⭒°. ݁✮
“Thời cấp ba của Quân chắc là vui lắm nhỉ?” Sầm Úc vừa ngắm nghía bức tranh trước mặt vừa lên tiếng hỏi.
Bùi Hằng Quân đứng sát bên cạnh cậu, dáng người cao hơn Sầm Úc đôi chút. Y cũng đang hướng mắt về khung cảnh trên tường, ánh nhìn đong đầy một nỗi niềm xưa cũ: “Cũng bình thường thôi em.”
“Nhưng mà… anh rất nhớ năm ấy.”
Năm ấy ư?
Sầm Úc lập tức liếc xuống dòng đề tên, thắc mắc: “Năm 2012 sao?”
Bùi Hằng Quân khẽ gật đầu.
Thế là Sầm Úc bèn cố lục lọi thử những ký ức thuở còn cắp sách đến trường của mình. Nhưng rồi, cậu lại nhanh chóng phát hiện ra toàn bộ đều đã sớm chìm trong mờ mịt.
Tâm trí cậu hiện giờ chỉ còn chắp vá bởi vài mảnh vụn về mấy buổi học thêm lặt vặt và các kỳ thi cử khác mà thôi.
Có lẽ là vì hệ thống chủ lười đến độ chả thèm dựng cái quá khứ nào ra hồn cho một NPC tép riu như cậu chăng?
“Năm 2012 có chuyện gì đặc biệt hở?” Sầm Úc thoáng chút tò mò: “Mà Quân cứ nhớ mãi không quên vậy?”
Năm 2012, vừa tròn mười năm trước, cũng là lúc khóa của Bùi Hằng Quân tốt nghiệp.
Tính tới tính lui, chẳng phải lúc đó y đang học lớp mười hai hay sao?
Trong truyện gốc, sau này Bùi Hằng Quân đã đỗ vào được một trường đại học rất danh tiếng.
Vậy ra đây chính là lý do khiến đối phương cứ ôm lòng hoài niệm về năm cuối cấp của mình ư?
Nhưng Sầm Úc vẫn thấy có gì đó sai sai.
Quả truyện kinh dị này đã hé lộ rằng buổi họp lớp là một cú lừa ngoạn mục, và tất cả mọi người rồi sẽ bị cuốn sâu vào đống âm mưu chồng chất ấy…
Thật ra Sầm Úc không phải kẻ bay màu đầu tiên.
Người bỏ mạng sớm hơn cả là một cậu ấm nhà giàu, bị phát hiện chết bất đắc kỳ tử tại nhà ngay trong đêm đầu của buổi họp lớp.
Tuy nhiên, điều rợn gáy nhất vẫn chưa dừng lại ở đó: vào ngày hôm sau, một trận sạt lở đất đã bất ngờ ập xuống.
“Khéo” làm sao, nó lại tình cờ chặn đứng lối duy nhất để ra ngoài, biến ngôi làng thành một hòn đảo biệt lập.
Trước khi đường sá được khai thông, mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bó gối ngồi chờ cứu hộ.
Tất nhiên, trong số họ cũng có kẻ lên tiếng muốn rời khỏi trước. Khi phải chứng kiến cảnh đồng bạn cứ chết dần chết mòn như thế, chẳng một ai đủ can đảm để ở lại cái chốn quái quỷ này thêm một phút giây nào nữa.
Thế nhưng, dường như cuối cùng đám người bỏ đi ấy cũng mất tích trong núi rừng và vĩnh viễn không trở về.
Mãi đến tận cuối truyện, đội cứu hộ mới tìm thấy Bùi Hằng Quân đang ngất xỉu bên vệ đường. Vừa tỉnh lại, y đã vội vàng báo rằng vẫn còn một người khác ở gần đó.
Thế là đội cứu hộ bèn nhìn qua, phát hiện một bóng dáng đã rơi xuống ngay dưới sườn đồi.
Câu chuyện kết thúc lấp lửng ngay tại đây, chẳng kẻ nào biết người sống sót tới cuối cùng thực sự là ai.
Riêng Sầm Úc thì đoán là một trong mấy công chính.
Thụ chính đã nhấn mạnh năm 2012 đến thế, kiểu gì đây cũng là một nút thắt cực kỳ quan trọng trong truyện cho mà xem.
Chắc chắn năm đó phải xảy ra chuyện động trời lắm, thì mới dẫn đến thảm kịch cả đám lần lượt bỏ mạng khi quay về họp lớp.
