Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 86

⭒°. ݁✮

Sầm Úc nằm trong chăn, miệng tru tréo chửi rủa không ngớt lời!

 

Cậu nhớ người ta hay bảo rằng: bị bóng đè thì cứ rống càng bậy càng tốt, thể nào cũng linh nghiệm cho mà xem!

 

Không rõ là do màn rủa xả thâm độc của Sầm Úc đã có tác dụng, hay tại người nằm cạnh bắt đầu cựa quậy khiến “con ma” kia phải kiêng dè… Mà đúng lúc Bùi Hằng Quân vừa lơ mơ tỉnh giấc, cái bàn tay mất nết ấy liền rút khỏi chăn, tức tốc biến mất không còn dấu vết.

 

“…Úc ơi?” Bùi Hằng Quân khẽ dụi mắt, rầm rì chống người ngồi dậy.

 

Y vươn tay bật công tắc đèn ở đầu giường lên, đoạn nheo mi nhìn Sầm Úc: “Sao vậy bé? Em vừa nói gì à?”

 

Sầm Úc lúc này vẫn đang nằm ườn trên giường, đôi chân hơi cựa quậy dưới lớp chăn. Quả nhiên, bàn tay ma quái kia đã lặn đi đâu mất.

 

Dĩ nhiên, cậu đời nào lại kể với Bùi Hằng Quân chuyện mình bị ma sàm sỡ lúc nửa đêm cho được. Thế là Sầm Úc đành nói lảng đi:

 

“Đâu có, tại đọc được cái tin ngứa mắt quá nên lỡ miệng chửi vài câu thôi ấy mà.”

 

“Tin nào thế em?” Cơn buồn ngủ dường như đã bị xua tan, Bùi Hằng Quân bỗng nổi hứng muốn tâm sự tuổi hồng với em người yêu. Y chống tay lên giường, tò mò nghiêng đầu hỏi.

 

“Chả có gì.” Sầm Úc đáp gọn lỏn: “Thấy bảo có thằng cha nào đấy không biết điều, giở trò sàm sỡ nên bị người ta dạy cho một bài học. Đánh gãy chân gãy tay, còn cái của nợ thì bị vứt luôn vào máy xay rồi.”

 

Cậu cười cười nói với Bùi Hằng Quân: “Dòng thứ dâm dê chỉ biết giở trò sau lưng thì phải đập cho què luôn mới đáng đời. Nhỉ, Quân?”

 

Bùi Hằng Quân trông có vẻ hơi hoang mang. Nhưng thấy hình như Sầm Úc đang rất bực mình, y bèn gật đầu phụ hoạ: “Ừa… đúng.”

 

Y lặp lại lời Sầm Úc: “…Giở trò sàm sỡ người khác.”

 

“Đúng là bỉ ổi thật…”

 

Hờ.

 

Sầm Úc cười khẩy trong bụng.

 

Mày cứ cầu trời khấn phật đừng để tao biết mày là đứa nào đi.

 

Giờ thì cậu đã chắc chắn một điều: cái bàn tay trong nhà tắm và cả bàn tay trong chăn ban nãy, đều là của “con ma” vẫn luôn lẩn khuất trong suốt câu chuyện.

 

Nghĩ lại thì, dù là truyện kinh dị, “con ma” này thực chất chưa một lần nào xuất hiện đàng hoàng. Chỉ khi những cái chết cứ liên tiếp xảy ra, cùng hàng loạt sự kiện quái đản lũ lượt ập đến, người ta mới nhận ra rằng đã có một “con ma” trà trộn vào từ lâu.

 

Hơn nữa, lúc nghiền ngẫm lại kịch bản, Sầm Úc còn phát hiện ra thêm một điểm.

 

Con ma ấy không ra tay diệt gọn cả nhóm ngay từ đầu, mà lại chọn cách hạ gục từng người một.

 

Cách làm này cứ như thể nó đang tuân theo thứ luật lệ nào đó, hoặc bị một thế lực vô hình khác kiềm hãm, buộc nó phải từ từ gặm nhấm và bào mòn ý chí của mọi người.

 

Bùi Hằng Quân chuyện trò với Sầm Úc thêm một lát, rồi cơn buồn ngủ lại ập đến. Y từ từ ngả đầu lên gối, dần dà thiếp đi tự lúc nào chẳng hay.

