Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 68

⭒°. ݁✮

Sầm Úc bên này vẫn đang hăng hái gõ phím:

 

【 Mà không chỉ xăm trổ đầy mình thôi đâu, nó còn xỏ cả khuyên lưỡi nữa cơ! Nhìn đã biết đếch phải hạng tử tế gì rồi! 】

 

【 Vãi chưởng! Vợ em cháy vkl! Yêu chết đi được! 】

 

Sầm Úc im lặng một lát, rồi lại gõ tiếp:

 

【 Thằng cha này còn chuyên gia lười biếng, ngày nào cũng rình rình tìm cách trốn việc! 】

 

【 Dân làm công ăn lương nào mà không lười hả, bộ công ty là nhà tao hay gì mà phải siêng? Cười ẻ! Với lại… mày thằng ất ơ nào đấy? Có phải đồng nghiệp ghen ăn tức ở với vợ tao nên tính chơi xấu đúng không?! 】

 

“…Đúng là nước đổ đầu vịt mà.” Sầm Úc làu bàu với con mèo ú.

 

Cậu cũng biết mình không thể cứ ngồi đây làm anh hùng bàn phím mãi được, nếu không thì có khi Ngu Cẩn Hành lại tưởng cậu xỉu luôn trong phòng tắm rồi cũng nên.

 

⭒°. ݁✮

“Anh Bùi, có người đang bóc phốt Sầm Úc.”

 

Vì chuyện của tên fan cuồng bám đuôi kia, Bùi Chá vẫn chưa về phòng. Đang ngồi trên chiếc sofa ngoài phòng khách, gã bỗng thấy quản lý của mình đi tới.

 

“Phốt Sầm Úc sao?”

 

Bùi Chá nghe mà thấy hơi khó hiểu.

 

Gã đưa mắt nhìn ra sau, phòng khách vắng tanh chẳng một bóng người. Các khách mời nếu không còn ở ngoài hồ bơi, thì cũng đã kéo nhau về phòng nghỉ ngơi cả rồi.

 

“Cậu ta có gì đáng để bóc phốt chứ?” Bùi Chá không khỏi lấy làm lạ.

 

Nói cho cùng, Sầm Úc cũng chỉ là một người bình thường. Dẫu có được chút chú ý nhờ show này đi chăng nữa, thì cậu ta cũng khó mà dấn thân vào giới showbiz được.

 

Bùi Chá thật sự không thể nghĩ ra ai lại có mối thù hằn sâu đậm đến thế với cậu ta.

 

Quản lý cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho xuôi, đành đưa thẳng điện thoại cho Bùi Chá xem.

 

Vì tối nay bên họ đang ra sức dẫn dắt dư luận và kiểm soát chiều gió của tin tức, nên mấy lời ra tiếng vào lạc quẻ này dĩ nhiên cũng lọt vào tầm ngắm.

 

Khi Bùi Chá vừa thấy hai chữ “bạn trai”, trong đầu gã lập tức hiện lên hình ảnh Ngu Sân Ngọc…

 

Nếu kẻ này đã biết Ngu Sân Ngọc, lại còn rành rọt cả chuyện hồi đại học của Sầm Úc, thì hẳn phải quen Sầm Úc từ rất lâu rồi mới phải.

 

Giờ thấy Sầm Úc bỗng dưng nổi tiếng nên đâm ra ghen tị, mò đến đây để tung tin bóc phốt à?

 

Bùi Chá vẫn chưa mấy chắc chắn, nhưng vẫn trả điện thoại lại cho quản lý: “Thế thì cứ giúp cậu ta chút đỉnh đi.”

 

Bởi nếu không phải vì sự cố của gã, thì e là chương trình này cũng chưa bùng nổ dữ dội trên mạng xã hội đến vậy, và chắc gì đã khiến “người quen” Sầm Úc để ý rằng cậu ta cũng góp mặt trong show này.

 

Quản lý nghe vậy cũng không phản đối gì, đằng nào thì cũng chỉ là chuyện tiện tay thôi.

 

Trong khi đó, ở một diễn biến khác, phòng làm việc của Tang Thiên Sơn cũng đã đánh hơi được những bài đăng xỉa xói ấy.

 

Lúc quản lý gọi cho Tang Thiên Sơn, hắn đang ở lì trong phòng mình.

 

Hắn tựa người vào thành giường, chẳng rõ đang mải mê nghĩ ngợi điều chi. Khi điện thoại reo, hắn vẫn còn chăm chú xem lại album ảnh trong máy…

 

“Có người đang nói xấu Sầm Úc.”

