⭒°. ݁✮
Ngày Ngu Cẩn Hành trút hơi thở cuối cùng, trời trắng xoá một màu tuyết rơi.
Sức khoẻ của gã cứ lụi tàn dần sau khi Ngu Sân Ngọc mất. Mới ba mươi chín tuổi đầu mà sinh mệnh đã tới ngưỡng kiệt quệ, hệt như ngọn đèn leo lét sắp cạn dầu.
Thiên hạ nhìn vào, ai nấy đều rỉ tai nhau rằng:
Gã ra nông nỗi này cũng chỉ vì quá nhớ thương người em trai quá cố của mình.
Ấy thế mà, lại tuyệt nhiên chẳng có kẻ nào dám buột miệng nhắc đến Ngu Sân Ngọc trước mặt gã…
Kể từ ngày em trai qua đời, Ngu Cẩn Hành càng lúc càng sống ẩn dật, gần như không bước chân ra ngoài bao giờ.
Thi thoảng, những người sống trong nhà cũ vẫn nhớ về trận cãi vã long trời lở đất giữa hai anh em, và cái kết chia ly chẳng mấy vui vẻ gì sau đó.
Chuyện cũng đã ngót nghét sáu, bảy năm trôi qua rồi. Nguyên do thì cũng đơn giản thôi, lại là vì một nhân vật không thể nhắc đến.
Cứ mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, người làm trong nhà họ Ngu lại thấy buốt cả răng, nhức nhối như thể đang phải đối mặt với một vấn đề đau đáu nào khó nhằn lắm. Không một ai có thể quên được màn bi hài kịch hôm nọ, và cả cái cảnh người kia dứt khoát gieo mình từ trên lầu cao xuống.
Đó là vào một buổi sáng thứ ba.
Trợ lý của Ngu Cẩn Hành còn nhớ rất rõ: một kẻ vốn chưa từng vắng mặt trong bất kỳ cuộc họp quan trọng nào như Ngu Cẩn Hành lại bỗng dưng đổ bệnh nặng. Gã nghỉ làm cả tuần liền, rồi sau đó chuyển hẳn vào viện điều dưỡng suốt một tháng trời.
Cũng kể từ dạo ấy, sức khoẻ gã ngày một sa sút đi.
Còn về Ngu Sân Ngọc…
Hễ nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm nọ, trợ lý chỉ biết não nề thở dài.
Ngu Sân Ngọc đã phát trực tiếp, thành thật thú tội trước ống kính. Y kể lể không ngừng về những gì mình đã làm, về lòng ích kỷ của bản thân, về tội ác tày trời khi trơ mắt mặc cho lời lẽ công kích trên mạng nhấn chìm Sầm Úc…
Suốt cả buổi, y cứ liên tục cắn móng tay trong cơn hoảng loạn khôn cùng. Mãi cho đến khi có người nhận ra sự bất thường, họ mới lôi y đi, ngắt ngang sóng livestream.
Sau đó, Ngu Sân Ngọc bị giam trong viện điều dưỡng.
Cũng chính là nơi Ngu Cẩn Hành đã từng ở.
Trợ lý thực lòng cảm thấy nhà họ Ngu có lẽ đã dính phải lời nguyền nào đấy… Chứ chẳng hiểu sao, cả Ngu Cẩn Hành lẫn Ngu Sân Ngọc đều có duyên nợ mãi không dứt với cái viện điều dưỡng này.
Anh ta vẫn nhớ như in cái lần theo chân Ngu Cẩn Hành vào viện. Ngu Sân Ngọc khi ấy ngồi trên xe lăn, thân mình bị trói chặt trong lớp áo chuyên dụng – thứ dùng để ngăn người bệnh tự làm tổn thương bản thân mỗi khi lên cơn kích động.
Ngu Cẩn Hành chỉ lẳng lặng nhìn y.
Ngu Sân Ngọc thì chẳng buồn đoái hoài đến đối phương mảy may. Y ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng ra thân cây lớn ngoài kia.
