Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 8

⭒°. ݁✮

“À này, bữa liên hoan tối nay có bao nhiêu người đi thế?” Sầm Úc hỏi, chưa quên lát nữa vẫn còn một đoạn truyện quan trọng cần phải diễn.

 

Cậu phải say rượu, sau đó để Lâu Bách Xuyên đưa về nhà, rồi đúng lúc chạm mặt Ngu Sân Ngọc đang bị gã trai tệ kia đè đầu cưỡi cổ, sai bảo đủ đường.

 

Khi đó, Lâu Bách Xuyên sẽ tận mắt chứng kiến cảnh Ngu Sân Ngọc cố ngậm đắng nuốt cay để cặm cụi giặt đồ cho gã trai tệ.

 

Lòng thương cảm dần dần nhen nhóm, anh ta bắt đầu để tâm đến Ngu Sân Ngọc nhiều hơn. Về sau, cũng chính Lâu Bách Xuyên là người đã khuyên nhủ y mạnh dạn làm lại cuộc đời, dứt tình với gã đàn ông tệ bạc đó.

 

Thật là cảm động làm sao.

 

Sầm Úc nghĩ thầm.

 

Phân đoạn này rất quan trọng trong bản gốc, chính nhờ nó mà Ngu Sân Ngọc vốn luôn bị gã trai tệ vùi dập mới nhận ra mình cũng có sức hấp dẫn, chứ chẳng phải là kẻ chỉ biết quanh quẩn nơi xó bếp giặt giũ.

 

Hơn nữa, y còn học vẽ từ thuở tấm bé. Nếu không vì vướng vào thằng tồi như Sầm Úc, thì có lẽ y đã trở thành một họa sĩ thực thụ rồi cũng nên.

 

Cậu nhớ rằng trong nguyên tác, dường như về sau Ngu Sân Ngọc đã cầm lại cọ vẽ...

 

Nghĩ đến đó, đợi Tang Lạc đi khỏi, Sầm Úc liền bấm máy gọi ngay cho Ngu Sân Ngọc.

 

“Alo~ Chồng yêu~ Sao đang giờ làm mà anh lại gọi cho em thế ạ?”

 

Dù đã nghe không biết bao nhiêu lần, Sầm Úc vẫn thấy khó lòng nuốt nổi cái giọng nhừa nhựa này của Ngu Sân Ngọc. Cậu hít một hơi rồi mới nói: “Tối nay phòng anh có liên hoan.”

 

“Chắc là anh sẽ uống hơi nhiều một chút.”

 

“Em nhớ giặt đồ đấy!” Cậu nhấn mạnh: “Lần này không được làm biếng nữa! Phải giặt bằng tay!”

 

“... Anh đi liên hoan à?” Giọng Ngu Sân Ngọc chợt chùng xuống.

 

“?” Sầm Úc thoáng đờ người, đưa tay lên tháo tai nghe ra.

 

Chẳng lẽ tai nghe hỏng rồi ư, sao cậu có cảm giác giọng Ngu Sân Ngọc trầm hẳn đi vậy?

 

“Ừ.” Sầm Úc đưa mắt nhìn bức tường kính của toà nhà trước mặt: “Đi cùng đồng nghiệp trong công ty.”

 

“Có cả vị sếp mới điều tới nữa phải không anh?”

 

“Lâu Bách Xuyên á?” Sầm Úc ngạc nhiên hỏi. Cậu không ngờ Ngu Sân Ngọc lại để ý đến Lâu Bách Xuyên, chắc chắn hai người họ chưa từng tiếp xúc với nhau bao giờ.

 

Hay là do trước đây mình đã kêu ca về Lâu Bách Xuyên quá nhiều, nên Ngu Sân Ngọc mới ghi nhớ cái tên này?

 

Chậc, không thể để y có ấn tượng xấu gì được.

 

Cầm điện thoại đứng dưới lầu, Sầm Úc vừa nghe máy vừa lơ đãng nhìn tấm kính lớn trước mặt. Ánh mắt cậu không thật sự tập trung, nên cũng chẳng để ý rằng từ toà nhà phía sau, đã có một bóng người quen thuộc chậm rãi bước ra.

 

“Ừ, Lâu Bách Xuyên cũng đi.” Cậu đáp, trầm tư đôi chút: nếu giờ đột nhiên nói tốt cho Lâu Bách Xuyên thì có vẻ hơi OOC chăng?

