Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 67

⭒°. ݁✮

Sầm Úc men theo cầu thang bộ lên tầng hai. Nhân viên ekip có nói rằng lẽ ra lát nữa sẽ phải bật camera trong phòng lên, nhưng vì chuyện xảy ra lúc tối nên tạm thời gác lại, để mai tính tiếp.

 

Tuy nhiên, họ vẫn nhẹ nhàng ngỏ ý: nếu tiện, sau khi tỉnh dậy, cậu có thể giúp bật máy quay lên một chút, để họ ghi được vài khoảnh khắc lúc khách mời vừa mở mắt chào ngày mới.

 

Sầm Úc thấy việc này cũng không phiền phức gì. Vừa đặt chân vào phòng, cậu đã nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện khe khẽ vọng lại.

 

Lần theo hướng có âm thanh, cậu trông thấy Ngu Cẩn Hành đang đứng gọi điện ngoài sân thượng.

 

Phòng của hai người họ dùng chung một khoảng sân thượng rộng. Ngu Cẩn Hành tựa người vào lan can, xem chừng đang trao đổi gì đó với đầu dây bên kia. Đến đoạn có vẻ cao trào, gã ta còn không kìm được mà ho lên sù sụ vài tiếng. Gã cố gắng nén lại một lúc, rồi mới khẽ thở dài cúp máy.

 

Cánh cửa dẫn ra sân thượng đang đóng, nên dĩ nhiên Sầm Úc không thể nghe rõ Ngu Cẩn Hành nói gì.

 

Mà kể cả có nghe được đi chăng nữa, cậu đây cũng chẳng buồn bận tâm.

 

Sau khi vừa kết thúc cuộc gọi, Ngu Cẩn Hành xem chừng cũng đã để ý thấy Sầm Úc vừa mới về. Người đàn ông cúp máy rồi rời khỏi sân thượng.

 

Cánh cửa thông giữa hai phòng vẫn đang để ngỏ, nên Sầm Úc dễ dàng nhìn thấy bóng dáng đối phương dần dà bỏ đi.

 

Có lẽ gã ta đã tắm rửa xong xuôi, bên trong vận bộ đồ ngủ bằng lụa, khoác ngoài là chiếc áo dệt kim sáng màu hết sức quen thuộc.

 

Chiếc áo màu yến mạch thanh nhã, phối cùng bộ đồ ngủ đen tuyền bên trong, càng khiến cho cả con người gã như chỉ được tạo nên từ đúng hai gam màu tương phản: một bên là sắc yến mạch nhàn nhạt, một bên lại là màu đen thăm thẳm tựa mực tàu.

 

Ngu Cẩn Hành, từ đầu đến cuối, vốn luôn là một kẻ đầy rẫy những mâu thuẫn như thế.

 

Người đàn ông nọ đứng ngay cạnh cánh cửa ngăn cách hai không gian, lên tiếng nói với Sầm Úc: “Nếu em muốn tắm thì giờ phòng tắm đang trống đấy.”

 

Chả thế thì sao, bản mặt ông đang đứng lù lù ngay đây còn gì?

 

Sầm Úc thầm làu bàu trong bụng, thấy Ngu Cẩn Hành đúng là chỉ được cái nói chuyện tào lao thừa thãi.

 

Dẫu vậy, cậu vẫn lục tìm một bộ quần áo để thay trong chiếc vali của mình.

 

Cậu cũng chẳng mang theo áo choàng ngủ làm gì. Do đã tính đến việc sẽ phải ghi hình, Sầm Úc chỉ đem đúng một chiếc áo phông cùng cái quần đùi đi biển để mặc vào buổi đêm.

 

Cậu vo tròn quần áo thành một cục, cầm trên tay, chuẩn bị vào phòng tắm.

 

Còn Ngu Cẩn Hành thì lại có vẻ chả buồn đoái hoài đến sự hiện diện của cậu.

 

Gã quay về chiếc ghế bành dùng để đọc sách trong phòng, bật ngọn đèn đặt ngay bên cạnh lên.

 

Rồi Ngu Cẩn Hành tiện tay vớ lấy một cuốn sách đã từng đọc qua, mở ra, đoạn ngước mắt dõi theo Sầm Úc cho đến khi cậu bước hẳn vào phòng tắm.

