Editor: Ang Chem.
⭒°. ݁✮
“Úc à, đừng làm phiền Vĩnh Ninh nào em.”
Bùi Hằng Quân bước tới, nắm lấy cổ tay Sầm Úc rồi nhẹ nhàng gỡ khỏi tay Hạ Vĩnh Ninh. Sau đó, y mới ngại ngùng quay sang nói khẽ với anh ta: “Là tại tớ cả, lúc trước tớ có lỡ lời kể cậu là giám đốc của app mà em ấy đang live.”
Ở Bùi Hằng Quân luôn toát lên một vẻ thư thái của người có học thức, thêm vào đó là gương mặt xinh đẹp và tính tình hiền hoà dễ mến. Quả thật, rất khó để có thể ghét bỏ một cậu trai như y.
Trái ngược hoàn toàn, Sầm Úc lại tóc tai bạc phếch, dài chấm gáy, lúc nói chuyện còn để lộ cả khuyên lưỡi ra… Hạ Vĩnh Ninh chỉ bâng quơ liếc nhanh một cái đã thấy ngay hình xăm thiên thần trên tay cậu.
Anh ta vốn dĩ rất chướng mắt những thứ lệch chuẩn.
Thế nên, dù đã nhớ ra Bùi Hằng Quân từng là bạn học cùng lớp, ấn tượng của anh cũng chẳng khá khẩm lên được bao nhiêu.
Và anh ta quyết định sẽ tống cả đôi này vào blacklist.
Nhưng ngoài mặt, Hạ Vĩnh Ninh vẫn khoác lên mình thái độ xã giao chuẩn mực của một người đàn ông trưởng thành: “Cậu hình như là… lớp phó thể dục… Phải không?”
Giọng anh ta có phần không mấy chắc chắn.
Dù đã tốt nghiệp cả chục năm rồi, nhưng liệu Bùi Hằng Quân có thực sự là lớp phó môn thể dục không?
Hạ Vĩnh Ninh nhìn mà chẳng tài nào hình dung nổi.
Anh liếc sang Sầm Úc, người này thì chịu, đúng là chả có chút ấn tượng nào.
Anh nhớ chắc như đinh đóng cột rằng hồi đó lớp mình làm gì có ai như vậy.
Dường như Giang Thoan cũng đã nhận ra bầu không khí có phần gượng gạo giữa họ, bèn bước tới giới thiệu sơ qua về hai người, không quên nhấn mạnh việc Sầm Úc “không phải bạn cùng lớp”.
“Mọi người về nhà mình trước đi đã.”
Giang Thoan hồ hởi nói: “Mình dọn dẹp xong cả rồi.”
Hạ Vĩnh Ninh chỉ gật đầu ra vẻ lịch sự, đoạn đứng dậy định quay về xe mình.
Giang Thoan lập tức ngẩn tò te…
Hắn cứ ngỡ Hạ Vĩnh Ninh sẽ cho mình quá giang, dẫu sao hắn cũng đã lặn lội đi bộ ra tận cổng làng để dẫn đường rồi còn gì.
Xe của Bùi Hằng Quân thì đã có Sầm Úc chiếm mất ghế phụ.
Chẳng phải tốt nhất là để Hạ Vĩnh Ninh chở hắn đi sao? Vừa tiện, vừa còn có người chỉ đường cho cả hai.
Dĩ nhiên Sầm Úc thừa sức nhận ra vẻ ngu ngơ như bò đeo nơ của Giang Thoan. Cậu khẽ hừ một tiếng trong bụng, rồi nói với hắn ta: “Anh cứ ngồi ghế phụ dẫn đường đi.”
Vừa dứt lời, chẳng đợi Bùi Hằng Quân kịp phản ứng, cậu đã nhanh nhảu chui tọt ra ghế sau, để mặc hai người kia ở phía trước.