 

Nhưng cậu lại càng không thể để Lâu Bách Xuyên trở thành một kẻ xấu xa đáng ghét trong lòng Ngu Sân Ngọc được.

 

“Thôi, không nhắc đến anh ta nữa.” Rốt cuộc, Sầm Úc vẫn chẳng thốt ra câu khen ngợi nào về Lâu Bách Xuyên.

 

Xét cho cùng, bản tính của Sầm Úc có phải kiểu người biết lựa lời dễ nghe bao giờ đâu!

 

“Tối nay anh về muộn chút.” Cậu nói tiếp: “Em đừng nấu cơm phần anh.”

 

Sầm Úc ngắt cuộc gọi xong, cúp máy rồi tháo tai nghe xuống, bỗng bắt gặp bóng dáng Lâu Bách Xuyên lù lù cách mình đúng một mét ngay sau lưng ——

 

“?” Gã này đứng đây từ lúc nào thế?

 

“Tôi không xuống để bắt lỗi cậu đâu.” Lâu Bách Xuyên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Nhưng đúng là đến giờ làm rồi.”

 

Anh ta cầm chìa khoá xe trong tay: “Tôi phải ra ngoài một lát, cậu sửa xong đề án thì nhớ gửi đúng giờ cho tôi.”

 

Sầm Úc ngẫm lại, hình như vừa rồi mình cũng chưa nói gì không phải phép.

 

Nên bèn gật đầu một cái.

 

Nhưng Lâu Bách Xuyên vẫn chưa cất bước đi ngay.

 

Sầm Úc liền đưa mắt sang nhìn anh, ý chừng muốn hỏi: còn có việc gì sao?

 

Lâu Bách Xuyên thăm dò: “Cậu sống cùng người thân à?”

 

“Người thân?” Sầm Úc suy ngẫm giây lát rồi đáp: “Là bạn cùng nhà ạ.”

 

Đây cũng chính là lý do vì sao Sầm Úc bị coi là thằng tồi trong truyện gốc! Trước giờ cậu ta chưa từng công khai xu hướng tính dục tại công ty, nên luôn một mực nói Ngu Sân Ngọc chỉ là bạn ở chung nhà mà thôi.

 

“Vậy sao?” Lâu Bách Xuyên gật gật đầu: “Được rồi, tôi đi trước đây.”

 

⭒°. ݁✮

Tay Lâu Bách Xuyên vẫn cầm chìa khóa xe, mắt dõi theo bóng lưng Sầm Úc dần khuất vào bên trong tòa nhà lớn.

 

Thật ra anh ta cũng chẳng hề cố ý nghe trộm, chỉ là bất chợt thấy ai đó nhắc đến tên mình nên mới vô thức dừng chân lại.

 

Và rồi, anh loáng thoáng nghe được Sầm Úc dặn người bên kia đầu dây không cần nấu cơm tối cho cậu.

 

Ban đầu, anh ta cứ ngỡ Sầm Úc đang trò chuyện cùng người thân trong gia đình, nhưng bỗng sực nhớ ra hình như cậu không phải dân ở đây...

 

Anh bắt đầu hoài nghi: chẳng lẽ đó là người yêu của Sầm Úc?

 

Giọng điệu trò chuyện tự nhiên quá đỗi thân mật, Lâu Bách Xuyên nghĩ mãi cũng chẳng hình dung ra được kiểu quan hệ nào khăng khít như vậy — ngoại trừ người yêu sáng tối kề bên.

 

Đó là lý do anh ta đã cố tình thử Sầm Úc.

 

Để rồi nhận lại một ánh nhìn thoáng chút lảng tránh của đối phương, trước khi cậu đáp đó là “bạn cùng nhà”.

 

Ha, bạn ở chung nhà cơ đấy.

 

Lâu Bách Xuyên siết chặt chùm chìa khóa trong tay, ánh mắt chợt lạnh đi đôi phần.

 

Anh ta biết, có những người không dám công khai như thế.

 

Dù bị hỏi tới hỏi lui, họ vẫn luôn né tránh, viện cớ rằng người sóng vai cạnh bên kia chỉ là bạn cùng nhà.

 

Mà cái kiểu giấu giếm lấp lửng đó, Lâu Bách Xuyên vốn ghét cay ghét đắng.

 

Ấn tượng của anh về Sầm Úc cũng sụt giảm không ít — trong đầu Lâu Bách Xuyên Lúc này, cậu ta chẳng khác gì một kẻ vừa hèn nhát lại vừa thiếu trách nhiệm.