 

Bấy giờ, gã mới chịu dời tầm nhìn đi.

 

⭒°. ݁✮

Điều Sầm Úc không thể ngờ tới là: mấy thứ đồ dùng tắm gội trong căn biệt thự này lại y hệt như những món ở nhà mình.

 

Toàn bộ không gian phòng tắm cũng rất rộng rãi…

 

Sầm Úc cúi xuống nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận trên đầu gối, khẽ nhướng mày.

 

Thành thật mà nói, cậu thấy mọi người có hơi làm quá lên thì phải.

 

Nhưng cậu cũng biết một khi đã băng bó kỹ lưỡng thế này rồi, nếu tránh nước được thì dĩ nhiên vẫn tốt hơn.

 

Nghĩ vậy, Sầm Úc bèn mở cửa phòng tắm, gõ nhẹ mấy tiếng lên tường để thu hút sự chú ý của Ngu Cẩn Hành đang đọc sách bên kia.

 

Mãi đến khi ánh mắt của đối phương đã hướng về phía mình, cậu mới lên tiếng: “Phiền anh tìm giúp tôi một ít màng bọc thực phẩm được không?”

 

“Màng bọc thực phẩm?” Dường như Ngu Cẩn Hành vẫn chưa hiểu ý cậu lắm: “Để làm gì?”

 

Sầm Úc chỉ tay xuống chân mình: “Vết thương vừa mới băng xong, chắc là không để dính nước được rồi.” Cậu vừa nói vừa làm động tác quấn quanh: “Tôi chỉ cần lấy màng bọc quấn lại chút thôi là ổn.”

 

Ánh mắt Ngu Cẩn Hành từ từ dừng lại trên đầu gối cậu.

 

Sầm Úc đã c** tr*n, trên người giờ chỉ còn mỗi chiếc quần bơi mặc từ ban chiều. Mấy miếng cao dán vẫn chưa được gỡ xuống, cộng thêm vết thương đã được băng bó kỹ càng nơi đầu gối, khiến cho bộ dạng cậu lúc này trông có hơi thảm thương.

 

Ngu Cẩn Hành tiếp tục cúi đầu, nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay: “Không cần.”

 

“Bác sĩ vẫn còn ở đây, lát nữa thay miếng khác là được.”

 

Gã buông một câu nhẹ bẫng, như thể câu thắc mắc vừa rồi của Sầm Úc vốn chẳng có gì đáng để bận tâm.

 

Sầm Úc vịn tay vào cửa phòng tắm, lên tiếng dò hỏi: “Bác sĩ chưa về ạ?”

 

“Tôi đã xếp sẵn một phòng cho ông ta ở đây rồi.” Ngu Cẩn Hành vẫn không ngẩng đầu: “Em muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng.”

 

Sầm Úc khẽ chậc lưỡi, không ngờ Ngu Cẩn Hành lại tinh ý đến thế.

 

Cậu bèn đi thẳng vào vấn đề luôn: “Thế thì, căn biệt thự này là của anh à?”

 

Sầm Úc nhìn Ngu Cẩn Hành: “Nhà tài trợ vàng mà ekip nhắc đến cũng là anh ư?”

 

“Phải.” Ngu Cẩn Hành không hề phủ nhận.

 

Sầm Úc ngẫm nghĩ một lát. Cậu đảo mắt sang cánh cửa thông giữa hai phòng, bụng cũng lờ mờ hiểu ra ý đồ sắp đặt của Ngu Cẩn Hành rồi…

 

Chỉ vì muốn mình không ở chung với bất kỳ ai khác, cha nội đấy còn hào phóng chơi hẳn một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy tới mức này.

 

Chứ nếu là “ngôi nhà nhỏ ấm cúng” như trong truyện gốc miêu tả, thì dù có bốc thăm kiểu gì đi chăng nữa, cậu cũng khó thoát khỏi cái cảnh phải chung chăn chung gối với người ta.

 

Thôi thì đáp án giờ đã rõ như ban ngày, Sầm Úc cũng chẳng buồn hỏi thêm làm chi.

