May mà xung quanh ồn ào, nên không ai chú ý đến họ cả.
Nam Vu Hạ ôm chặt ống thép, Doãn Trì không thể nào kéo cậu ra được. Còn Nam Vu Hạ bị anh kéo một cái, quay lại vừa tội nghiệp vừa lo lắng nói: “Anh Doãn Trì của em.”
Cuối cùng Doãn Trì hết cách, chỉ đành tiến lên một chút. Ngực anh dán vào lưng Nam Vu Hạ, thì thầm vào tai cậu: “Anh là anh Doãn Trì của em nè, em có muốn ôm anh không?”
“Anh không phải.” Nam Vu Hạ ôm chặt ống thép, lại dán gần hơn một chút, cười ngây ngô nói, “Người này mới phải.”
“……” Phải con mẹ nhà em.
Doãn Trì thật sự muốn trực tiếp ôm lấy Nam Vu Hạ, bế cậu lên, nhưng xung quanh toàn người, còn có mấy gã háo sắc đang hóng chuyện nữa.
Cuối cùng Doãn Trì đành vừa dụ dỗ vừa lừa Nam Vu Hạ xuống khỏi cột thép, bảo cậu ôm lấy mình rồi đi về phía cửa.
Dương Tiêu ở bên kia câu lạc bộ, phản ứng chậm chạp phát hiện ra tình huống dở khóc dở cười ở chỗ này. Hắn chen qua đám đông lao tới, vừa lúc thấy Nam Vu Hạ dựa vào lòng Doãn Trì, khóe môi cong lên không hạ xuống được, vẻ mặt không đứng đắn.
“Ê! Làm sao thế này? Ủa, sao mà bám chặt nhau quá vị?”
Doãn Trì lười giải thích, dẫn Nam Vu Hạ đi về phía cửa, khi đi qua Dương Tiêu mới vỗ vai anh ta, “Cảm ơn nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Câu lạc bộ có điều hòa, vừa mở cửa đã có luồng hơi nóng ập vào, hai người dán sát vào nhau càng cảm thấy nóng, nhưng Doãn Trì không buông tay, còn ôm Nam Vu Hạ chặt hơn một chút, đề phòng cậu ngã.
“Đi thô! Lên xe, anh đưa em về nhà.”
Nam Vu Hạ ban đầu ngoan ngoãn ôm lấy Doãn Trì, nghe nói lên xe, bỗng nhiên không chịu, lảo đảo đi về phía lề đường, Doãn Trì không kịp phòng bị, bị cậu kéo đi hai bước.
Một chiếc xe điện màu xanh neon vẽ trái tim hồng đậu bên đường, Nam Vu Hạ giơ tay cầm lấy tay vịn, Doãn Trì bèn nhanh tay kéo cậu lại, “…… Không phải chiếc này.”
Doãn Trì nhìn thấy Nam Vu Hạ có ý đi về phía một chiếc xe đạp dán sticker nhỏ, vội vàng ôm chặt lấy cậu, “Cũng không phải chiếc này.”
Nam Vu Hạ ôm chặt đàn violin trong tay, Doãn Trì vừa ôm vừa kéo cậu đến bên chiếc xe của mình, mãi mới mở được cửa.
“Ê, anh làm gì vậy?” Nam Vu Hạ bị anh chạm phải chỗ ngứa, cả người như con sâu lông vặn vẹo một chút, lớn tiếng nói: “Người xấu muốn bắt nạt tui kìa.”
“Người xấu muốn đưa em về nhà.” Doãn Trì cố gắng kéo cậu vào,thế mà hộp đàn kẹt lại trên khung cửa xe.
Anh đưa tay muốn lấy cây đàn từ tay Nam Vu Hạ để bỏ vào cốp sau, nhưng chưa kịp chạm vào thì Nam Vu Hạ ngay lập tức ôm đàn chặt hơn, mặt đầy vẻ không tin tưởng.
“Đ-đừng làm rơi vỡ nó, nó đắt lắm.” Nếu cậu có đôi tai như chó con thì chắc hẳn đã rủ xuống, giọng tội nghiệp tủi thân nói, “…… Không có tiền mua nữa.”
Doãn Trì ngẩn ra một chút, rồi lại vừa dỗ vừa an ủi, cuối cùng cũng lấy được cây đàn, đặt vào cốp xe, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn, lúc đóng cửa xe anh còn dừng lại một chút, liếc nhìn vào nhãn hiệu trên hộp đàn rồi thầm ghi nhớ trong lòng.
Cả đoạn đường, Nam Vu Hạ nằng nặc muốn kể cho Doãn Trì một câu chuyện, bảo sẽ ru anh ngủ.