“…Anh ấy còn chưa thấy nhà của tôi.” Có lẽ, đến cả chính Ngu Sân Ngọc cũng chẳng rõ mình đang nói gì.
“Tôi đã trồng một cây chanh. Chỉ cần anh ấy mở cửa sổ ra, vươn tay là có thể hái được ngay.” Biểu cảm của Ngu Sân Ngọc lúc này lại trở nên điềm tĩnh đến lạ. Y quay sang nhìn Ngu Cẩn Hành, nhoẻn miệng cười: “Tôi nghe Sầm Úc nói chuyện với tôi. Anh ấy bảo tôi chết đi.”
“Cậu ấy không kêu em đi chết.” Ngu Cẩn Hành ho khẽ vài tiếng rồi cất lời. Gã nhìn người em trai, hơi mím môi: “Cậu ấy chỉ nói lời tạm biệt.”
“…Đến một câu từ biệt mà anh ấy cũng chẳng muốn nói trực tiếp với tôi.” Ngu Sân Ngọc nhẹ đáp: “Anh ấy vốn dĩ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.”
Nói đoạn, y lại bật cười khúc khích đầy khờ dại, quay mặt về phía khung cửa: “Phải rồi, gió biển hôm đó lớn thật đấy. Em thấy anh đứng ngay bên bờ, lòng thầm nghĩ quả nhiên là bé Úc của em, trông đẹp đến nao lòng.”
“Vậy mà tại sao… em lại chẳng tài nào giữ được anh nữa rồi?”
Lời nói của y lạc dần vào miền ký ức vô tận.
Ngu Cẩn Hành nhìn Ngu Sân Ngọc đang lẩm bẩm một mình, đoạn lặng lẽ quay gót rời đi.
Chuyện của Sầm Úc đã rồi, show thực tế kia cũng chẳng thể tiếp tục được… Ít lâu sau, Tang Thiên Sơn tuyên bố giải nghệ, về nhà tiếp quản sản nghiệp gia đình. Lâu Bách Xuyên cũng rời khỏi công ty cũ.
Ngu Cẩn Hành cảm nhận được việc làm ăn của mình ngày càng bế tắc, gặp phải vô vàn trắc trở. Cả nhà họ Tang lẫn nhà họ Lâu đều đang dồn gã vào chân tường.
Ba năm sau biến cố định mệnh ấy, Ngu Cẩn Hành nhận được tấm bưu thiếp từ Sầm Úc tại căn hộ mình đã mua.
Gã lại vào viện, nhìn người em trai ngồi đối diện. Ngu Sân Ngọc bây giờ đã chẳng còn nét điên dại của ba năm về trước. Thi thoảng, y sẽ ngồi bên cửa sổ vẽ vời. Những thứ trong tranh của y rất đơn giản, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cây chanh, ngôi nhà trắng, và Sầm Úc.
Y vẽ Sầm Úc rất nhiều. Có những bức còn là dáng vẻ tươi cười mà con người thật của cậu chưa một lần bày tỏ.
Ngu Cẩn Hành đưa tấm bưu thiếp cho Ngu Sân Ngọc rồi chỉnh lại áo quần, định bụng đứng dậy ra về.
Ai dè, ngay khoảnh khắc gã vừa nhổm người lên, Ngu Sân Ngọc bỗng dưng cất tiếng gọi: “Anh hai.”
Ngu Cẩn Hành bèn đưa mắt nhìn y.
“Tạm biệt.”
Ngu Cẩn Hành lướt nhanh qua người em trai, đáp lời: “Tạm biệt.”
Nghe đồn rằng, ngay trong đêm gã rời khỏi viện điều dưỡng, phòng của Ngu Sân Ngọc đột nhiên bốc cháy dữ dội. Biển lửa đã nuốt chửng tất thảy, từ những bức tranh giản đơn kia cho đến chính cả bản thân y.
