Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 75

Editor: Ang Chem.

 

⭒°. ݁✮

Khi đã yên vị trên giường rồi, Ngu Sân Ngọc vẫn có thể cảm nhận rõ sự hiện diện của Sầm Úc ngay bên cạnh mình.

 

Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ bằng chừng một nắm tay. Y để ý thấy cậu đang cầm điện thoại, lòng thoáng chút tò mò muốn biết, nhưng lại chẳng có gan đọc trộm. Thế là, Ngu Sân Ngọc đành chuyển sang ngước nhìn Sầm Úc bằng đôi mắt lấp lánh chờ mong.

 

Trong khi đó, Sầm Úc đang bảo hệ thống “chôm” bộ ảnh kia về cho mình, sau đấy nhanh chóng phát tán chúng vào tất cả các hội nhóm trên mạng.

 

Chỉ trong thoáng chốc, những tin tức về cậu lại một lần nữa bùng nổ.

 

Đăng xong xuôi tất cả rồi, Sầm Úc mới bắt gặp ánh mắt đăm đăm của Ngu Sân Ngọc đang dán chặt vào mình. Cậu tắt màn hình điện thoại, đặt nó sang một bên: “Ngủ thôi.”

 

Nói đoạn, cậu với tay tắt luôn ngọn đèn ngủ trong phòng đi.

 

Khi nguồn sáng duy nhất đã biến mất, Ngu Sân Ngọc dĩ nhiên có thể cảm nhận được từng nhịp hô hấp của Sầm Úc nằm kề cận ngay bên cạnh.

 

Và cả hương sữa tắm quen thuộc giống hệt mùi trên chính cơ thể y.

 

Cõi lòng Ngu Sân Ngọc chộn rộn những nỗi bồi hồi khôn nguôi, kích động tới độ chẳng tài nào chợp mắt nổi. Nếu không phải vì sợ làm phiền đến Sầm Úc, có lẽ y đã sớm lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng cho thỏa rồi cũng nên.

 

Y đã tính cả rồi: sau khi chuyện ấy xảy ra, chắc hẳn Sầm Úc sẽ không còn thiết ở lại chỗ này nữa.

 

Thay vì phải ra đường để hứng chịu người đời chỉ trỏ bàn tán, chi bằng cứ đến thẳng một nơi xa lạ nào đó mà làm lại từ đầu.

 

Ngu Sân Ngọc mải mê chìm đắm trong dòng suy tưởng miên man, rồi bất giác thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. 

 

Trong mơ, y thấy mình và Sầm Úc đang cùng nhau sống trong căn biệt thự hai tầng sơn trắng xinh xắn mà y đã mua từ trước.

 

Sầm Úc ngồi lặng yên bên khung cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn ra khung cảnh ngoài kia.

 

Còn y thì lại đang say sưa phác hoạ bóng hình cậu…

 

Mãi cho đến khi chắc chắn rằng Ngu Sân Ngọc đã ngủ rồi, Sầm Úc mới khẽ khàng ngồi dậy.

 

Nhờ có sự “trợ giúp” của hệ thống, giờ Ngu Sân Ngọc đang say giấc nồng ngon lành, có lẽ phải đến tận sáng mai mới tỉnh dậy.

 

Sầm Úc lục tìm trong chiếc tủ quần áo khổng lồ kia, chọn bừa một bộ đồ để thay rồi cầm điện thoại rời đi…

 

Thế nhưng, ngay trước khi bước ra khỏi cửa, ánh mắt cậu bất chợt dừng lại tại chiếc khung tranh nằm ở góc phòng.

 

Bên trên vẫn còn đang được phủ kín bằng một tấm vải đen.

 

“Chỉ xem một chút thôi.”

 

Sầm Úc tự nhủ với lòng mình như thế, sau đó một tay cầm điện thoại chiếu đèn pin, tay kia nhẹ nhàng lật tấm vải lên.

 

Hiện ra trước mắt cậu là hình ảnh chính mình đang bị những bụi gai nhọn hoắt quấn quanh thân thể, trói buộc chặt chẽ tới độ chẳng có lấy một kẽ hở. Ấy vậy mà, từ trên vô vàn vết cắt sâu hoắm ấy, lại đang ươm mầm những sợi lông vũ tinh khôi hẵng còn lắm non tơ.

 

Dường như trong thâm tâm của Ngu Sân Ngọc, y chính là bụi gai đang cố gắng nhốt lấy cậu, còn cậu lại là cánh chim trời tự do mà y vĩnh viễn chẳng thể nào giam cầm nổi.

 

Tay Sầm Úc vẫn giữ tấm vải đen, cậu ngắm nghía bức tranh hồi lâu rồi mới quay về phía Ngu Sân Ngọc đang vùi đầu vào gối, ngủ say như chết ——

 

“Đồ ngốc.”

 

Sầm Úc khẽ buông một tiếng, phủ tấm vải lại như cũ, sau đó bước đến mở cửa phòng.

