng ký” ngay, vô tình chạm tay nhau phát là ầm ầm đi “động phòng hoa chúc” luôn!

 

Nếu đã thế, chi bằng kéo cả Bùi Chá vào cho xôm tụ.

 

Cậu muốn chống mắt lên xem ba người cùng nhau chơi cái trò dở hơi này rồi, dân tình còn có thể đu thuyền cậu và Tang Thiên Sơn theo kiểu tà đạo nào nữa.

 

Bùi Chá dường như cũng không ngờ Sầm Úc lại đột ngột đứng ra giải vây cho mình.

 

Vu Hòe Ninh vừa nghe thấy thế đã nhảy dựng lên phản đối ngay!

 

Mẹ kiếp, miếng mồi ngon thế này mà sao nãy mình không nghĩ ra chứ, để thằng cha kia nhanh chân hơn một bước mất rồi.

 

“…Anh đạo diễn ơi, ba người một đội liệu có hơi bất công không ạ?” Vu Hòe Ninh dè dặt nhắc khéo.

 

“Ba người thì bất công chỗ nào hả?” Sầm Úc vặn lại: “Ba người phối hợp với nhau khó hơn, tốc độ di chuyển cũng chậm hơn hẳn còn gì.”

 

“Thế nhỡ có ai nhấc người ở giữa lên đi thì sao.” Vu Hòe Ninh đáp trả ngay: “Mấy chuyện kiểu này thiếu gì người làm trong hội thao, đúng không nào?”

 

Nghe thế, Sầm Úc bèn đưa mắt đánh giá chiều cao của Vu Hòe Ninh từ trên xuống dưới một lượt, rồi gật gù:

 

“Cậu lo xa như vậy cũng dễ hiểu thôi.”

 

“!!!” Vu Hòe Ninh tức muốn xì khói!

 

Cậu ta chẳng thể tin nổi Sầm Úc lại dám móc mỉa mình như thế!

 

Vu Hòe Ninh làm bộ làm tịch liếc xuống đôi giày của mình – đôi sandal hàng hiệu mà cậu ta cố tình mua, chỉ vì loại này đế siêu dày!!

 

Đến cả cái trò mèo đó mà cũng bị Sầm Úc phát hiện ra sao?!

 

【 …Anh dâu nhà mình đúng là không muốn chịu thiệt một chút nào mà 】

 

【 Rồi rồi rồi, duyệt luôn duyệt luôn! Chơi tới bến đi, mở hẳn hậu cung cho nó máu! 】

 

【 Thôi đừng có cổ vũ nữa mấy môm ơi, cách cách sắp phải ôm nhau rồi kìa, mau đến xé nát tim ảnh đi, iem nhìn mà xót hết cả ruột gan ️ 】

 

Tang Thiên Sơn cau mày. Hắn liếc mắt qua Sầm Úc đang hừng hực khí thế, rồi lại quay sang Bùi Chá, tâm trạng lên voi xuống chó…

 

Bùi Chá quả thực không thể ngờ Sầm Úc lại đưa ra một đề nghị như thế.

 

Gã nhìn Tang Thiên Sơn, thấy sắc mặt đối phương đang khó ở hết sức, bèn nhanh nhảu lên tiếng trước khi hắn ta kịp mở miệng:

 

“Đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta hợp tác nhỉ.” Bùi Chá cười nói.

 

Gã nào có muốn Tang Thiên Sơn phản đối hay từ chối gì. Dù rằng Bùi Chá chủ yếu tham gia show hòng kiếm tí tiền, tiện thể củng cố mối quan hệ với Ngu Cẩn Hành, rồi sẵn tăng độ nhận diện để nắm chắc suất làm đại diện cho nhà họ Lâu, nhưng…

 

Gã cũng không muốn mình tàng hình chả có chút đất diễn nào.

 

Kể cả đạo diễn có nể nang tên tuổi của gã đi chăng nữa, không đến mức bỏ game là bị cắt sạch, thì ngồi một chỗ nhìn người khác chơi cũng chẳng lên hình được bao nhiêu. Cùng lắm là được ekip chèn thêm mấy dòng phụ đề hoa mỹ trên đầu để tấu hài kiểu “tội nghiệp quá đi” mà thôi.

 

“Cũng không hẳn là thế.” Tang Thiên Sơn đáp lời.

 

Bùi Chá có vắt óc cũng chả nhớ nổi mình với Tang Thiên Sơn còn từng hợp tác với nhau trong bất kỳ dự án nào khác.

 

“Tiệc tối của tạp chí XX năm nay.” Tang Thiên Sơn lên tiếng: “Chúng ta có cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ mà.”

 

Nghe vậy, Bùi Chá liền chửi thầm Tang Thiên Sơn trong bụng.