 

Tay quản lý vào thẳng vấn đề.

 

Tang Thiên Sơn cau mày, liếc qua hàng loạt đường link quản lý vừa gửi tới.

 

Càng xem, mày hắn càng vô thức nhíu chặt lại. Tang Thiên Sơn thầm rủa cái ngữ Ngu Sân Ngọc kia đúng là đồ ăn hại, ngoài trò giả nai tội nghiệp ra thì chả biết làm cái khỉ khô gì sất.

 

Đoạn, hắn nói với quản lý: “Bên cậu xử lý đi.”

 

Dù là xóa bình luận hay làm bất cứ gì khác cũng được, miễn sao đừng để cái chuyện dở hơi này liên lụy đến Sầm Úc.

 

Thoát khỏi khung chat với quản lý, Tang Thiên Sơn đăm đăm nhìn tấm ảnh chụp chung của mình và Sầm Úc trên điện thoại…

 

“Làm bạn cũng tốt.” Hắn khẽ lẩm bẩm.

 

Làm bạn bè với nhau, dù sao cũng bền lâu hơn làm người yêu.

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc vẫn chưa hay biết bài đăng của mình đã bị xóa sạch sành sanh.

 

Sáng hôm sau, có lẽ vì ảnh hưởng của chuyện xảy ra tối qua vẫn còn quá lớn, ekip cũng chẳng dám bày thêm trò gì nữa, giờ mới nhớ tới tôn chỉ “show thực tế nhẹ nhàng” và “tình bạn đích thực” thuở ban đầu của chương trình.

 

Họ quyết định sẽ để các khách mời được thoải mái tham quan những danh lam thắng cảnh gần đó, tự do vui chơi.

 

Chỉ cần có máy quay đi theo ghi hình lại là được.

 

Lo cho cái chân vẫn còn sây sát của Sầm Úc, Tang Thiên Sơn cứ một hai đòi đạp xe đèo cậu đi…

 

“…Tôi chỉ bị trầy đầu gối chứ có phải què quặt gì.” Sầm Úc nhìn chiếc xe đạp Tang Thiên Sơn vừa dắt tới, buông một câu.

 

“Đằng nào thì cũng có đi bộ được đâu.” Tang Thiên Sơn vừa nói vừa vỗ vỗ lên yên sau: “Cậu ngồi lên đi, tôi chở cậu lượn vài vòng.”

 

“Bộ cậu tính đóng phim học đường hay gì?” Miệng thì làu bàu châm chọc vậy, nhưng Sầm Úc vẫn ngoan ngoãn yên vị trên yên sau.

 

Tang Thiên Sơn chẳng nói chẳng rằng. Hắn vốn không phải hạng người lắm lời, chỉ duy khi ở trước mặt Sầm Úc mới có phần hoạt ngôn hơn chút.

 

Vì đang đi nghỉ mát, cả hai đã cố tình diện một chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói cho hợp với vibe nơi đây.

 

Rồi cứ thế một trước một sau, ngồi trên chiếc xe đạp.

 

Mặt trời lúc này đã đứng bóng, nắng chang chang. Trên con đường vốn dĩ rất lý tưởng để đạp xe ngắm cảnh này, ngoài hai người họ và chiếc xe của đội quay phim ra, gần như chẳng có lấy một bóng dáng nào khác.

 

“Vắng ghê ha.”

 

“Giờ này thì có ma nào ra đường đạp xe đâu.” Sầm Úc ngước mắt nhìn cái nắng chói chang lúc 12 giờ trưa, bụng bảo dạ không biết cha nội Tang Thiên Sơn này có bị say nắng rồi không nữa.

 

Tang Thiên Sơn ngoảnh đầu lại nhìn Sầm Úc, thấy hai gò má cậu đã ửng đỏ cả lên vì nắng, trán cũng ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại: “Hay là… mình nghỉ một lát nhé?”

 

Sầm Úc mới để ý thấy họ vừa tình cờ đạp xe đến một bãi biển khá đông đúc. Có lẽ vì chiếc xe của ekip và mấy tay máy quay cứ kè kè theo sát quá gây chú ý, nên chẳng mấy chốc đã thu hút được không ít ánh mắt từ những người xung quanh.

 

Cả hai đều đang đeo kính râm, họ quyết định đi thẳng vào một cửa tiệm nằm nép mình gần bãi biển.