“Ngày xưa, ngày xưa……” Cậu nói được vài câu rồi quên mất mình đang muốn nói gì.
Doãn Trì không chỉ phải lái xe mà còn phải đối phó với tiểu tổ tông đang lảm nhảm bên cạnh, vừa dỗ vừa khen câu chuyện của cậu thật hay.
Cuối cùng cũng đến dưới nhà Nam Vu Hạ, Doãn Trì dìu cậu lên lầu, móc chìa khóa của anh mở cửa.
Bánh Bao Nhân Sữa Trứng nghe thấy tiếng cửa mở, đầu tiên là nhảy vài bước đến đón, khi thấy là Doãn Trì thì ngần ngại, khom người rồi lén lút chui dưới sofa.
Nam Vu Hạ mềm nhũn như một con mèo nằm dài, không khác gì một thớ bột mì tan chảy đang ngủ.
Mãi đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Doãn Trì mới từ từ nhận ra mình vẫn đang nắm tay Nam Vu Hạ, không hề buông ra. Tay cậu hơi mềm, lại ấm áp, đầu ngón tay trái có những vết chai nhẹ, chắc hẳn là do kéo đàn lâu ngày.
Về đến nhà, Doãn Trì cũng không kiêng cử gì nữa. Anh cúi người xuống bế cậu lên, ôm vào trong phòng ngủ.
Đầu giường của Nam Vu Hạ có một chiếc đèn nhỏ hình vỏ sò, Doãn Trì ôm cậu đến và bật đèn, ngay lập tức căn phòng ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp.
“Cho em ấy đi tắm”- nghĩ đến điều này trong đầu, nhưng Doãn Trì chưa kịp hình dung ra cảnh đó thì đã nhanh chóng đẩy suy nghĩ đi, lắc đầu để xua đuổi.
Đúng là, chết tiệt.
Doãn Trì vén tóc, đặt Nam Vu Hạ lên giường, định kéo chăn đắp cho cậu, nhưng cổ tay lại bị nhẹ nhàng kéo lại.
“Anh Doãn Trì.” Nam Vu Hạ bỗng lên tiếng, giọng cậu như bị men rượu nhuộm cho mềm mại hẳn, còn có chút chút khàn khàn.
“Ừ?” Doãn Trì theo bản năng đáp lại.
Nam Vu Hạ nhỏ giọng thì thầm gì đó, Doãn Trì nghe không rõ, liền ghé sát lỗ tai vào, nhưng cậu bỗng nhiên im bặt. Doãn Trì quay mặt đối diện với cậu, định hỏi sao vậy, thì Nam Vu Hạ đột ngột ôm cổ anh.
Ngay sau đó, cậu hôn lên môi anh.
Trong đầu Doãn Trì vang lên tiếng nổ tung, trước mắt là đôi mắt khép chặt của Nam Vu Hạ và hàng mi cong run rẩy, hơi thở mềm mại của cậu phả vào môi anh. Đôi môi của cậu hơi ướt, nhạy bén thì có thể cảm nhận được một chút vị rượu rum nhè nhẹ, hòa lẫn với một hương ngọt ngào.
Nam Vu Hạ bực bội hừ một tiếng, giọng nói ngọt ngào làm Doãn Trì nhớ đến những chiếc bánh ngọt mua ở chợ hè.
Không biết tại sao, Doãn Trì không lùi lại mà cứ để Nam Vu Hạ hôn anh thêm lần nữa mới từ từ ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước mặt.
Nam Vu Hạ hôn xong rồi cười lớn, mắt híp lại thành một đường, nhảy xuống giường chạy ra ngoài: “Hehe, em tắm xong sẽ đợi anh.”
Cậu đứng cũng không vững nổi, loạng choạng đi về phía phòng bếp, Doãn Trì vội vàng đưa tay kéo cậu lại.
Cậu tưởng mình là đi rửa rau sao?
Sức lực của cậu trai khá mạnh so với tưởng tượng của Doãn Trì, ý chí muốn tắm sạch sẽ cũng kiên quyết hơn Doãn Trì nghĩ, suýt nữa anh không thể giữ được cậu.
Nam Vu Hạ đi được vài bước thì bị kéo lại, quay đầu với ánh mắt tội nghiệp nhìn Doãn Trì, hỏi: “Không đi tắm à?”
“Thứ nhất, trong bếp không thể tắm. Thứ hai…” Doãn Trì ngừng một chút, “… Em không cần phải tắm sạch, em đã rất thơm rồi.”
“Nghe lời, giờ ngủ đi.” Anh cố gắng không nghĩ ngợi linh tinh, nhét Nam Vu Hạ vào chăn, đưa tay che mắt cậu. Anh nhớ mình đã từng đọc, khi che mắt bé con như vậy, sẽ giúp chúng ngủ nhanh hơn.