 

Chẳng rõ có phải vì Ngu Sân Ngọc đã linh cảm được cậu sắp rời đi hay không, mà y cứ liên tục gọi tên cậu trong cơn mơ màng:

 

“Bé Úc ơi…”

 

Sầm Úc không hề lưu luyến hay tiếc nuối chút gì cả, cứ thế đóng sầm cánh cửa phòng ngủ lại.

 

Bầu trời lúc này vẫn còn chìm trong một màu đen kịt thăm thẳm.

 

Sầm Úc tìm được giấy bút trong phòng mình. Ban đầu, cậu cũng có cả một bụng lời muốn nói. Cậu thầm nghĩ: nếu là Sầm Úc của truyện gốc, có lẽ giờ này cậu ta đã suy sụp tới mức nổi đoá lên, phát rồ chửi mắng Ngu Sân Ngọc đúng là một thằng điên bị tâm thần rồi cũng nên.

 

Tại sao lại hủy hoại cả tương lai của mình cơ chứ?

 

Rõ ràng mọi thứ chỉ vừa mới chớm chút hi vọng, vậy mà giờ đây, cái tên Sầm Úc đã bị bôi bẩn đến mức không thể cứu vãn nổi.

 

Giá như là lúc trước, khi Sầm Úc vẫn còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, thì chắc cũng chẳng ai buồn nhớ mặt gọi tên cậu làm chi. Giữa cả rừng người nổi tiếng gây sóng gây gió trên mạng mỗi ngày, một Sầm Úc cỏn con có là cái thá gì đâu?

 

Song, kể từ sau khi lên show, tất thảy đã hoàn toàn đổi khác.

 

Thế nên Ngu Sân Ngọc mới để cho Sầm Úc tỏa sáng. Y muốn ngay lúc Sầm Úc nhận được hào quang rực rỡ nhất, cậu cũng sẽ phải nếm trải cảm giác rơi thẳng xuống đáy vực tối tăm.

 

Nhưng, trớ trêu thay, y lại quá đỗi tàn nhẫn.

 

Tàn nhẫn tới mức không tài nào tự mình xuống tay nổi, ác độc đến độ chẳng thể tung những đoạn video giám sát ấy ra.

 

Y không làm được, thì Sầm Úc sẽ giúp y thực hiện điều đó.

 

Nói cho cùng, có lẽ vì bản thân cậu vốn không phải “Sầm Úc” gốc, nên cậu cũng chẳng căm hận Ngu Sân Ngọc đến thế.

 

Sau một thoáng ngần ngừ, cậu chỉ viết cho y vài dòng ngắn ngủi rồi mở cửa rời khỏi căn hộ.

 

⭒°. ݁✮

Bảy giờ sáng, tại một tòa nhà bị bỏ hoang.

 

Bốn bề vắng tanh không bóng người qua lại, tiết trời đẹp đến lạ kỳ.

 

Sầm Úc hài lòng đứng ngay mép tòa nhà, đưa mắt nhìn xuống khoảng đất trống trải bên dưới: “Chỗ này cũng được đấy, đảm bảo sẽ không rơi trúng ai.”

 

Xiaohongshu coi vậy mà uy tín phết chớ bộ!

 

Chú mèo ú nu bỗng dưng hiện ra, vẻ mặt thoáng đôi phần lo lắng:

 

“Ký chủ, cậu chắc chắn chứ? Một khi cậu nhảy xuống, thế giới hiện tại sẽ đóng lại. Sau một giai đoạn chuyển tiếp, cậu sẽ được đưa đến thế giới tiếp theo.”

 

“Thế nếu giờ anh chưa nghĩ kỹ thì nhóc định túm anh lên hả?” Sầm Úc vặn ngược lại.

 

“…Tôi có thể đẩy cậu một cái.” Cuối cùng, nó cũng để lộ bộ mặt thật của mình ra: “Đằng nào ký chủ chả phải nhảy! Cậu không nhảy thì tôi chạy KPI kiểu gì!”

 

“Vậy ra nhóc cũng diễn sâu thật đấy.” Sầm Úc cạn lời: “Anh mày cứ tưởng nhóc định khuyên anh đừng nhảy cơ.”

 

Chú mèo ú nu ung dung l**m láp bộ móng vuốt: “Nhưng tôi có thể chặn cảm giác đau cho cậu.”

 

Sầm Úc liếc nhanh thanh tiến trình, thấy nó đã nhích tới tận 99%. Có lẽ là vì đám người kia vừa xem loạt ảnh đang lan truyền trên mạng, nên lại càng thêm ghét cay ghét đắng Ngu Sân Ngọc.

 

Xin lỗi nha, Sầm Úc thầm nghĩ trong bụng.

 

Chiếc điện thoại vừa khởi động đã bắt đầu rung lên bần bật, màn hình sáng lên với vô số cuộc gọi đến tiếp nối nhau.

 

Sầm Úc dứt khoát ngả người ra sau.

 

Tạm biệt thế giới này nhé.

 

⭒°. ݁✮

Ngu Sân Ngọc vừa tỉnh dậy đã phát hiện Sầm Úc đột ngột biến mất không một dấu vết, tim bỗng chốc thắt lại trong cơn hoảng loạn tột độ.

