⭒°. ݁✮
Nói chuyện gì cơ?
Bàn về “bà xã” nhà mình chắc?
Chẳng hiểu sao trong đầu Sầm Úc lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ ấy.
Cậu cười thầm một tiếng, nhìn Lâu Bách Xuyên: “Ngay bây giờ ạ?”
Lâu Bách Xuyên đảo mắt quanh văn phòng, có lẽ vì còn non nửa tiếng nữa mới đến giờ làm nên đèn đóm vẫn chưa bật.
Nhân viên trong công ty này quyết không bao giờ cần mẫn đi sớm về muộn.
Phải sát nút năm phút trước giờ làm, mọi người mới bắt đầu lục tục kéo đến, cốt sao cho kịp quẹt thẻ chấm công đúng vào giây cuối cùng.
“Ừ, bây giờ.” Lâu Bách Xuyên liếc nhìn về phía phòng làm việc của mình.
Anh ta cho rằng lúc không có ai xung quanh chính là thời điểm thích hợp nhất để nói về chuyện này.
Dù chẳng tài nào đoán được ẩn ý sau tin nhắn của Sầm Úc, nhưng Lâu Bách Xuyên vẫn thừa biết quy tắc chốn công sở — những chủ đề kiểu này, đặc biệt là khi có liên quan đến xu hướng tính dục, thì tuyệt đối không nên đem ra bàn tán nơi đông người.
Vẻ mặt Sầm Úc hiện rõ sự khó hiểu tột độ.
Cậu không biết Lâu Bách Xuyên gọi mình có việc gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước vào phòng anh ta.
“Ngồi đi.” Lâu Bách Xuyên chỉ tay về phía chiếc ghế đặt trước bàn làm việc.
Sầm Úc ngồi xuống.
Hôm nay không có họp hành gì nên cậu cũng ăn mặc thoải mái hơn thường lệ, như hầu hết mọi người trong công ty. Chỉ riêng Lâu Bách Xuyên là năm ngày như một, lúc nào cũng đóng bộ suit ba mảnh cứng nhắc.
Lâu Bách Xuyên xoay người đi về phía cuối phòng: “Mua cho cậu đấy.”
Anh ta ra hiệu bảo Sầm Úc nhìn cốc cà phê mình vừa đặt lên bàn.
Cậu liếc sang, thật tình không thể hiểu Lâu Bách Xuyên đang có ý đồ gì?!
“... Cảm ơn?”
“Chuyện là thế này.” Lâu Bách Xuyên cố lựa lời mở đầu: “Cậu có suy nghĩ gì về công việc hiện tại không?” Anh ta nói tiếp: “Hoặc là, với tư cách là cấp trên của cậu, có bất cứ ý kiến hay góp ý nào về tôi thì cứ việc nói thẳng.”
Anh ta bóng gió.
“...?” Sầm Úc thực sự chẳng hiểu nổi nữa rồi.
Gì vậy? Định đuổi cổ mình hay chuẩn bị tăng lương đây?
Tui có được phép nói là… Ngày nào anh cũng dí người ta tăng ca chạy đua mệt nghỉ như vầy, đúng chuẩn tư bản bóc lột sức lao động không?
Sầm Úc thầm đảo mắt một vòng, nhớ tới tin nhắn lúc rạng sáng của Lâu Bách Xuyên ——
“Khụ.” Cậu hắng giọng: “Tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng thời gian riêng tư của nhau.”
Đừng có mà nửa đêm nửa hôm nhắn tin bắt sửa tới sửa lui nữa!
Bàn tay đang cầm chiếc bút máy chợt khựng lại.
Lâu Bách Xuyên đưa mắt nhìn Sầm Úc ngồi phía đối diện. Thật lòng mà nói, anh ta vẫn khá có cảm tình với cậu cấp dưới này, vừa lanh lợi lại vừa nghiêm túc làm việc chăm chỉ.
Nhưng mà…
Lâu Bách Xuyên âm thầm nhíu chặt đôi mày. Anh ta tuyệt đối không muốn dây dưa vào bất cứ chuyện yêu đương nơi công sở nào với nhân viên.
Đường nhìn anh vô thức dừng lại trên làn da trắng lạnh cùng nốt ruồi lệ dưới khoé mắt Sầm Úc, khẽ mím môi: “Thời gian riêng tư?”