Vẫn còn đang mải mê chìm giữa trầm ngâm, Sầm Úc bỗng thấy điện thoại của Bùi Hằng Quân rung lên.
Y nhanh chóng lùi ra xa vài bước để nghe máy.
Một lát sau, y hơi hơi gật đầu, ậm ừ thêm vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Bùi Hằng Quân quay lại nhìn Sầm Úc: “Lớp trưởng bảo đã liên lạc xong xuôi cả rồi.”
Y cong môi cười tủm tỉm: “Ngoài bọn mình ra thì còn có tám người nữa, đều là bạn học cũ của anh cả. Chắc do đợt này ai cũng rảnh nên mới tiện đường về họp lớp luôn.”
⭒°. ݁✮
Đúng sáu giờ chiều ngày mười tám tháng bảy, họ đến làng Tứ Bình, quê của Bùi Hằng Quân.
Sầm Úc say xe sấp mặt, vừa dừng lại đã phải chạy vội ra vệ đường nôn thốc nôn tháo…
Tới lúc cậu ngẩng đầu lên, Bùi Hằng Quân đã chìa sẵn chai nước ra.
“…Cảm ơn.” Sầm Úc nhận lấy rồi súc miệng qua loa vài lần. Sau đó, đập vào tầm nhìn cậu là một người đàn ông đang đứng ngay ở cổng làng.
Hắn ta mặc áo phông và quần short đi biển, chân xỏ thêm đôi dép lê. Trông thấy bóng dáng Bùi Hằng Quân, hắn lập tức cất tiếng gọi í ới:
“Hằng Quân, mình đây này!”
“Giang Thoan?” Bùi Hằng Quân thoáng vẻ ngạc nhiên: “Cậu ra tận đây đón bọn tớ đấy à?”
Giang Thoan mang một vẻ đẹp trai đầy hoang dã, với làn da rám nắng màu lúa mì và vết sẹo nơi khóe miệng. Nhìn thoáng qua cũng đủ biết hắn là kiểu người thường xuyên hoạt động ngoài trời.
Nét mặt đang hớn hở của hắn chợt sững lại khi nghe thấy hai tiếng “bọn tớ”, rồi ánh mắt mới từ từ chuyển sang Sầm Úc đứng bên cạnh.
Nụ cười trên môi gã đàn ông sượng đi thấy rõ.
“Đây là…?”
“Bạn thân của tớ đó.” Bùi Hằng Quân nhanh nhảu kéo Sầm Úc đến trước mặt Giang Thoan: “Em ấy đang rảnh nên muốn ghé qua đây chơi một chút.”
“Cậu ta cũng là giáo viên giống Hằng Quân hả?” Giang Thoan dò hỏi.
Hắn ta nghĩ thầm: buổi họp lớp này cũng phải ngót nghét cả tuần trời. Ngoài mấy người xin nghỉ phép năm ra, hoặc làm giáo viên có kỳ hè dài như Bùi Hằng Quân, thì làm gì còn ai rảnh rang để “ghé chơi” lâu như thế.
“À… không phải.” Sầm Úc đáp.
Hôm nay cậu mặc áo phông đến đây. Khi đưa tay lên vẫy chào Giang Thoan ban nãy, hình xăm thiên thần trên cánh tay Sầm Úc liền lộ ra rõ mồn một.
Đã vậy, lúc cất lời, chiếc khuyên lưỡi thấp thoáng trong miệng cậu cũng lập tức lọt vào tầm mắt Giang Thoan. Thế nên hắn ta mới đâm ra ác cảm với Sầm Úc, bụng bảo dạ kẻ này chắc chả phải hạng người tử tế gì cho cam.
“Tôi làm việc tự do thôi.” Dĩ nhiên Sầm Úc cũng thừa sức nhận ra sự khó chịu trong mắt đối phương, nhưng cậu vẫn tỉnh bơ vờ như không nhìn thấy: “Nghe nói chỗ các anh vui lắm nên tôi ghé qua xem thử ấy mà.”
“Ừa ừa, em Úc làm video với livestream ấy.” Bùi Hằng Quân cũng đỡ lời.
“Làm video á?” Chẳng biết vừa nghĩ đến điều gì, vẻ chán ghét trên nét mặt Giang Thoan càng lúc càng lộ rõ: “Làng bọn này có cái quái gì hay ho đâu mà quay với chả chụp.”