Nhưng vừa mới rút tay ra, Nam Vu Hạ lại mở mắt ngay, khóe miệng tiu nghỉu xìu xuống, kéo tay Doãn Trì ấp úng nói: “Anh đừng đi, anh không thể đi nữa.”
“Ba mẹ em không quan tâm em rồi.” Không biết tại sao, Nam Vu Hạ bỗng dưng nói, giọng điệu mang chút nức nở, “Em thích con trai có sao đâu, chỉ là cùng một giới tính thôi mà, sao người cùng giới lại không thể yêu nhau.”
Cậu lại nói: “Em có tình yêu rồi, rất nhanh thôi em sẽ có tình yêu.”
Doãn Trì ngồi cạnh giường Nam Vu Hạ lắng nghe cậu, giống như đang dỗ con nít mà vỗ vỗ nhẹ lưng cậu.
Không biết qua bao lâu, hơi thở của Nam Vu Hạ đều đều và cậu ngủ thiếp đi.
Doãn Trì ngồi thêm một lúc nữa, xác nhận không có chuyện gì rồi định đứng dậy, nhưng nghe thấy cậu nói một câu gì đó. Nam Vu Hạ lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu, gần như không thể nghe được, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, Doãn Trì vẫn nghe rõ.
Rất rõ.
“Anh Doãn Trì, anh rất tốt, em cực kỳ thích anh.”
Có thể là vì cách cậu gọi “Anh Doãn Trì” rất mềm mại, hoặc cũng có thể là vì câu nói thật lòng “Em cực kỳ thích anh”. Doãn Trì bỗng dừng lại, suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Anh muốn vuốt tóc Nam Vu Hạ. Nhưng cuối cùng lại rụt tay lại, anh thở dài một hơi, miệng mở ra rồi lại mím chặt, cảm thấy không biết phải làm sao đối diện với tình cảm ngây thơ của cậu bé.
Vừa rồi… có lẽ đó là nụ hôn đầu của cậu ấy.
Đây chính là tình cảm chân thật nhất của cậu ấy.
Doãn Trì do dự một lúc ở cửa, rồi quay lại ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng mở lời, giọng gần như không thể nghe thấy: “Khi còn bé, anh rất thích đánh nhau, không ai đến tìm anh để đánh, anh còn tự tìm chuyện để gây sự, anh rất thích cảm giác đó.”
Doãn Trì tự dưng giơ tay lên chạm nhẹ vào môi Nam Vu Hạ, mềm mại, hơi ấm, ấm hơn ngón tay của mình vài độ.
“Anh bắt đầu hút thuốc từ rất sớm, có một thời gian còn thích uống rượu.”
“Anh cũng chưa học xong đại học, nên anh chỉ là một học sinh xấu thôi.”
Anh chỉ dám kể những điều này khi Nam Vu Hạ đã ngủ rồi, bây giờ thốt ra cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Anh muốn đợi em tỉnh lại rồi hôn em, nhưng…” Anh vén mi của Nam Vu Hạ lên, “Em tỉnh lại chắc sẽ quên thôi, anh nghĩ em có thể không thích con người thật của anh.”
“Hoặc là…” Anh mỉm cười, con người thật của anh không phù hợp với em.
Doãn Trì nhẹ nhàng đứng dậy, tắt chiếc đèn hình vỏ sò ở đầu giường, định ra ngoài. Nhưng vừa đi vài bước, anh bị cái gì đó vướng vào chân, cúi xuống nhìn, là cái cặp sách của Nam Vu Hạ.
Kéo khóa không kỹ, một cuốn sổ tay rơi ra, Doãn Trì không định nhìn nhưng khi mở ra, đúng lúc một trang vẽ hai bức tranh ngây ngô: một là ly rượu đỏ, một là lá bài bích.
Ly rượu thì trông ngố ngố, không giống ly mà giống cái thau rửa mặt hơn, còn lá bài bích lại tròn trịa hơn hình vuông, phía trên cũng không vẽ ba hình tròn.
Anh nhặt lên nhìn một chút, bật cười nhẹ, khi ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng.
Họ vốn không thuộc về thế giới của nhau, sau khi Nam Vu Hạ tốt nghiệp, chắc cậu cũng không mãi làm việc ở quán bar này. Cậu thích hợp với một sân khấu lớn hơn, những bản nhạc cậu chơi cũng đáng để nhiều người nghe.
Họ không phù hợp, hay đúng hơn là Nam Vu Hạ sẽ gặp được người tốt hơn Doãn Trì.
Dù sao thì chiếc shaker cocktail cuối cùng cũng không thể chứa được nước soda.