 

Sầm Úc liếc sang người bên cạnh. Có lẽ vì sợ thứ kia sẽ mò đến, lần này cậu quyết định để đèn sáng…

 

May thay, cho đến tận lúc Sầm Úc chìm vào giấc ngủ, nó cũng không hề bén mảng tới làm phiền thêm nữa.

 

⭒°. ݁✮

Hôm sau, khi Sầm Úc tỉnh giấc thì đã không thấy bóng dáng Bùi Hằng Quân đâu cả.

 

Cậu vệ sinh cá nhân qua quýt rồi xỏ dép lê đi xuống nhà, tình cờ bắt gặp Giang Thoan đang xách bữa sáng về.

 

Vừa trông thấy cậu, vẻ mặt hắn ta thoáng chút gượng gạo. Sầm Úc ngáp một cái dài thượt, định bụng lướt qua thì đột nhiên bị gọi giật lại.

 

“…Này, cậu kia.” Giang Thoan ngập ngừng.

 

“?” Sầm Úc lập tức trưng ra bộ mặt “có gì thì rắm lẹ cho xong”.

 

Ánh nhìn chòng chọc của Sầm Úc khiến Giang Thoan càng thêm phần lúng túng. Hắn bèn dúi thẳng túi sữa đậu nành và cái bánh bao vào tay cậu: “Mọi người ăn cả rồi.”

 

“Phần này mua cho cậu đấy.”

 

“…Mua riêng cho tôi luôn?” Sầm Úc không khỏi ngạc nhiên.

 

Cậu nhớ Giang Thoan trong truyện gốc vốn coi cậu chẳng khác nào cái gai trong mắt, một khối u ác tính chỉ chực chờ di căn sang Bùi Hằng Quân.

 

“Không ăn thì thôi!” Giang Thoan cuống quýt nói, đặt phịch bữa sáng xuống bàn khách rồi chuồn thẳng về phòng.

 

Dù hắn bước đi rất vội, song Sầm Úc vẫn kịp liếc thấy vành tai đã ửng sắc đỏ của đối phương. Trên nền da màu lúa mì khỏe khoắn kia, vệt hồng hồng ấy trông lại càng thêm phần nổi bật.

 

“?”

 

Đã ai làm gì đâu mà chạy bán sống bán chết vậy trời?

 

Sầm Úc thật chẳng tài nào đoán nổi suy nghĩ của ông tướng Giang Thoan.

 

Thôi thì kệ, thấy bánh bao với sữa đậu nành vẫn còn nóng hôi hổi, cậu bèn kéo một chiếc ghế đẩu ra rồi ngồi chén luôn tại chỗ.

 

Sữa đậu nành được đựng trong bịch ni lông dài ngoằng. Sầm Úc lười đến độ còn chẳng thèm cắm ống hút, cứ thế cắn toẹt một góc mà tu ừng ực.

 

Sau đó, cậu bắt gặp Hạ Vĩnh Ninh trong bộ đồ thể thao, trông có vẻ như vừa chạy bộ về.

 

Mấy giờ rồi cơ chứ?

 

Sầm Úc liếc nhìn đồng hồ.

 

Mới chín giờ sáng thôi mà?

 

Vậy mà người ta đã chạy xong cả một vòng rồi.

 

“Ừm hửm.” Sầm Úc hất cằm về phía Hạ Vĩnh Ninh, điệu bộ vừa như chào buổi sáng, vừa như muốn hỏi: đi đâu về đấy?

 

Vầng trán Hạ Vĩnh Ninh đã lấm tấm mồ hôi. Anh ta mặc bộ đồ thể thao hai màu xám trắng, trên đầu đeo một chiếc băng đô.

 

Trông khác hẳn với vẻ ngoài chỉn chu đến từng chân tơ kẽ tóc thường ngày, thậm chí còn trẻ ra tới tận vài tuổi.

 

Thấy Sầm Úc vừa ngậm túi sữa vừa chào mình, Hạ Vĩnh Ninh thực sự rất ngứa mắt với cái tướng lôi thôi lười chảy thây của đối phương. Dù vậy, anh ta vẫn gật đầu:

 

“Chào buổi sáng.”

 

Sầm Úc liền làm một hơi siêu tốc, tu cạn sạch bịch sữa đậu nành rồi mới lên tiếng hỏi: “Anh có thấy Bùi Hằng Quân đâu không?”

 

“Bùi Hằng Quân hử?” Hạ Vĩnh Ninh ngẫm nghĩ một lát, đoạn đáp: “Tôi không.”

 

Anh nhìn sang Sầm Úc: “Hôm qua hai người ngủ chung một phòng mà, cậu không biết à?”

 

Ban đầu, anh cũng từng nghĩ họ chỉ là bạn bè. Nhưng thấy cái cách Bùi Hằng Quân lấy thân mình che chắn cho Sầm Úc trong phòng tắm, rồi cả thái độ quyến luyến bám dính không rời sau đó…

 

Anh ta đã biết tỏng mối quan hệ này tuyệt không trong sáng như vẻ bề ngoài.

 

“Tôi có buộc dây vào người Quân đâu.” Sầm Úc đáp, cậu khó hiểu vô cùng.

 

Song Hạ Vĩnh Ninh chẳng buồn đôi co.

 

Ừ, cậu thì không.

 

Vấn đề là Bùi Hằng Quân ấy, trông chỉ thiếu mỗi nước lôi đâu ra sợi dây để xích cậu vào người cho chắc.

 

Hạ Vĩnh Ninh cũng chẳng có hứng thú đứng đây tán chuyện mãi. Vừa chạy bộ về còn mồ hôi nhễ nhại, anh ta chỉ muốn đi tắm ngay lập tức.

 

Thế là Hạ Vĩnh Ninh lại gật đầu chào Sầm Úc lần nữa, rồi đi vòng qua người cậu, tiến thẳng lên tầng hai.

 

Sầm Úc cứ thế cầm bánh bao ra sân, vừa đi vừa gặm.

 

Tuy gọi là làng nhưng nơi này không hề hẻo lánh, từ nhà Giang Thoan đi bộ một đoạn là tới ngay một khu chợ khá sầm uất.

 

Chắc là Giang Thoan đã mua bánh bao ở đó…

 

Cậu vừa ăn bánh bao vừa lững thững đứng ở cổng, định bụng thăm thú quanh đây xem sao.

 

Đúng lúc ấy, một người đàn ông đeo kính bỗng từ xa đi tới.

 

Trông thấy Sầm Úc, ánh mắt người đó thoáng chút lạ lẫm, nhưng vẫn bước thẳng đến chỗ cậu.

 

“…Cậu là?” Gã đàn ông nhìn Sầm Úc, cất tiếng hỏi.

 

Có lẽ là chợt nhớ ra mình vẫn chưa giới thiệu, anh ta vội tiếp lời: “Tôi là Vu Thịnh, bạn học của Giang Thoan.”

 

Vu Thịnh.

 

Sầm Úc nhận ra ngay người này là ai.

 

Đây chính là tay lớp trưởng đã đứng ra tổ chức buổi họp lớp. Hiện tại, anh ta đang là giáo viên dạy toán của trường trung học Mỹ Mãn, và cũng từng là một học sinh giỏi có tiếng thời cấp ba.

 

“Anh là lớp trưởng phải không ạ?” Sầm Úc chìa tay ra: “Tôi là bạn của Bùi Hằng Quân. Lần này tôi theo anh ấy về quê chơi thôi.”

 

“À, Bùi Hằng Quân.” Vu Thịnh gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

 

“Nghe nói bây giờ cậu ấy làm giáo viên mỹ thuật nhỉ?”

 

“Tôi nhớ hồi trước cậu ấy thích vận động lắm, còn tưởng sẽ theo ngành thể thao luôn chứ.” Sắc mặt Vu Thịnh rất điềm đạm, toát ra khí chất của người hay đọc sách. Nom anh ta có phần rụt rè, chỉ vừa nắm tay Sầm Úc được vài giây là đã vội buông.

 

“Lớp trưởng.” Đúng lúc ấy, tiếng của Bùi Hằng Quân bất ngờ vọng tới từ một hướng khác.

 

Sầm Úc quay đầu lại, tức khắc bắt gặp y đang xách theo một chiếc bánh rán.

Bình Luận (0)
Comment