 

Tiệm không lớn lắm, khách khứa bên trong cũng khá thưa thớt.

 

Sầm Úc ngó nghiêng một hồi thì nhận ra đây là một cửa hàng chuyên gửi bưu thiếp - danh lam thắng cảnh nào trên cả nước cũng có cả, đúng kiểu rải tình thương đều khắp nơi.

 

Mấy tấm bưu thiếp trong tiệm phần lớn đều là tranh vẽ tay. Sầm Úc ngắm nghía chốc lát, rồi chợt bắt gặp Tang Thiên Sơn đang dán mắt vào một tấm bưu thiếp nào đó, và cả dòng chữ được in ngay phía trên:

 

“Gửi đến bạn của tương lai.”

 

“…” Không thể nào.

 

Sầm Úc quay sang nhìn Tang Thiên Sơn: “Cậu tính gửi cái này thật đấy à?”

 

Chẳng lẽ từ trước đến giờ ông tướng này chưa từng thấy mấy kiểu bưu thiếp dạng đó ở khu du lịch hả trời?!

 

À quên, cậu ấm con nhà giàu như Tang Thiên Sơn thì đời nào chịu lết xác vô mấy tiệm vỉa hè lèo tèo thế này chứ.

 

Có lẽ là vì vẻ khó tin và ngạc nhiên trong mắt Sầm Úc quá mức lộ liễu, nên Tang Thiên Sơn cũng bắt đầu thấy vừa quê vừa bực.

 

“Sao hả?! Không được chắc?”

 

“Được chứ, dĩ nhiên là được.” Sầm Úc vội giơ hai tay đầu hàng.

 

Cậu để ý thấy xung quanh đang có vài người len lén nhìn về phía họ, còn tranh thủ giơ điện thoại lên chụp trộm. Ekip chương trình cũng đâu bao trọn cả khu, chuyện kiểu này vốn thường như ở huyện thôi - chứ không thì lấy đâu ra mấy tấm ảnh hậu trường của show chứ?

 

Nhưng dù vậy, Sầm Úc vẫn không muốn bị người ta xúm lại vây xem.

 

Cậu bèn vỗ vai Tang Thiên Sơn: “Muốn viết gì thì nhanh tay lẹ chân lên.”

 

“Vậy cậu cũng viết đi.” Tang Thiên Sơn đáp.

 

Sầm Úc chần chừ một giây…

 

Mình viết rồi thì gửi cái này cho ai bây giờ?

 

Cậu biết mình sẽ chẳng còn ở lại thế giới bé nhỏ này bao lâu nữa. Thế nhưng, thấy Tang Thiên Sơn có vẻ hứng thú ra mặt, lại còn hăm hở như vậy, cậu cũng không nỡ làm người ta mất hứng.

 

Thế là Sầm Úc bèn chọn đại một tấm bưu thiếp, bắt chước Tang Thiên Sơn.

 

“Không được nhìn lén đấy nhé!” Vừa nhận được bưu thiếp và cây bút, hắn ta liền ra vẻ đầy bí hiểm.

 

“…Bro à, cậu mấy tuổi rồi?” Sầm Úc nói xong cũng phối hợp với Tang Thiên Sơn, quay người đi rồi bắt đầu hí hoáy viết.

 

Thú thật thì cậu chả nhớ nổi địa chỉ hay số điện thoại của ai cả.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ gửi cho Ngu Sân Ngọc theo số nhà hiện tại là tiện nhất.

 

Nhưng nên viết gì bây giờ đây nhỉ?

 

Sớm muộn gì mình cũng sẽ bay màu khỏi đây, không biết đến lúc đó Ngu Sân Ngọc đã quên mình hay chưa.

 

Có khi lúc ấy Ngu Sân Ngọc đã tay trong tay với tình mới rồi cũng nên. Biết đâu y còn cầm tấm bưu thiếp này lên, kể lể với bạn trai sau rằng:

 

“…À, đây là cái thằng cha tệ bạc mà hồi trước em từng thích đó.”

 

Thôi kệ, nếu đã thế, chi bằng cứ bật mí cho Ngu Sân Ngọc một bí mật vậy.

 

Nghĩ đoạn, Sầm Úc bèn đặt bút viết thẳng lên tấm bưu thiếp:

 

【 Anh thừa biết cái đám côn đồ trong hẻm hôm đó là do em thuê đến. 】

Bình Luận (0)
Comment