Chẳng một ai hay Ngu Cẩn Hành rốt cuộc đang chất chứa điều chi trong lòng. Người ta chỉ biết là kể từ dạo ấy, sức khỏe của gã cứ ngày một suy kiệt dần, mãi cho đến mùa đông năm đó.
Ngu Cẩn Hành nằm yên trên giường. Có lẽ là chút sức tàn lực kiệt trước lúc lâm chung, tinh thần gã bỗng dưng tỉnh táo lạ thường; thậm chí còn đi đến két sắt, lấy ra một cuốn album ảnh.
Cậu trợ lý không biết bên trong có gì. Anh ta chỉ thấy Ngu Cẩn Hành mở ra, lặng ngắm một hồi lâu, rất lâu, rồi mới đặt nó trở về chỗ cũ.
Gã lại tiếp tục nằm đấy, âm thầm chờ đợi giây phút sau cuối của cuộc đời mình.
Trong cõi mịt mờ hư ảo, dường như Ngu Cẩn Hành đã mơ màng thấy được điều gì đó. Sau vài tiếng ho khan, gã khẽ thều thào gọi tên bóng hình trước mắt:
“Em Úc…”
Cậu trợ lý vừa định hốt hoảng gọi cấp cứu thì chợt nhận ra Ngu Cẩn Hành đã ngừng thở từ lúc nào.
Anh ta cố ngẫm lại cái tên Ngu Cẩn Hành vừa buột miệng thốt ra, rồi cũng chỉ đinh ninh rằng vì quá đau buồn trước cái chết của em trai nên gã mới buông xuôi trần thế mà thôi.
Bởi lẽ, nào có ai ngờ được rằng: Ngu Cẩn Hành lại gọi tên của một cậu trai mà gã chỉ có duyên gặp gỡ đôi lần, mới đồng hành trong một quãng thời gian ngắn ngủi đâu?
⭒°. ݁✮
Tấm bưu thiếp không bao giờ đến được tay người nhận cuối cùng cũng quay về với Tang Thiên Sơn.
Hắn nhìn những dòng chữ mình tự viết ba năm trước, cõi lòng chợt thấy mỉa mai làm sao…
Hắn tìm đến mộ phần của Sầm Úc, song không ngờ lại tình cờ bắt gặp Lâu Bách Xuyên ở đấy.
Trông anh ta có vẻ đã thấm đẫm mỏi mệt, dường như vừa đi công tác xa về.
Cả hai chỉ lặng lẽ gật đầu chào nhau, chẳng ai lên tiếng nói năng một lời.
Họ cứ đứng chôn chân như vậy hồi lâu… Đoạn, Tang Thiên Sơn móc chiếc bật lửa từ trong túi ra, đốt tấm bưu thiếp ngay trước mộ bia của Sầm Úc.
【 Mong cậu một đời an nhiên, không chút ưu phiền, chỉ toàn niềm vui và hạnh phúc. 】
Tang Thiên Sơn lặng nhìn ngọn lửa hừng hực đang l**m trọn tấm bưu thiếp. Mãi cho đến khi hơi nóng sắp sửa bén vào đầu ngón tay, chàng cựu diễn viên mới chịu buông ra.
Hắn đăm đăm dõi theo mảnh giấy đã chóng vánh hóa thành tro tàn, rồi dần dà tan vào giữa hư không…
Tang Thiên Sơn nghĩ thầm: nếu có kiếp sau, thì đây vẫn sẽ là những lời mà hắn muốn nói với Sầm Úc.
[KẾT THÚC THẾ GIỚI 1]
⭒°. ݁✮
【 Đôi lời của editor 】
DKM TÔI THỔN THỨC THẬT KHÔNG ĐÙA ý là nhỏ SU thì chill chill hài lắm nma mấy anh top 8 khác cũng đớn phết chứ bộ
anyway, spoiler alert:
thế giới sau là kinh dị, kiểu giải mã âm mưu quỷ quái đồ á, plot twist chồng plot twist, 4x chapters thôi mà cua vỡ cả đầu. tác giả não to vl viết cuốn vl, tin tôi đi tôi đã baog lừa các em chưa