Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 83

⭒°. ݁✮

Bước vào phòng tắm rồi, Sầm Úc mới ngỡ ngàng nhận ra nơi này còn tồi tàn hơn cả tưởng tượng của cậu.

 

Nền xi măng trát qua quýt mỗi một lớp, tường thì để mộc chẳng trang hoàng gì sất. Chưa kể, chỗ treo đồ chỉ là một cái túi ni lông giản đơn nằm vắt vẻo trên móc sắt.

 

Trên túi còn in rành rành bốn chữ “Siêu thị Táo Đỏ”.

 

Khỏi nói cũng thừa biết là của nợ Giang Thoan tha về lúc đi mua đồ đây mà.

 

Sầm Úc loẹt quẹt đôi dép lê dưới chân, cởi bỏ bộ đồ bẩn rồi treo lên móc, còn quần áo sạch thì cho vào túi ni lông. Xong xuôi, cậu vặn vòi nước nóng và ——

 

“Vãi đạn!”

 

Dòng nước lạnh buốt bất ngờ dội thẳng xuống khiến Sầm Úc giật nảy cả người. Nhìn kỹ lại, cậu mới té ngửa phát hiện ra bình nóng lạnh còn chưa được cắm điện.

 

“…” Sầm Úc quệt vội mớ nước lạnh căm trên mặt.

 

Mình đang quay show Vượt Lên Chính Mình hả trời?

 

“Sao thế bé?” Nghe tiếng chửi thề của Sầm Úc vọng ra từ phòng tắm, Bùi Hằng Quân bên ngoài tức khắc cuống cuồng cả lên: “Xảy ra chuyện rồi phải không?!”

 

“…Không có gì đâu.” Sầm Úc đáp, thật sự chẳng thể hiểu nổi vì sao thụ chính trong truyện kinh dị lại nhát cáy đến mức này.

 

Cậu hít một hơi thật sâu, đoạn lại bước vào dưới vòi sen.

 

Tiết trời trong núi vốn đã mát mẻ hơn hẳn bên ngoài, thế nên Sầm Úc phải mất một lúc để làm quen với việc “tắm nước lạnh giữa mùa hè”…

 

Đến khi định gội đầu, cậu mới để ý đồ dùng trong phòng tắm Giang Thoan sơ sài tới mức khó tin.

 

Chỉ có một bánh xà phòng nằm chỏng chơ nơi góc tường.

 

Vậy là từ gội đầu, rửa mặt cho đến tắm táp, tất tần tật đều phải trông cậy vào em nó rồi.

 

Sầm Úc bất giác đưa tay sờ lên mái tóc tẩy của mình.

 

Nếu dùng thứ đó, thể nào quả đầu bạc trắng này cũng biến thành quả “đuồi bầu” rối tung rối nùi cho mà xem…

 

Thế là cậu bèn hướng mắt về phía cánh cửa gỗ bên cạnh.

 

“Anh Quân ơi.”

 

Có lẽ là vì Bùi Hằng Quân hơn Sầm Úc ba tuổi, nên cứ mỗi lần muốn dỗ ngọt người kia, cậu sẽ gọi y bằng hai tiếng “anh ơi”.

 

“Lấy giúp em chai dầu gội với dầu xả được không anh? Trong này chả có gì cả.”

 

Bị cánh cửa và âm thanh nước chảy át đi, giọng Bùi Hằng Quân nghe có phần lùng bùng: “Bé đợi anh chút nhé, anh quay lại ngay.”

 

Vừa dứt lời, tiếng bước chân người kia cũng vội vã rời đi…

 

Sầm Úc lại tiếp tục đứng dội nước lạnh. Khoảng độ vài phút sau, một tràng gõ cửa đột ngột vang lên.

 

“Anh Quân ạ?” Cậu lập tức cất tiếng hỏi.

 

“Đây.” Người kia đáp lại ngay. Có lẽ là do cách một lớp cửa và tiếng nước xối xả, âm thanh trả lời nghe vẫn không thực sự rõ ràng cho lắm.

 

Thấy Bùi Hằng Quân đã đến, Sầm Úc bèn hé cửa ra… Tức thì, dầu gội và dầu xả được luồn vào khe hở cho cậu.

