Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 77

⭒°. ݁✮

Vừa bị kéo ra khỏi thế giới, vô vàn thông tin đã tức khắc đổ tràn vào tâm trí Sầm Úc.

 

Cậu ngồi thừ người trong căn phòng trắng toát, ném cho con mèo ú một ánh mắt là lạ nom rất khó tả.

 

“…Vậy ra tên anh đúng là Sầm Úc, và cái gã Sầm Úc trong thế giới kia còn y như đúc anh nữa hả?”

 

Mớ thông tin vừa ùa về là ký ức của chính bản thân cậu.

 

“Sầm Úc” nọ là một bản sao hoàn hảo khác của cậu, giống hệt từ ngoại hình cho đến tính cách. Còn những mặt khác thế nào, cậu vẫn mờ tịt chẳng thể nhớ thêm được gì.

 

Cậu cứ như kẻ đang lạc lối giữa mê cung ký ức, tới giờ cũng chỉ miễn cưỡng nhặt nhạnh được một mảnh vụn của thuở xa xưa.

 

Chú mèo ú bỗng nhảy tót lên đùi Sầm Úc, kêu một tiếng.

 

“Linh hồn của ký chủ vẫn còn yếu lắm!” Nó vừa rên meo meo vừa nói: “Hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ thì sẽ thu thập được càng nhiều mảnh vỡ linh hồn. Có như vậy, cậu mới thoát khỏi các thế giới này được.”

 

Nghe thế, Sầm Úc bèn đưa tay v**t v* con mèo, đảo mắt quan sát kỹ càng không gian xung quanh một lượt.

 

Thật ra trước khi bị quẳng vào thế giới đầu tiên, cậu hoàn toàn chẳng hề được huấn luyện bài bản gì sất.

 

Sầm Úc vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trong căn phòng trắng xóa này rồi, sau đó thì con mèo ú nu bỗng lù lù xuất hiện. Nó bảo rằng cậu đã rơi vào trạng thái ngủ sâu vì một lý do nào đấy, nên giờ phải đi vào từng thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ, gom lại các mảnh hồn vỡ của mình.

 

Tóm gọn trong một câu: cố mà chạy nhiều KPI tí để ký ức sớm ngày quay trở lại.

 

Sầm Úc khẽ xoa đầu chú mèo ú: “Vậy nhiệm vụ tiếp theo là gì?”

 

Con mèo hơi ngước đầu lên: “Ký chủ có muốn xem thử sau khi cậu rời đi thì thế giới kia thành ra thế nào không?”

 

Sầm Úc lập tức quay sang nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu: “Bộ anh mày bị khùng hay gì?”

 

Nói đoạn, cậu liền đứng bật dậy, đặt con mèo xuống sàn. Vậy mà chẳng hiểu sao, trong đầu Sầm Úc lại bất giác hiện lên dáng vẻ trằn trọc ngủ không yên giấc của Ngu Sân Ngọc…

 

Cậu tự thấy mình vốn chả phải loại người chịu nổi mấy cảnh sinh ly tử biệt sướt mướt ấy, nên mới quyết định chuồn trước luôn cho khoẻ.

 

“Thế giới tiếp theo là gì?” Sầm Úc tiếp tục lặp lại.

 

Con mèo ú vừa làu bàu chê cái tính thiếu kiên nhẫn của đối phương, vừa đưa ra các lựa chọn:

 

“Giờ có hai options đây. Một là truyện ngắn kinh dị, hai là truyện boygroup theo motif vạn người mê.” Nó hỏi Sầm Úc: “Ký chủ muốn cái nào?”

 

“…Kinh dị.” Cậu chàng đáp ngay, chẳng mảy may đắn đo.

 

Anh mày đã tởn cái vụ vạn người mê quỷ quái kia tới già rồi!

 

⭒°. ݁✮

【 Ủa alo, Sầm Chó bị sao thế? Sợ đứng hình luôn rồi đấy à, sao không nhúc nhích gì hết vậy?! 】

 

【 Anh em donate tí cho Sầm Chó đi, không khéo nó dỗi méo chịu diễn nữa bây giờ! 】

 

Vừa mới đặt chân vào thế giới, Sầm Úc đã thấy có gì đó sai sai…

 

Tay cậu đang cầm điện thoại và gimbal để livestream, còn bình luận trên màn hình thì cứ ầm ầm nhảy lên liên hồi.