“Vâng.”
“Là nên dành cho người kia một khoảng thời gian riêng.”
Sầm Úc chẳng hiểu tại sao mình vừa nói xong, Lâu Bách Xuyên lại trưng ra cái bộ mặt như thể vừa gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Ông anh ơi! Nửa đêm anh nhắn tin cho cấp dưới bắt sửa đề án mà không thấy bất thường à?
Chỉ bảo anh đừng có làm phiền người ta sau giờ làm việc nữa thôi, có cần phải ra vẻ trời sắp sập đến nơi rồi không…??
“Được.” Cuối cùng Lâu Bách Xuyên cũng thở hắt ra một hơi: “Tôi sẽ suy xét thêm.”
Nếu Sầm Úc đã khẳng định sẽ chỉ nhắc đến chuyện này vào thời gian cá nhân… thì miễn sao không ảnh hưởng đến công việc, mình cứ lờ đi là được.
Thực lòng mà nói, anh ta không muốn làm căng với cấp dưới, khiến quan hệ đôi bên trở nên gượng gạo khó xử về sau.
Thoáng thấy đáy mắt Sầm Úc sáng lên sau khi nghe mình đáp lời, Lâu Bách Xuyên liền đảo sang hướng khác, ánh nhìn rơi xuống vách kính mờ phía sau phòng làm việc: “Có điều cần nói trước cho rõ.”
“Trong giờ làm thì vẫn phải chuyên tâm.”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Đương nhiên cái đầu anh!
Sầm Úc nghĩ bụng: mấy lúc tui lười biếng không làm việc mới thực sự là thời gian riêng của tui.
Song, thấy Lâu Bách Xuyên dường như cũng đã tự ngẫm lại cái thói phá rối giấc ngủ làm ảnh hưởng tinh thần, buộc nhân viên phải tăng ca lúc nửa đêm — Sầm Úc không có ý định dồn ép thêm nữa, biết thế nào là điểm dừng.
Cậu nhìn Lâu Bách Xuyên đang trầm ngâm nghĩ ngợi, chợt nhớ ra một việc hệ trọng khác.
“À đúng rồi, anh Xuyên.” Sầm Úc gọi Lâu Bách Xuyên, bởi công ty này theo cơ chế quản lý phẳng (*) nên mọi người không xưng hô theo chức vụ: “Tối nay nhóm mình có hẹn đi ăn uống gì không anh?”
Lâu Bách Xuyên để ý thấy bên ngoài văn phòng đã có lác đác bóng người bước vào, ánh đèn cũng lần lượt được bật lên. Dù chỉ có vài khu vực sáng choang, nhưng bấy nhiêu là đủ để biết nhân viên đang lục tục đi đến.
Anh ta hoàn toàn không muốn ai bắt gặp cảnh mình và Sầm Úc đang trò chuyện riêng trong phòng.
Không phải vì có gì mờ ám, mà chủ yếu do nhân viên thường hay suy diễn lung tung — nào là thăng chức, tăng lương, rồi thay đổi cơ cấu và ti tỉ chuyện linh tinh khác — xong lại đi dò hỏi khắp nơi khắp chốn.
Lỡ đâu những lời đó bay đến tai Sầm Úc.
Cậu ta vốn chẳng phải kiểu người giữ mồm giữ miệng gì cho cam, Lâu Bách Xuyên không muốn come out ngay giữa công ty, nhất là dưới cái mác “yêu đương chốn công sở” ấy.
“Có.” Lâu Bách Xuyên đáp, mắt dán vào màn hình máy tính: “Cậu có thể ra ngoài rồi đấy.”
Sầm Úc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cậu cầm lấy cốc cà phê Lâu Bách Xuyên đưa ban nãy rồi rời khỏi phòng anh ta.
⭒°. ݁✮
Vừa về đến chỗ ngồi của mình, một cô gái tóc đỏ đã rón rén tiến tới phía sau, vỗ nhẹ lên vai Sầm Úc.
Cậu ngoảnh lại, nhận ra đó là đồng nghiệp bên nhóm thiết kế.
“Có việc gì sao?”
“Ông trời con kia tìm cậu làm gì thế?” Tang Lạc liếc mắt về phía văn phòng.