 

“Cảm ơn anh.” Cậu nói rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

 

Sầm Úc vội đổ dầu gội lên tóc, xoa xoa vài lượt. Khi bọt bắt đầu trượt xuống, cậu lập tức nhắm chặt mắt, ngửa mặt lên để hứng trọn làn nước lạnh buốt từ vòi sen.

 

Và cũng chính vào khoảnh khắc đó, một cảm giác là lạ bỗng dưng xâm chiếm lấy Sầm Úc.

 

Dường như có thứ gì đấy vừa chạm vào bắp chân mình thì phải.

 

Thoạt đầu, cậu cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác do bọt xà phòng chảy xuống. Thế nhưng, Sầm Úc càng lúc càng cảm nhận rõ một bàn tay đang lặng lẽ m*n tr*n nhẹ trên da thịt mình.

 

Cậu tức khắc giật bắn cả người!

 

Chẳng buồn bận tâm xem liệu bọt có làm cay mắt hay không, Sầm Úc vội mở bừng đôi mi nhắm chặt ra.

 

Thì chỉ thấy bắp chân cậu bóng loáng trơn tru, hoàn toàn chẳng có gì bất thường.

 

Tuyệt nhiên không xuất hiện dấu vết của bất kỳ bàn tay nào hết.

 

Cứ như thể tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi.

 

Sầm Úc lập tức ngẩng đầu lên. Bóng đèn trong phòng tắm cũng đã hỏng, nguồn chiếu sáng duy nhất hiện giờ là vệt sáng yếu ớt hắt vào từ giếng trời trên trần nhà.

 

Ngoài ô cửa ấy, đương nhiên cũng trống không…

 

Dòng nước lạnh buốt vẫn ồ ạt xối lên thân thể, khiến Sầm Úc tự dưng thấy gai gai sống lưng.

 

“…Anh Quân ơi?” Cậu bất giác gọi tên Bùi Hằng Quân.

 

Nhưng không một ai lên tiếng trả lời.

 

Lạ thật.

 

Chẳng phải y đã nói sẽ đứng đợi ngay ngoài cửa hay sao?

 

Giờ thì Sầm Úc nào dám nhắm mắt nữa.

 

“Bùi Hằng Quân?” Cậu gọi mãi tên y, song đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng kéo dài… Sầm Úc cau mày, nấp mình sau cánh cửa rồi mở hé ra một khe nhỏ.

 

Sau đó, cậu bắt gặp Hạ Vĩnh Ninh đang đứng nghe điện thoại ngoài sân.

 

Có lẽ anh ta cũng không ngờ lại có người bất chợt ló đầu ra, bèn ngạc nhiên liếc sang cậu ngay. Nhưng khi thấy Sầm Úc đang ở trần, Hạ Vĩnh Ninh lập tức xoay lưng đi, nói thêm vài câu rồi cúp máy.

 

Bấy giờ, anh ta mới quay người lại, nhìn Sầm Úc vẫn còn đang lén lút thập thò sau ngưỡng cửa: “Cậu quên mang quần áo à?”

 

Ngoài lý do đó ra, anh thật sự không hiểu nổi vì sao một người lại cứ trốn tránh như vậy.

 

“Không phải!” Sầm Úc vội ngắt lời, cậu nhìn thẳng vào Hạ Vĩnh Ninh: “Anh tới đây từ lúc nào?”

 

Hạ Vĩnh Ninh chẳng hiểu Sầm Úc đang nói mô tê gì, nhưng thấy cậu có vẻ sốt sắng ra mặt, anh cũng ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chừng ba phút trước.”

 

“Ba phút trước ư?”

 

Thế thì là sau khi Bùi Hằng Quân đưa dầu gội cho mình…

 

Nhưng đó có thật là “Bùi Hằng Quân” không?

 

Một nỗi nghi ngờ tức khắc nhen nhóm dưới đáy lòng Sầm Úc.

 

“Bùi Hằng Quân rời khỏi đây lúc nào?” Cậu bèn đổi cách hỏi khác.

 

“Bùi Hằng Quân á?” Hạ Vĩnh Ninh liền trưng ra bộ mặt đầy dấu hỏi chấm: “Cậu ta có ở đây đâu.”