 

Cậu chợt nhận ra mình đang mở một cuộc bình chọn trả phí:

 

【 Trước mặt là nhà ma, anh em có muốn khô máu luôn không?! 】

 

Sầm Úc còn đang ngơ ngác chưa kịp định hình xem phải diễn vai gì, thì đã thấy một đại gia bí ẩn nào đó liên tục vung tiền tặng item “Lễ Hội Carnival” và “Du Thuyền Biệt Thự” cho mình.

 

Chẳng mấy chốc, thanh tiến độ của lựa chọn [Chơi tới bến] đã gần đầy ắp chỉ trong nháy mắt.

 

“…” Sầm Úc nhìn chằm chằm vào cái ID nọ, trưng ra bộ mặt hết sức ba chấm.

 

“…Cảm ơn anh bạn Bé Ngọc nhé.”

 

Chắc là do hệ thống vừa tải xong kịch bản, nên giờ Sầm Úc mới vỡ lẽ ra rằng: đằng sau cái mác “truyện ngắn kinh dị” còn có một dòng chú thích bé tí hon trong ngoặc.

 

Truyện ngắn kinh dị (Yêu đương trong sáng).

 

Đệt mợ! Rốt cuộc vẫn không thoát được kiếp gay lọ!

 

Hiện giờ đang là màn dạo đầu, thụ chính vẫn chưa lên sân khấu.

 

Phải đến chiều tối mai thì kịch hay mới thực sự bắt đầu. Khi đó, Bùi Hằng Quân (thụ chính) sẽ được lớp trưởng cũ mời về quê họp lớp. Vì đã nhiều năm xa cách, y bèn rủ thêm bạn trai mình đi cùng – một cậu streamer chuyên khám phá mạo hiểm – Sầm Úc.

 

Nghe nói nơi đó là một ngôi làng hẻo lánh còn hoang sơ, Sầm Úc bèn gật đầu theo chân Bùi Hằng Quân về quê.

 

Ai dè chuyến đi ấy lại vướng phải đủ thứ chuyện kỳ dị quái gở, đã thế còn chạm mặt ba người bạn học của Bùi Hằng Quân.

 

“…Thế là cha nội này thấy nhà có ma xong té luôn à?” Đọc qua kịch bản một lượt, Sầm Úc lại lẩm bẩm càm ràm với hệ thống trong đầu.

 

Cậu chợt không biết phải so sánh thế nào cho phải nữa: giữa thằng tồi trong truyện này và tên trai quê kẹt xỉ ở thế giới trước, rốt cuộc thì đứa nào hãm hơn?!

 

Cái gã Sầm Úc vừa biết nhà có ma đã ba chân bốn cẳng tháo chạy thì chớ, đằng này còn khoá trái nhốt luôn thụ chính trong phòng để tiện thoát thân.

 

Cũng nhờ vậy mà ba người bạn học kia mới có đất diễn, rồi từ đó nảy sinh tình cảm nồng cháy này nọ.

 

Còn phận của thằng cha Sầm Úc á? Bị cốt truyện cho bay màu, đơn giản thế thôi.

 

“…Dễ vậy hả?” Sầm Úc liếc nhanh qua kịch bản, không tài nào tin nổi đất diễn của mình lại ít ỏi đến thế.

 

Hóa ra chỉ cần dụ thụ chính vào phòng, đợi ma xuất hiện rồi chuồn lẹ, là có thể rung đùi ngồi chờ kịch bản “xử đẹp” để hoàn thành nhiệm vụ ư?!

 

⭒°. ݁✮

Trong khi Sầm Úc vẫn còn đang lấn cấn với hệ thống về cốt truyện, vị đại gia tên “Bé Ngọc” đã tiếp tục gửi một tin nhắn mới:

 

【 Vào nhà ma đi. 】

 

Toàn bộ khung chat lập tức bị dòng chữ đó chiếm sóng.

 

Sầm Úc liếc mắt sang căn biệt thự bỏ hoang nằm sừng sững trước mặt… Nơi này được xây từ khoảng ba mươi năm về trước, và ngay trong đêm đầu tiên gia chủ dọn vào, họ đã nghe thấy những tiếng động rất ư là kỳ quái.

 

Sau đó, cả chó lẫn mèo trong nhà đều chết không rõ nguyên do ngoài sân sau.

 

Tiếp đến là đồ đạc cứ liên tục bị xáo trộn. Rồi đúng vào lúc gia chủ tính dọn đi, bi kịch kinh hoàng đã ập đến.

 

Mãi tới khi hàng xóm xung quanh phát hiện ra, thì cả nhà năm miệng ăn đã treo cổ lủng lẳng giữa phòng khách tự lúc nào.