 

Cái tạp chí XX kia lúc nào cũng tự xưng là top 1 server, cậy mình có fame to nên suốt ngày bày ra mấy trò lố lăng kịch tính. Lần đó, gã và Tang Thiên Sơn cũng chỉ miễn cưỡng “hợp tác” trong một trò chơi con con, đại khái là chuyền tay nhau cây gậy tiếp sức mà thôi.

 

Ai dè đâu, trang tin chính thức của quả tạp chí ảo ma Canada đó lại làm rùm beng cả lên, bắt đầu rêu rao ầm ĩ cảnh ấy.

 

Bọn họ còn cố tình cắt riêng tấm hình đó ra, đặt cho một cái tên thật kêu, rồi dùng làm ảnh bìa hẳn hoi luôn:

 

《 CUỘC CHUYỂN GIAO GIỮA HAI NGÔI VƯƠNG ĐIỆN ẢNH 》

Sầm Úc không rõ ân oán giữa hai tên này lắm. Nhưng những người còn lại đều là cáo già trong giới cả, dĩ nhiên là nhớ ngay tới cái màn “thất đức” của tạp chí đó.

Giản Châu vội cúi gằm mặt xuống, còn hai cô gái kia nhanh trí đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Ai cũng sợ máy quay sẽ bắt được vẻ mặt của mình lúc này.

Đến cả đạo diễn cũng thấy hơi thở của mình gấp gáp cả lại, dĩ nhiên chẳng phải vì tức tối gì, mà là do quá phê!

Ông ta có nằm mơ cũng không thể ngờ mùa show này lại quy tụ được lắm bậc kỳ tài ẩn dật đến thế.

 

Ông ta có dự cảm rằng, sau này, chương trình của mình sẽ trở thành một “tượng đài drama” thế hệ mới cho dân tình mổ xẻ. Ai cũng thi nhau cắt ghép từng khung hình, phân tích mỗi một câu chữ của đám người này, đoán già đoán non ẩn ý và mục đích ngấm ngầm của họ.

 

Sầm Úc liếc qua Bùi Chá và Tang Thiên Sơn: “Vậy là tất cả đều nhất trí rồi nhé?”

 

Tang Thiên Sơn gật đầu: “Tôi không có ý kiến.”

 

“Tôi cũng vậy.” Mặt mày Bùi Chá cười tươi rói, nhưng nếu giờ có sẵn con dao trong tay, chắc gã cũng muốn lao tới xiên cho Tang Thiên Sơn vài nhát.

 

Nhưng đến khi phân chia vị trí rồi, Sầm Úc lại lên tiếng phản đối:

 

“Tôi không đứng giữa đâu.”

 

Đùa chắc, cậu kéo Bùi Chá vào để ngăn thiên hạ chèo thuyền linh ta linh tinh, rồi lại đẻ ra mấy cái couple tà đạo vớ vẩn.

 

Giờ mà để cậu đứng giữa thì còn ra thể thống gì nữa?

 

Thế thì chẳng phải hai bên đều là đàn ông thích đực, à không, đàn ông đích thực hả!?

 

Sầm Úc đã tưởng tượng ra mấy hội nhóm sẽ “bịa chuyện” thế nào rồi, ngay cả tiêu đề cậu cũng nghĩ sẵn trong đầu luôn ——

 

《 Hai người ba chân, ai hiểu thì tự vào nhận hàng! Hình như anh dâu nhà mình hơi tham ăn thì phải! “Ăn” cũng nhiều quá nha! 》

 

Tang Thiên Sơn liếc Bùi Chá một cái, vừa nghĩ đến chuyện phải đứng sát sàn sạt với gã này, hắn đã thấy toàn thân ngứa ngáy như có rận.

 

Bùi Chá cũng chả thèm dính với Tang Thiên Sơn làm gì, nhưng gã vốn nổi tiếng là người nho nhã, lịch thiệp, lại thêm tính tình dễ gần… Nên để giữ hình tượng, dĩ nhiên gã chẳng thể nào xổ toẹt ra rằng:

 

Tôi chỉ mong Tang Thiên Sơn giải nghệ luôn cho rồi, đứng cạnh hắn làm tôi buồn nôn chết mất!

 

Thế là gã bèn lựa lời khác, nói nhỏ với Sầm Úc: “Nếu tôi với cậu ta đi chung, nhỡ đâu bọn tôi chỉ liếc nhau một cái, hay vô tình chạm phải thôi, mấy trang chuyên câu view thể nào cũng sẽ bịa ra đủ thứ chuyện bất hòa của bọn tôi cho mà xem.”

 

Chứ đó giờ hai đồng chí thân thiết với nhau lắm hay gì?

 

Tuy Sầm Úc nghĩ bụng là thế, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ nai tơ: “Thế thì chẳng phải càng hay à?”

 

“Cứ xem đây là chuyến đi để hai người phá băng đi.”

 

“Mấy vụ team building của công ty lúc nào cũng thích bày trò kiểu này mà.” Sầm Úc cười nói: “Coi như tôi phá băng giúp hai người trước nhá.”

Bình Luận (0)
Comment