 

Đằng nào Ngu Cẩn Hành cũng đã chịu chi cho quả biệt thự xịn sò này, mình ở cũng sướng hơn chút đỉnh.

 

Nghĩ đoạn, cậu bèn đóng sầm cửa lại, chuẩn bị đi tắm.

 

⭒°. ݁✮

Ngay lúc Sầm Úc đang phân vân xem có nên bóc mấy miếng cao dán trên người ra không, chú mèo ú nu đột nhiên réo lên trong đầu cậu.

 

【 Ký chủ ơi! 】

 

【 Có đứa đang nấu xói cậu trên mạng kìa! 】

 

“Đâu? Đâu?” Sầm Úc tức khắc hớn hở hẳn lên.

 

Hệ thống liền tức tốc gửi mấy đường link vào điện thoại Sầm Úc. Cậu chàng cũng nhanh tay bấm vào xem thử bài đăng trong các hội nhóm đó.

 

Mọi thứ ban đầu vẫn khá bình thường, cho đến khi có một bình luận bắt đầu lái câu chuyện sang hướng khác:

 

【 Hay là tại tao nghĩ nhiều nhỉ? Cái khứa Sầm Úc này chỉ là dân văn phòng thôi mà, sao quần áo trên người lại toàn đồ hiệu thế kia. 】

 

【 …Em lạy mấy bố luôn, bộ giờ người ta có chút tiền cũng không được chắc?! Với lại lên show thì phải ăn mặc cho nó tươm tất một tí chứ?! 】

 

【 Xin đừng cãi nhau, xin đừng đánh nhau, đừng đừng xé áo nhau! Mạnh dạn đoán Tang Thiên Sơn mua cho vợ iu của bé! 】

 

【 Cười ẻ, mấy má bảo khéo nhà Sầm Úc giàu chắc chưa biết cái thời đại học trông nó như nào đâu nhỉ? 】

 

Tài khoản clone mới tạo kia cứ liên tục dắt mũi dư luận.

 

【 Nó không kẹt tiền thì mắc mớ gì phải đi làm mẫu cho Tang Thiên Sơn? 】

 

【 Với lại, hồi ấy nó còn cắm đầu làm bên quán trà sữa miết… 】

 

Dứt lời, kẻ đó còn tung thêm một tấm ảnh làm bằng chứng.

 

Trong ảnh, Sầm Úc đang trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, đứng nhận order cho khách.

 

Phần bình luận bên dưới lại được một phen náo loạn tưng bừng. Dân tình bắt đầu thi nhau gào thét gọi “vợ ơi”, thậm chí còn có người hỏi có ai viết fanfic không!

 

Chuyện tình giữa siêu sao và anh chàng pha trà sữa!

 

Cái tài khoản clone đó không ngờ mình có cố lái thế nào cũng không ăn thua, đành phải tung chiêu cuối ra:

 

【 Thôi tao nói thẳng cho vuông! Mấy bộ đồ hiệu sang chảnh Sầm Úc mặc bây giờ là nhờ cặp kè với một thằng lắm tiền mà ra hết! 】

 

【 Tao thấy mắc cười ghê, nhìn tụi bây cứ thi nhau ship nó với Tang Thiên Sơn… Tụi bây không biết nó có bồ rồi hay gì?! 】

 

Dòng này vừa xuất hiện, cả hội nhóm tức khắc rối loạn như ong vỡ tổ.

 

Có người còn nhanh tay chụp lại toàn bộ bình luận của kẻ này, đăng sang một topic mới. Ngay sau đó, hàng loạt các tài khoản chuyên seeding khác cũng hùa theo vào cuộc.

 

Sầm Úc tựa người vào bồn rửa mặt, ung dung thưởng thức mấy bài phốt về mình với chú mèo ú, rồi tự đăng ký luôn một nick clone để đích thân ra trận:

 

【 Để anh nói cho mấy chú nghe! Thằng cha Sầm Úc đó á, vừa quê mùa vừa đào mỏ kinh hồn, đã thế đạo đức còn suy đồi! Mấy chú đừng có rảnh rỗi đi bênh nó làm chi! 】

Bình Luận (0)
Comment