 

Suốt ba mươi năm mang tiếng đất dữ, vì giá rẻ như cho nên thỉnh thoảng vẫn có người cả gan mua về ở. Hậu quả là chỉ trong hai mươi năm đầu, có đến ba đời chủ nhà treo cổ chết theo cách y hệt.

 

Do đó, mười năm sau, địa điểm này được chuyển đổi mục đích sử dụng thành nhà trọ và các hoạt động kinh doanh khác. Nhưng lạ một điều, khách nào ngủ lại cũng quả quyết rằng mình đã từng thấy những cái đầu người treo lơ lửng ngay giữa đêm.

 

Cứ thế, căn biệt thự dần dà bị bỏ hoang hoàn toàn.

 

Và trở thành địa điểm săn ma câu view ưa thích của giới streamer.

 

Sầm Úc nhìn căn biệt thự trước mặt… rồi chẳng chút do dự, cậu đẩy tung cánh cửa ọp ẹp mà thẳng tiến vào trong. Một tay cậu cầm đèn pin, tay kia giơ cao điện thoại để ghi lại mọi thứ xung quanh.

 

Biệt thự có ba tầng, trần nhà khá thấp, tạo nên một cảm giác tù túng và ngột ngạt đến khó thở.

 

…Nếu cậu nhớ không lầm, truyện gốc có viết cả nhà này đều treo cổ ở phòng khách.

 

Sầm Úc lia đèn pin, chiếu thẳng vào giữa căn phòng.

 

Cũng chính vào lúc này, người xem mới nhận ra có một bóng dáng lờ mờ đang ẩn hiện sau ô cửa kính vỡ nát.

 

Thế là tất cả mọi người đều đồng loạt nín thở, từ khán giả cho đến chính Sầm Úc.

 

Vẫn cầm chắc đèn pin và điện thoại trên tay, cậu chậm rãi tiến về phía bóng người kia…

 

Ngay tức thì, toàn bộ những gì người xem thấy chỉ còn là một khung cảnh mờ nhoè.

 

Ống kính của Sầm Úc đột nhiên chao đảo điên cuồng, như thể cậu vừa chạm trán phải một thứ gì đó kinh khủng lắm.

 

“Đệt! Đệt!”

 

Tiếng Sầm Úc la hét thất thanh liên tục vọng ra, rồi camera bỗng chĩa thẳng về phía bóng dáng đang đung đưa giữa phòng khách.

 

Cảnh tượng hãi hùng bất chợt hiện lên: một người bị treo lơ lửng trên xà nhà, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay…

 

Ngay khoảnh khắc ấy, buổi livestream đột ngột tắt phụt!

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc ngắt sóng trực tiếp, đoạn liếc về phía bóng người đang lắc lư qua lại trên cao: “Ê, diễn đủ rồi đó.”

 

Theo kịch bản, vì muốn câu view nên Sầm Úc đã dặn trợ lý đặt sẵn một hình nộm ở đây.

 

Biệt thự này tối om, camera điện thoại thì mờ tịt. Chỉ cần lia máy thêm vài đường rồi tắt live, đố ai nhìn ra đó là hàng fake cho được.

 

Thế là vừa có view, lại vừa có tiền.

 

Song, mặc cho cậu có í ới gọi thế nào, nhóc trợ lý vẫn cứ im phăng phắc.

 

Tuy Sầm Úc thấy hơi lạ, nhưng cậu vẫn quyết định bước tới… Khi lách qua đống đồ đạc ngổn ngang để đến gần “hình nộm”, cậu lại phát hiện trợ lý của mình đã xỉu quắt queo dưới sàn tự bao giờ, mặt mày trắng bệch như vừa thấy ma.

 

“?” Sầm Úc thoáng nhíu mày.

 

Cậu liền liếc về ô kính nát, để rồi nhận ra từng hàng chữ bằng máu đang từ từ hiện lên trên những mảnh vỡ sắc lẹm:

 

【 Sầm Úc 】

 

【 Sầm Úc ơi 】

 

【 Em buồn quá 】

 

Ngay khi đám ký tự đó vừa xuất hiện, một đôi tay lạnh buốt cũng bất ngờ siết lấy cổ cậu, ghì đè như muốn bóp chặt cậu đến chết.

 

Sầm Úc lập tức bật cười, nhanh chóng rút chai máu chó mực giấu trong người ra. Rồi, cậu dứt khoát hắt thẳng về phía sau:

 

“Bớt giở trò giả thần giả quỷ với tao đi.”

 

“Bố mày đếch tin ba cái ma cỏ nhảm nhí này đâu.”

Bình Luận (0)
Comment