 

Nhận ra Sầm Úc đang tìm Bùi Hằng Quân, anh ta nhanh chóng tiếp lời: “Lúc tôi vừa đến, trong sân này không có ai hết.”

 

“…”

 

Toang thật rồi.

 

Sầm Úc rủa thầm trong bụng.

 

Vậy thì kẻ ban nãy chắc chắn không phải Bùi Hằng Quân! Đã thế, Hạ Vĩnh Ninh còn bảo ngoài sân trống không, tức là trước đó chả có ai mò tới đây cả?

 

Rốt cuộc khứa nào vừa đưa dầu gội cho mình chứ?!

 

Giờ ngẫm kỹ lại mới thấy, giọng nói ấy đúng là hơi trầm, không giống tông điệu thường ngày của Bùi Hằng Quân chút nào.

 

Giữa lúc miên man suy nghĩ, Bùi Hằng Quân cũng đang thở hổn hển chạy vội ra từ trong nhà. Vừa thấy Sầm Úc đã mở cửa phòng tắm, y càng thêm phần áy náy:

 

“Xin lỗi em nhiều nhé, tại anh lỡ nán lại hơi lâu.”

 

Nói rồi, Bùi Hằng Quân tức khắc tiến đến bên cạnh cậu, vừa hay chắn mất tầm nhìn chằm chằm của Hạ Vĩnh Ninh đang đứng ngoài sân.

 

Ánh mắt y dừng lại một thoáng trên xương quai xanh ướt đẫm nước của em người yêu, đoạn mới nâng mi lên: “Ban nãy anh không thấy dầu gội với dầu xả đâu nên phải đi hỏi Giang Thoan.”

 

Vừa nói, y vừa giơ chai dầu gội còn nguyên tem trong tay lên: “Giang Thoan vừa tìm cho anh cái này đó.”

 

Đúng lúc ấy, Giang Thoan cũng đủng đỉnh bước tới. Có lẽ là vì thấy Sầm Úc quá mức phiền phức, hắn ta ngứa miệng buông lời châm chọc ngay: “Sao nào, cậu ấm đây không quen dùng xà phòng hay gì?”

 

Sầm Úc lặng thinh.

 

Ánh mắt cậu chỉ dán chặt vào chai dầu gội trên tay Bùi Hằng Quân, rồi lại liếc sang Giang Thoan đang đứng ngay sau y.

 

“Ban nãy hai người ở cùng nhau à?” Sầm Úc cất tiếng hỏi.

 

Tuy chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, song Bùi Hằng Quân vẫn gật đầu: “Anh thấy không có dầu gội nên đi tìm Giang Thoan luôn.”

 

Nói đoạn, y lại tỏ vẻ áy náy khôn cùng: “Chắc do anh soạn đồ vội quá nên lỡ quên mất.”

 

Sầm Úc vẫn im lặng không đáp lời. Cậu chỉ lùi lại một bước, quấn vội chiếc khăn tắm quanh hông rồi kéo toang cánh cửa gỗ đang che chắn trước mặt mình ra.

 

Bùi Hằng Quân không thể ngờ cậu lại đột ngột làm vậy, muốn ngăn cản cũng đã muộn.

 

Thế là, tất cả mọi người ngoài sân đều được dịp chiêm ngưỡng Sầm Úc với đúng mỗi chiếc khăn tắm quấn ngang hông.

 

Hạ Vĩnh Ninh bất giác lảng mắt sang chỗ khác. Nhưng trước khi ngoảnh mặt đi, anh vẫn kịp trông thấy hình xăm xương rắn nơi bụng dưới của Sầm Úc.

 

Riêng Giang Thoan thì cứ đứng đực ra đó. Hắn nhìn thẳng vào Sầm Úc, mặt mày đỏ lựng, nói năng lắp ba lắp bắp.

 

Sầm Úc đếch thèm quan tâm đám người này đang nghĩ gì.

 

Cậu chỉ đưa chân đá nhẹ vào hai chai dầu gội nằm trước ngưỡng cửa, rồi ngước nhìn Bùi Hằng Quân:

 

“Quân nói tìm không ra… mấy cái này à?”

Bình Luận (0)
Comment