Chưa kịp mang cả giày, y lập tức mở cửa phòng lao thẳng ra ngoài.

 

Đến khi đọc được những dòng chữ Sầm Úc để lại trên bàn ăn, cả người Ngu Sân Ngọc gần như sụp đổ ngay tức khắc, sắp sửa vỡ vụn ra thành từng mảnh!

 

Y không thể chấp nhận nổi sự thật này!

 

Không tài nào chấp nhận được viễn cảnh sẽ mất đi Sầm Úc mãi mãi!

 

Ngu Sân Ngọc thậm chí còn chẳng kịp xỏ giày, cứ thế hấp tấp vọt ra khỏi phòng với đôi chân trần.

 

Y siết thật chặt mẩu giấy nhớ trong tay, mãi đến khi đã cắm đầu chạy thục mạng xuống dưới rồi, Ngu Sân Ngọc mới ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quanh.

 

Y hoàn toàn không biết Sầm Úc đang ở đâu, đầu óc hiện giờ chẳng tài nào nghĩ ra nổi một nơi mà cậu có thể đến.

 

Ngu Sân Ngọc cuống cuồng định bắt taxi ra sân bay, nhưng rồi lại sực nhớ ra: Sầm Úc vốn dĩ làm gì có quê nhà, và cũng chả có bất cứ nơi chốn nào để về cả…

 

Vậy thì… anh ấy có thể đi đâu được cơ chứ?!

 

Đồng hồ lúc này vừa điểm đúng 7 giờ sáng.

 

Ngay vào cao điểm sáng thứ ba, khi dòng người hối hả đổ ra đường để kịp giờ làm, Ngu Sân Ngọc chỉ đứng trơ trọi như trời trồng dưới khu căn hộ, chân trần giữa những nhịp bước vội vã cứ liên hồi ra vào tấp nập.

 

Có kẻ hiếu kỳ liếc nhìn y một cái, để rồi phải lập tức giật mình vì hoảng sợ.

 

Có lẽ họ không thể ngờ rằng gương mặt của một người lại có thể vặn vẹo đến độ chẳng khác gì ác quỷ hiện hình như thế.

 

Ngu Sân Ngọc liên tục gọi Sầm Úc không ngừng nghỉ, y muốn biết giờ này cậu đang ở nơi đâu…

 

Và cũng chính vào lúc ấy, giữa dòng người đang hối hả ngược xuôi, chợt vang lên một tiếng kêu thất thanh đầy kinh hãi:

 

“Ối đệt?!”

 

“Có người nhảy lầu á?!”

 

Ngu Sân Ngọc bàng hoàng quay phắt về phía vừa phát ra tiếng hét. Thấy một người đàn ông đang dán mắt vào màn hình, y lập tức lao đến, giật thẳng chiếc điện thoại khỏi tay anh ta.

 

Đập vào giác mạc y là dòng tin nhắn vừa được gửi vào một nhóm chat nào đó.

 

Rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn vài từ ngắn ngủi:

 

【 Có người nhảy lầu ở khu nhà bỏ hoang. 】

 

Kèm một đoạn video ghi lại cảnh một bóng người đang rơi tự do từ tầng cao xuống.

 

Ngu Sân Ngọc siết chặt chiếc điện thoại trong tay, sắc mặt ngỡ ngàng tới độ thất thần. Trong đầu y, từng đợt ong ong bỗng chốc vang lên dồn dập, nhanh chóng choáng ngợp toàn bộ tâm trí. Ngay khoảnh khắc ấy, y cảm thấy cả thế giới như đang chao đảo qua lại, trời đất trước mắt đồng loạt quay cuồng.

 

Người đàn ông bị giật điện thoại bắt đầu nổi khùng lên, chuyển sang rủa xả Ngu Sân Ngọc là đồ điên.

 

Nhưng giờ đây, y chỉ còn biết chết trân ôm chặt lấy chiếc điện thoại của một kẻ xa lạ.

 

Mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc trong đoạn video, Ngu Sân Ngọc nhận ra bộ đồ ấy ngay tức khắc.

 

Chính là nó, cái áo mà y từng vô tình làm hỏng trong lần đầu lóng ngóng giặt giũ giúp Sầm Úc.

 

Ngu Sân Ngọc ra sức siết chặt chiếc điện thoại trong tay, chỉ thiếu điều chưa bóp nát thành trăm nghìn mảnh.

 

“Ha ha…”

 

Và rồi, Ngu Sân Ngọc bỗng dưng bật cười thành tiếng.

 

Tay y vẫn đang giữ khư khư mẩu giấy nhắn Sầm Úc để lại cho mình.

 

Mảnh giấy đã trở nên nhàu nát tự bao giờ, đã thế, nội dung được gửi gắm bên trong còn ngắn tới mức phũ phàng:

 

“Bye bye.”

 

Chẳng có lấy một chút yêu thương, cũng không hề vương nửa thoáng hờn giận, y hệt cái lần hai người chia tay nhau nơi bờ biển hôm ấy.

 

Chỉ nhẹ nhàng buông một tiếng “bye bye” hết sức giản đơn, cứ như thể sau này họ vẫn còn cơ hội gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment