Editor: Ang Chem.
⭒°. ݁✮
Sầm Úc đếch thèm bận tâm xem Hạ Vĩnh Ninh đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
Cha nội đó nghe lỏm được lại càng hay chứ sao, vậy mới tròn vai trai tồi của mình được.
Nhủ thầm như thế, Sầm Úc bèn nhìn thẳng vào Hạ Vĩnh Ninh, lên tiếng hỏi: “Sao nào? Sếp Hạ tính ‘dọn dẹp’ nền tảng nhà mình rồi à?”
Sau lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Vĩnh Ninh đã tiện tay tra thử về Sầm Úc, biết rằng cậu chàng này vốn nổi tiếng vì cái máu “liều mạng” và tài “diễn sâu câu view” có thừa của mình.
Cậu ta toàn dặn trợ lý và người quen sắp đặt sẵn đạo cụ, rồi giả vờ bày cái nét hú hồn chim én ra trước máy quay để kéo tương tác.
Thế nên, khi nghe câu hỏi đầy vẻ thách thức ấy của Sầm Úc, Hạ Vĩnh Ninh cũng chẳng hề nổi nóng.
Việc gì anh ta phải đi so đo với cậu cho mệt thân.
Hạ Vĩnh Ninh nhìn Sầm Úc, thủng thẳng buông một câu: “Diễn cũng ra trò phết đấy.”
“Nên đăng ký thi vào trường Sân khấu Điện ảnh đi là vừa.”
Nếu không tình cờ nghe được đoạn đối thoại ban nãy, e rằng đến cả anh cũng đã bị vẻ hớt hải mở tung cửa của Sầm Úc lừa cho một vố ngoạn mục rồi.
Chợt như nhớ về chuyện cũ nào đó, Hạ Vĩnh Ninh lại tiếp tục: “Cơ mà mấy vụ tâm linh kiểu này thì vẫn nên cẩn thận chút.”
“Nghe như lời của người từng trải nhỉ, sếp Hạ?”
“Nhắc nhẹ cậu thôi.” Nói đoạn, Hạ Vĩnh Ninh đưa chiếc túi ni lông đang xách trên tay ra.
Sầm Úc nhận lấy, rồi cứ thế dõi theo bóng lưng đối phương khoan thai rời khỏi tầng lầu…
Cậu vuốt ngược mái tóc còn đang nhỏ nước tong tỏng lên, khẽ rủa thầm cái thế giới khỉ gió này trong bụng, sau đó mới lững thững quay về phòng.
Ban nãy Hạ Vĩnh Ninh vốn chẳng cố tình nói nhỏ, nên dĩ nhiên Bùi Hằng Quân cũng đã nghe được không sót một chữ nào.
Vừa thấy Sầm Úc bước vào phòng, y tức khắc không giấu nổi vẻ nôn nao:
“Em cứ thừa nhận thẳng thừng như thế… Liệu có ổn không?”
Nom y có vẻ đang thấp thỏm sợ cậu mất điểm trong mắt Hạ Vĩnh Ninh.
Sầm Úc thì cần quái gì phải lo, đằng nào cậu cũng có ở lại thế giới này thêm được mấy bữa đâu.
Với lại, chắc gì Hạ Vĩnh Ninh đã sống nổi tới cuối truyện, há há há.
Khéo cái người mà Bùi Hằng Quân thấy vào phút chót lại chả phải cha nội đấy cũng nên.
Sầm Úc quẳng bộ dầu gội Hạ Vĩnh Ninh vừa trả sang một bên, đoạn mới ung dung đáp lời Bùi Hằng Quân: “Nhằm nhò gì, căng lắm thì tôi đổi app kiếm cơm thôi.”
Nghe thế, Bùi Hằng Quân mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
“Hồi xưa Quân có thân với với bạn học cũ không?” Thấy mai là kịch hay sẽ bắt đầu, Sầm Úc bèn dò hỏi trước cho chắc.
Bùi Hằng Quân ngẫm nghĩ một chốc, đáp: “…Ra trường cũng nhiều năm rồi… Hồi đó anh với cậu lớp trưởng chơi khá thân.”
“Lớp trưởng á?” Sầm Úc chợt nhớ ra đây chính là người đã đứng ra tổ chức buổi họp lớp này.
Anh ta vốn nổi tiếng học giỏi từ thuở còn mài mông trên ghế nhà trường, vậy mà chẳng hiểu sao tốt nghiệp xong cứ khư khư ở lại cái vùng quê nghèo này, rồi thành thầy giáo dạy toán của trường trung học Mỹ Mãn.
Và cũng chính anh ta đã kêu gọi mọi người về tụ họp.
Xét theo diễn biến của truyện gốc, rất có thể tay lớp trưởng này là ứng cử viên sáng giá cho vị trí công chính No.3.
…Nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta mới là trùm cuối đứng sau giật dây.
Sầm Úc đang mải ngẫm ngợi thì thấy mặt mũi Bùi Hằng Quân lộ rõ vẻ bơ phờ. Xem chừng y đã thấm mệt sau một ngày dài toàn gặp phải những chuyện trời ơi đất hỡi.
Họ đã kịp lót dạ ngoài thị trấn trước khi vào làng, nên bây giờ cũng không đói lắm.
Giang Thoan còn cẩn thận chuẩn bị sẵn hai chiếc chăn…
“Hay Quân ngủ trước đi?” Sầm Úc quay sang hỏi Bùi Hằng Quân đang gật gà gật gù.
“…Anh lau người chút đã.” Y nhẹ giọng đáp, đôi má thoáng ửng lên vẻ ngượng ngùng.
Có lẽ trận hú vía trong nhà tắm ban nãy vẫn chưa hết ám ảnh y. Bùi Hằng Quân lẳng lặng đi lấy một cái lấy thau, đun thêm ấm nước nóng rồi mới quay vào nhà vệ sinh, bắt đầu kì cọ thân mình.
Tuy tóc tai Sầm Úc vẫn chưa khô hẳn, nhưng cậu cứ nằm ườn ra giường nghịch điện thoại cho khoẻ.
Vì hôm nay bỗng dưng bùng kèo livestream, thành ra đã có khối người ùa vào hỏi xem cậu đi đâu.
Sầm Úc bèn chọn bừa vài cái để đáp trả:
【 Người dùng cwjwedeiwhb: Sầm Chó mất tích rồi anh em ơi, bị con ma đó lôi đi thiệc. 】
【 Sầm: Ừ, lôi về nhà mày rồi đấy. Giờ nó đang đứng ngay đầu giường nhìn mày kìa. 】
【 Cam Mười Tú: Nghe bảo thằng Nhạc sủi rồi à? Chắc tại làm content bẩn nên sợ bị người ta bóc phốt chứ gì? 】
【 Sầm: Tao thấy mày mới là đứa sắp bị bóc á, đính chính luôn và ngay đi em zai. 18cm cái nịt hả, 1,8cm thì có. 】
【 Mãi iu Úc cưng: Anh Úc lặn đâu mất tiu òiii~ Đi chill hay gì zị, chừng nào mới chịu lên sóng dọoo? 】
【 Sầm: Đi họp lớp với bạn thôi, tối mai sẽ live nhé. 】
Sau một hồi đấu võ mồm đã đời, Sầm Úc ngẩng lên thì bắt gặp Bùi Hằng Quân đã lau người xong tự bao giờ. Y thay bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.
Thấy em người yêu còn đang mải mê cắm đầu vào điện thoại, Bùi Hằng Quân bèn hỏi: “Để anh lau khô tóc cho bé nhé?”
Vừa định mở lời từ chối, song tự dưng Sầm Úc lại thấy quả đầu mình phiền phức quá thể.
Gã Sầm Úc trong truyện gốc đã cố tình tẩy tóc xám khói cho chất chơi người dơi mỗi lần lên hình. Thú thật, màu tóc ấy mà đi cùng nước da trắng lạnh và bản mặt đưa đám của cậu thì quả là hợp đến lạ.
Nhưng rách việc vãi ra.
Tẩy đi tẩy lại những ba lần, tóc tai gì trông xơ xác như rơm khô, cầm lên tay thấy nhẹ hều. Đã vậy còn hơi dài, cứ lòa xòa xuống gáy làm Sầm Úc càng thêm bực bội.
Thế là cậu chỉ “ừm” một tiếng. Ngay lập tức, Bùi Hằng Quân lấy chiếc khăn bông thấm nước trong vali ra, bắt đầu lau tóc cho Sầm Úc.
Y ngồi ngay phía sau cậu, nhẹ nhàng dùng khăn mềm bao trọn lấy mái tóc, luồn tay vào xoa cho tơi rồi mới chậm rãi thấm khô từng lọn một.
Sầm Úc đang chăm chú cúi gằm mặt. Dáng người cậu vốn đã hơi gầy gò do thói quen sinh hoạt thất thường, nên chỉ cần liếc mắt thoáng qua, cũng đủ để Bùi Hằng Quân thấy rõ đốt xương sống nhô cao nằm sau gáy cậu.
Y cứ đăm đăm nhìn ngắm một hồi lâu, ngón tay bất chợt vuốt khẽ lên nơi ấy.
Từ trước đến nay, thân nhiệt của Bùi Hằng Quân thường chẳng mấy ấm áp. Dù vừa lau người bằng nước nóng, nhưng đầu ngón tay y vẫn còn đọng lại chút lành lạnh.
Thế nên, cú chạm bất ngờ đó khiến sống lưng Sầm Úc vô thức rùng mình.
“Gì thế?” Cậu quay phắt lại ngay.
“Không có gì đâu bé.” Bùi Hằng Quân nhẹ nhàng mỉm cười: “Có sợi tóc rụng thôi em.”
Sầm Úc cũng chả để tâm lắm. Tâm trí cậu vẫn còn đang lửng lơ với những suy nghĩ về diễn biến ngày mai, và cả lời giải đáp cho bí ẩn đằng sau cuốn tiểu thuyết này.
Thoắt cái đã hơn chín giờ tối.
Bùi Hằng Quân trông mệt rũ cả người, y chúc Sầm Úc ngủ ngon rồi chui tọt vào chăn nằm.
Ngược lại, Sầm Úc vốn là “cú đêm” chính hiệu nên giờ này vẫn còn sớm chán. Dù vậy, để không làm phiền Bùi Hằng Quân, cậu vẫn tắt đèn, lặng lẽ nằm lướt điện thoại trong bóng tối.
Hơi thở của Bùi Hằng Quân bên cạnh dần dà đều lại. Có lẽ vì một ngày lái xe đường dài mệt nhoài, y đã chìm vào giấc ngủ.
Sầm Úc chọn bừa một video, đeo tai nghe vào rồi bắt đầu cày…
Và cũng chính lúc này, một cảm giác khó tả bắt đầu len lỏi khắp da thịt cậu.
Có thứ gì đó đang chạm vào chân cậu từ dưới lớp chăn.
Một bàn tay.
Lạnh toát, không chút hơi người.
“Đệt!” Sầm Úc rủa thầm trong bụng, phản xạ đầu tiên là co chân đạp thẳng một cú.
Đếch hiểu ma quỷ ở đây mắc chứng gì mà con nào cũng có cái nết sờ mó, dâm dê cả lũ thế không biết?!
Tiếc thay, lần này bàn tay đấy lại lì lợm hơn hẳn. Ngay khi Sầm Úc vừa tung cước, mắt cá cậu đã bị nó dễ dàng tóm gọn lấy.
Tiếp đó, như muốn thách thức, nó bắt đầu lần dọc theo cổ chân cậu, chậm rãi m*n tr*n lên phía bắp chân… Bàn tay buốt giá tỏ ra đầy hiếu kỳ, cứ mân mê mãi hình xăm xương rắn của Sầm Úc.
Máu nóng đã dồn lên đến tận não, cậu điên tiết văng tục ầm ĩ:
“Mày mà lòi cái mặt chó của mày ra đây, tao thề sẽ bẻ hàng họ của mày gãy làm đôi! Xong bố mày sẽ vứt con chim dơ dáy đó vào máy xay, xay thành nước rồi đổ vào mồm cho mày hốc bằng sạch!”