“Rồi lúc về lại thêm mắm dặm muối lung tung nữa.”
Dù gai mắt Sầm Úc là thế, song khi quay sang Bùi Hằng Quân, thái độ của Giang Thoan lại bất giác dịu đi đôi chút.
“Phòng cho cậu thì mình dọn sẵn rồi…”
Nói đến đây, Giang Thoan bỗng hơi ngập ngừng: “…có điều là không còn phòng trống nào khác.”
“Hạ Vĩnh Ninh cũng bảo muốn ở lại chỗ mình.” Hắn bồi thêm một câu với Bùi Hằng Quân.
Nhà của Giang Thoan là một căn ba tầng vừa cất, bên trong chỉ mới bài trí khá sơ sài. Thế nên, sắp xếp được hai phòng cho khách đã là cả một sự cố gắng không hề nhỏ của hắn ta.
“Cơ mà ngoài thị trấn cũng có nhà nghỉ đó.” Giang Thoan nói tiếp, cố tình lơ đẹp Sầm Úc: “Nếu bạn cậu không quen thì cứ ra đấy thuê phòng.”
“Không sao đâu.” Bùi Hằng Quân khẽ khàng mỉm cười: “Cũng tại tớ không báo trước thôi.”
“Để Úc ở chung phòng với tớ là được.”
“Hai người ngủ một phòng á?!” Mặt Giang Thoan lập tức sa sầm lại.
Hắn ta liếc sang Sầm Úc, nhưng vài giây sau đã vội ngoảnh đi như thể vừa nhìn thấy thứ gì cay mắt lắm: “…Thế để mình đi lấy thêm cái chăn cho hai người đắp.”
“Đừng tưởng hè mà không lạnh, nhiều lúc trời cũng se se lắm đấy.”
Lời nói của Giang Thoan khiến Sầm Úc phải chú ý ngay. Quả thật, cậu cũng cảm thấy ngôi làng này có phần lạnh hơn bình thường thì phải.
Lẽ nào là do nằm sâu trong núi ư?
Cậu khẽ xoa xoa cánh tay, ước chừng nhiệt độ mà cơ thể cảm nhận chỉ rơi vào khoảng hai mươi mấy độ… Chả hề giống cái nóng đổ lửa đặc trưng của tháng bảy chút nào.
Trong lúc cả ba đang say sưa buôn chuyện, một chiếc xe khác đã lặng lẽ xuất hiện ở cổng làng.
Sầm Úc bèn nheo mắt nhìn, bụng bảo dạ con hàng này trông cũng bộn tiền ra phết.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã dừng lại ngay trước mặt cả nhóm. Sau đó, một người đàn ông trong bộ áo sơ mi và quần âu mở cửa bước xuống.
“Hạ Vĩnh Ninh?” Vừa thấy rõ mặt đối phương, Giang Thoan đã vẫy tay chào lia lịa.
Ánh mắt Sầm Úc cũng hướng về phía công chính của bộ truyện này.
Dù đang vào độ giữa hè, gã ấy lại chẳng rịn lấy một giọt mồ hôi nào. Quần áo trên người cũng phẳng lì, không hề có chút nhăn nheo. Bắt gặp Giang Thoan và Bùi Hằng Quân đang đứng hàn huyên, anh ta chỉ mỉm cười, gật đầu chào nhẹ.
Nhưng khi nhìn sang Sầm Úc, ánh mắt anh ta lại thoáng chút bối rối, dường như không nhớ ra nổi đây là cậu bạn học nào.
Đồ căng phông kẻ bạt.
Sầm Úc nghĩ thầm.
Thế là cậu cố ý nặn ra một nụ cười toe toét:
“Trời đất ơi! Sếp Hạ đây rồi!” Sầm Úc vội sấn lại gần, hào hứng chụp lấy tay Hạ Vĩnh Ninh: “Tôi là streamer trên app Quả Táo của sếp đó ạ! Sếp cứ gọi tôi cậu Sầm là được.”
“Không ngờ ngoài đời sếp còn phong độ hơn trong ảnh nữa!”
Cậu cố tình siết tay Hạ Vĩnh Ninh thật chặt, vờ như không hề thấy đôi mày đã cau lại đến mức sắp sửa hôn nhau của đối phương: “Bạn học cũ mà, mong sếp nâng đỡ tôi nhiều chút nha!”