“Nói chuyện tiệc tối thôi.” Sầm Úc đáp lời Tang Lạc. Cô nàng là đồng nghiệp khá thân thiết với cậu, thỉnh thoảng cả hai lại rủ nhau xuống khu vực hút thuốc dưới tầng rít vài hơi.
Sầm Úc hút không nhiều, dạo này chỉ khi nào bị mấy cái đề án của Lâu Bách Xuyên hành cho đau hết cả đầu thì cậu mới làm một điếu mà thôi.
Ngẫm nghĩ một lát, Sầm Úc vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.
Sao hôm nay Lâu Bách Xuyên cứ là lạ ấy nhỉ.
Cậu không kìm được, bèn liếc sang Tang Lạc rồi ngoắc ngoắc tay: “Cô thử phân tích xem.”
“Kể nghe trước cái đã.” Tang Lạc vừa đáp vừa làm động tác ra hiệu muốn hút thuốc.
“Được.”
Cả hai cùng đi xuống khu vực dành riêng cho người hút thuốc ở tầng trệt.
Có lẽ vì còn khá sớm nên chỗ này chẳng có một bóng người nào khác.
Sầm Úc châm một điếu, thấy Tang Lạc đang nháy mắt nhìn mình: “Rồi đó, nói lẹ đi.”
Cậu bèn thuật lại đầu đuôi những hành động lạ lùng của Lâu Bách Xuyên từ hôm qua đến sáng nay.
Tang Lạc đăm chiêu suy nghĩ trong thoáng chốc.
Đoạn ngước nhìn Sầm Úc ——
“Liệu có khi nào là thế này không...”
“Hửm?”
“Ông trời con kia hoàn toàn không hiểu số 1 cậu gửi là gì hết.”
“…” Sầm Úc đang ngậm điếu thuốc trên môi cũng phải sững người lại: “… Không đời nào chứ??”
Nhưng ngẫm kỹ hơn mới nhận ra, từ trước tới giờ cậu đều trả lời “đã nhận” hoặc “OK”, nếu không thì cũng thả icon nào đó…
Chỉ có lần này, vì quá bực bội nên mới phang thẳng mỗi số “1”.
“Cha nội đó không hiểu thì mắc quái gì phải đáp lại bằng mấy lời kỳ quặc thế kia?”
“Biết đâu chả lại tưởng cậu đang come out với chả thì sao.” Tang Lạc bình thản rít hơi thuốc cuối cùng, buông một câu như sét đánh ngang tai, rồi vỗ nhẹ lên vai Sầm Úc:
“Chúc mừng nhé, cậu đã come out thành công trước mặt ông trời con.” (**)
“…” Sầm Úc cạn lời.
Cậu lập tức dụi mạnh điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, đoạn quay sang Tang Lạc: “Thảo nào cha nội đó mới hỏi dò tôi suy nghĩ về công ty này nọ.”
Thế thì câu trả lời ban nãy của mình giải đáp cho cái vấn đề trời ơi đất hỡi nào vậy?!
Thời gian riêng tư cho nhau á?!
Rối cuộc Lâu Bách Xuyên đã suy diễn thành ý tứ gì rồi!!!
“Thôi, bỏ đi.” Sầm Úc thở ra một hơi, nhìn sang Tang Lạc bên cạnh cũng vừa dụi tắt điếu thuốc: “Mà tôi đúng là 1 thật.”
⭒°. ݁✮
(*): Mô hình quản lý phẳng (flat organization): Cơ cấu tổ chức doanh nghiệp với ít hoặc không có cấp trung gian giữa lãnh đạo và nhân viên, giúp giao tiếp trực tiếp, minh bạch và tăng tính chủ động.
(**): Trong giao tiếp mạng ở Trung Quốc (và một số nơi khác), việc gửi số “1” đôi khi được dùng như một cách cực kỳ ngắn gọn, thậm chí không mấy nhiệt tình để biểu thị: “Đã nhận” / “Đã thấy” / “Ok” / “Noted”, tương tự như việc chỉ gửi icon hoặc gõ “uk”, “k”.
Còn ở cộng đồng LGBTQ+/đam mỹ Trung Quốc — người ta hay dùng “1” và “0” như là một kiểu ám chỉ: 1 = kon ku = top; 0 = lổ đíc = bottom —> Tóm lại, nhỏ L bị ảo tưởng.