Bùi Hằng Quân khẽ cụp mi. Y liếc thoáng qua Hạ Vĩnh Ninh đã yên vị trong xe anh ta, đoạn mới quay sang Giang Thoan: “Ừm, vậy phải phiền cậu rồi.”
⭒°. ݁✮
【 Ký chủ. 】
Con mèo ú bỗng dưng lù lù xuất hiện ngay bên chân Sầm Úc. Tranh thủ lúc không ai phía trước để ý, nó liền nằm lăn ra đất, lật ngửa cái bụng lên trời.
【 Hệ thống chủ bảo là vai của cậu dễ quá, không phù hợp với quy định, nên cậu phải làm thêm một nhiệm vụ nữa mới qua màn được. 】 Chú mèo béo kêu “meo” một tiếng.
“Nhiệm vụ gì cơ?”
【 Cậu phải tự mình khám phá ra sự thật của thế giới này trước khi cốt truyện kết thúc. 】 Nó đáp lời.
Sầm Úc vừa nghe xong đã nổi máu.
“Nhóc chơi đá à?” Cậu bực bội gắt lên: “Tối thứ tư là anh bay màu mịa rồi, giờ nhóc bắt anh đi điều tra chân tướng của một câu chuyện dài tận bảy ngày là sao nữa?!”
Đã mang tiếng là truyện kinh dị trinh thám thì kiểu gì thế giới này cũng phải có án mạng. Chưa nói đâu xa, ngay đêm đầu tiên họp lớp đã có người lăn đùng ra chết.
Sang đến ngày thứ hai thì đất sạt lở, cả đám bị cô lập luôn tại chỗ.
Sáng hôm thứ ba lại có thêm một người đi bán muối. Cuối cùng cũng có kẻ không chịu nổi nữa, quyết định chuồn trước cho lành…
Đến tối ngày thứ tư, tới lượt Sầm Úc gặp ma, nhốt Bùi Hằng Quân trong phòng rồi bỏ chạy, xong cậu cũng ngỏm củ tỏi nốt.
Sau đó diễn biến ra sao thì cậu chịu, làm gì có quyền xem trước kịch bản đâu mà biết?
Chỉ nghe loáng thoáng rằng đến cuối ngày thứ bảy, đội cứu hộ đã tìm thấy Bùi Hằng Quân đang mê man bên vệ đường, y nói rằng gần đó vẫn còn một người nữa.
Đúng chuẩn open ending điển hình.
Tức là bây giờ hệ thống muốn mình phải tìm cho ra chân tướng trước khi toi đời, còn không thì nhiệm vụ sẽ thất bại hả?
【 Hỏng có phải vậy mà ký chủ ơi. 】 Chú mèo ú vội vàng giải thích.
【 Sau khi cậu bị giết, linh hồn vẫn sẽ tồn tại trong thế giới này. Thế nên cậu có thể tiếp tục đi điều tra sự thật dưới dạng bóng ma ó nha. 】
“…” Sầm Úc bất giác lặng thinh đi một chốc.
Cậu cứ ngỡ tai mình có vấn đề.
“…Bọn bây thua Hitler mỗi cái quốc tịch.” Sầm Úc cằn nhằn: “Chết thành ma rồi mà vẫn bắt vác xác đi chạy KPI là sao?!”
Trong lúc cậu còn đang bận cự nự, Giang Thoan đã dẫn cả hai xe về đến căn nhà ba tầng mới cất của mình.
Khoảng sân trước nhà cũng vừa vặn để đỗ được hai chiếc.
Vừa dừng xe xong, Bùi Hằng Quân liền vội nhìn ra ghế sau, chẳng rõ đang lo lắng điều gì trong lòng.
Sầm Úc đánh một cái ngáp cái rõ to: “Tôi phải ngủ bù cái đã, díu cả mắt lại rồi.”