 

Rõ ràng là hoa đã có chủ, tại sao còn cố tình gửi cho anh một tin nhắn mập mờ như thế?

 

⭒°. ݁✮

Phía bên kia, Sầm Úc vẫn chẳng hề hay biết cậu đã tự rước vào mình cái tiếng xấu “đứng núi này trông núi nọ”.

 

Vừa trở về văn phòng, cậu liền mở bừa một trang mạng lướt xem giết thời gian, đoạn mới não nề thở dài bắt tay vào sửa bản đề án…

 

Cậu nhóc họ Cao bên cạnh lập tức chú ý đến.

 

“Sao thế anh Sầm, lại bị Diêm Vương hành cho lên bờ xuống ruộng à?”

 

Sầm Úc đưa mắt nhìn Cao Lan Diên ngồi kế, cậu trai này chỉ mới tới đây thực tập trong tháng nay thôi.

 

Không hiểu nổi tại sao một công ty quèn nhỏ xíu như vầy lại quy tụ tới hai “ông lớn”. Ngoài Lâu Bách Xuyên – đối thủ cạnh tranh sừng sỏ – và vài kẻ theo đuổi khác ra, thì trong cái thế giới truyện “vạn người mê làm trai tồi hối hận” này, Ngu Sân Ngọc còn có cả tá người thầm thương trộm nhớ nữa.

 

Ví như cậu chàng Cao Lan Diên đang ngồi ngay trước mặt cậu đây.

 

Hắn ta là đàn em khoá dưới của Ngu Sân Ngọc, đồng thời là kẻ đem lòng crush y sâu sắc.

 

Hắn tôn sùng Ngu Sân Ngọc như một bậc thiên tài, và cũng chính vì thế mà càng thêm căm ghét Sầm Úc dám nhẫn tâm giày xéo y.

 

—— Lẽ dĩ nhiên, đã rơi vào lưới tình của Ngu Sân Ngọc rồi, Cao Lan Diên chẳng phải dạng nghèo khó gì cho cam.

 

Cũng như Lâu Bách Xuyên, hắn là cậu ấm sinh ra ở vạch đích, ngậm sẵn thìa kim cương trong miệng. Bây giờ đang thực tập trong công ty này, có lẽ chỉ đợi ra trường là về nối nghiệp gia đình ngay.

 

“Ừ.” Mối quan hệ giữa cậu và Cao Lan Diên thực ra cũng không đến nỗi tệ.

 

Đương nhiên, đó là trước khi hắn ta phát hiện Sầm Úc chính là tên khốn đã phụ bạc Ngu Sân Ngọc.

 

Sau này hai người họ còn có một màn trở mặt thành thù, rồi cả cảnh Cao Lan Diên chửi xối xả mình nữa cơ...

 

Chỉ mới nghĩ đến đoạn đó thôi mà Sầm Úc đã thấy vừa cay cú vừa sướng rơn. Cậu liếc nhìn chàng sinh viên bảnh bao sạch sẽ ngồi bên cạnh, đáp: “Nhắn tin cho anh lúc một giờ đêm.”

 

Nghe thế, Cao Lan Diên bèn cau mày: “Nhắn tin lúc một giờ đêm á? Ổng từ nước ngoài về mà không biết tôn trọng không gian riêng tư à? Không phân biệt nổi giờ nghỉ ngơi hả?”

 

Sầm Úc nhìn cậu trai họ Cao với ánh mắt đầy tán thưởng!

 

Dẫu cho sau này có cạch nhau đi chăng nữa, thì ít nhất ở cái khoản tranh thủ trốn việc trong giờ làm, hai đứa vẫn cứ gọi là tâm đầu ý hợp.

 

“Ổng nhắn gì cho anh thế?”

 

Sầm Úc chỉ vào màn hình máy tính: “Bắt anh mày sửa xong đề án này trước khi tan làm.”

 

Cậu ngả người dựa vào lưng ghế: “Thực sự chả muốn đi liên hoan tí nào.”

 

Nhưng vì cốt truyện nên bắt buộc phải lết xác đến!

 

“Thế thì đừng đi nữa là được chứ gì ~” Cao Lan Diên bất chợt ghé sát lại gần. Hắn nhìn gương mặt Sầm Úc, ánh mắt dừng lại nơi nốt ruồi lệ dưới khoé mi cậu: “Tối nay ban nhạc của bạn em có diễn đấy, đảm bảo cháy hết mình luôn!”

 

“Đi xem cùng em không?”

Bình Luận (0)
Comment