Nghe vậy, Giang Thoan khẽ nhíu mày, xem chừng cực kỳ không ưa cái thái độ lười nhác quá thể của cậu…
Lúc xuống xe, Hạ Vĩnh Ninh còn liếc nhìn quanh sân, thấy không có bóng dáng gà vịt nào thì tỏ vẻ hài lòng ra mặt.
Biểu cảm của Bùi Hằng Quân vẫn điềm nhiên như cũ. Y chỉ tiến đến bên cạnh Sầm Úc, lo lắng hỏi: “Hôm nay ngủ không ngon giấc hả bé?”
Cậu lại ngáp thêm một cái nữa: “Dậy sớm quá thôi ấy mà.”
Để đến kịp giờ, Bùi Hằng Quân đã phải xuất phát từ giữa trưa. Đường đến đây lại khó đi, thành thử lúc họ tới nơi, trời đã ngả sáu giờ tối.
“Mọi người đến cả rồi à?” Hạ Vĩnh Ninh chợt lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Giang Thoan đáp: “Gần như đã có mặt đông đủ từ trưa nay.”
Trời lúc này vẫn chưa tối hẳn. Giang Thoan quay sang nói với Bùi Hằng Quân và Hạ Vĩnh Ninh: “Lớp trưởng bảo mai mới ăn chung, giờ hai cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Hình như Bùi Hằng Quân thấy Sầm Úc đúng là đã rũ rượi lắm rồi. Y bèn hỏi Giang Thoan xem phòng của họ ở đâu, đoạn xách theo chiếc túi đồ đơn sơ, dẫn Sầm Úc lên lầu ba.
Còn Hạ Vĩnh Ninh thì ở tầng hai, ngay bên dưới phòng họ.
⭒°. ݁✮
Tuy đang buồn ngủ muốn chết, nhưng Sầm Úc vẫn không tài nào chịu lên giường khi chưa tắm rửa sạch sẽ.
Ấy thế mà cậu có tìm khắp nơi cũng chả thấy bóng dáng cái phòng tắm đâu.
Đến tận khi đi hỏi, cậu mới vỡ lẽ ra rằng: phòng tắm nhà Giang Thoan còn chưa xây xong, mọi người đang phải dùng tạm một gian nhỏ dựng ngoài sân.
Chẳng hề ngần ngại, Sầm Úc cứ thế xỏ dép lê đi thẳng ra đó.
Tới nơi rồi mới thấy, cái phòng tắm đúng là chán đời thật. Bên ngoài chỉ có một cánh cửa gỗ ọp ẹp, không then cài cũng chẳng có khóa. Nhưng chắc do thường ngày chỉ có mỗi Giang Thoan dùng nên chẳng sao…
“Quân đi theo tôi chi vậy?” Thấy Bùi Hằng Quân cứ lẽo đẽo sau lưng mình miết, Sầm Úc khó hiểu vô cùng.
“Anh lo cho bé mà.” Bùi Hằng Quân đáp lời ngay. Dường như sợ bị người khác nghe thấy, y bèn ghé sát vào tai Sầm Úc, khe khẽ thì thầm: “Anh nghe đồn… trong làng mình có nhiều chuyện lạ lắm, nhiều khi còn có ma nữa.”
Khoảng cách giữa cả hai quá gần, sít sao đến độ Sầm Úc có thể cảm nhận được cả thân nhiệt lành lạnh của đối phương.
Nom y có vẻ sợ sệt ra mặt: “Anh không dám ở một mình đâu.”
“Đã bảo Quân rồi, trên đời làm quái gì có ma, toàn là ảo giác cả thôi.” Sầm Úc buột miệng cãi lại. Nhưng nhìn bộ dạng tội nghiệp của Bùi Hằng Quân, cậu lại chợt mềm lòng.
Dù sao thì người ta cũng sợ thật chứ chẳng phải giả vờ.
Cậu ngẫm nghĩ một lát mới bảo:
“Thế Quân cứ đứng đợi ngoài cửa đi. Có gì không ổn thì hét lên, tôi chạy ra liền.”