Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 32

Tiếng ve kêu om sòm từ ngoài cửa sổ vọng vào, một tia nắng len qua khe rèm chưa kéo kín. Nam Vu Hạ thức dậy, theo thói quen ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.

Mười rưỡi.

Trên môi cậu còn vương lại một chút hương ngọt mát, vị bạc hà.

Nam Vu Hạ ngẩn người một lúc, chui đầu vào chăn, những chuyện tối qua bắt đầu hiện ra rõ mồn một trong đầu.

Cậu nhớ hết, không thiếu một chút nào, tất cả đều rõ như ban ngày.

Bao gồm việc cậu đến hộp đêm, bị ép uống một ly rượu, Doãn Trì đến tìm, ôm cột thép gọi là “anh Doãn Trì”, bao gồm cả việc cậu được Doãn Trì đưa về nhà, và những lời cậu nói với anh.

Nam Vu Hạ nhớ hết.

Bánh Bao Nhân Sữa Trứng thấy cậu tỉnh dậy liền chạy đến tìm chơi, dùng móng vuốt cào cào vào chân cậu, thấy không móc ra được thì vồ lấy cái đầu Nam Vu Hạ lộ ra ngoài chăn.

Nam Vu Hạ thở d ốc, mắt mở to, nghĩ đến mà sợ. Sao mình lại ngu thế nhỉ? Biết rõ không nên nói ra lời thích mà vẫn cứ nói, dù có say cũng không nên mượn cớ.

Cậu không chỉ tỏ tình với Doãn Trì, Doãn Trì có phải… đã từ chối thẳng thừng luôn rồi không?

Mũi cậu ê ẩm, cổ họng nghẹn lại, cảm giác như bị cảm vậy. Nhưng Nam Vu Hạ biết rõ ràng, cậu không bị cảm, căn bệnh này dù có chữa thế nào cũng không khỏi.

Tối nay còn phải đi làm, nhưng cậu chẳng muốn đi, thà là đừng bao giờ quay lại quán bar Black Spades.

Nam Vu Hạ không chắc mình có nên giả vờ như không có gì xảy ra không, càng không biết mình có muốn giả vờ rằng nụ hôn đó chỉ là giả hay không.

Có lẽ, bây giờ đến làm bạn cũng chẳng thể nữa, chỉ còn có thể là người dưng. 

Nam Vu Hạ càng nghĩ càng khó chịu, túm lấy Bánh Bao Nhân Sữa Trứng, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó hít một hơi sâu, tâm trạng mới hơi đỡ chút.

Bánh Bao Nhân Sữa Trứng lật người ra, để lộ bụng và bắt đầu ngáy ngủ.

Cậu nằm nửa ngày mới dậy, hoảng hốt mà đứng giữa phòng, đầu óc choáng váng. Cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu, đầu đau như muốn nứt ra, muốn ói nhưng chẳng thể, cảm thấy từ đầu đến chân đều khó chịu.

Nam Vu Hạ không ăn sáng, chỉ uống một cốc nước, cả sáng ngồi lì trên sofa, nhìn Bánh Bao Nhân Sữa Trứng hớn hở chạy lung tung trong phòng.

Cả ngày chẳng làm gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều, đến lúc phải đi làm ở quán bar.

Thôi, kệ đi, không đi nữa. Giả vờ như trên đời này không có người như cậu đi.

Nam Vu Hạ quyết định rồi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, định luyện đàn một lúc. Đàn violin của cậu vẫn để ở góc phòng khách, nhưng khi bước vào phòng khách thì phát hiện nó không ở đó.

Đàn của cậu đâu rồi?

Chiếc đàn violin hơn năm nghìn tệ của cậu đâu rồi?

Cái đàn lớn như vậy của cậu vậy mà biến đâu mất rồi??

Nam Vu Hạ giật mình, lập tức tỉnh táo lại, ngồi phịch xuống sofa, cố gắng nhớ lại cái đàn đắt tiền của mình đã bay đâu mất.

Cậu vẫn cầm theo khi ra khỏi câu lạc bộ, sau đó lên xe của Doãn Trì, nhưng khi lên tầng dường như cả hai người đều không cầm theo.

Chắc là để trên xe của Doãn Trì rồi, không còn chỗ nào nữa.

Chết rồi, vậy thì chỉ còn cách đến quán bar thôi.

Lạc quan mà nói, ít nhất là không mất, nhưng Nam Vu Hạ nghĩ lại, thà mất còn hơn.

“A!” Nam Vu Hạ kêu to một tiếng, nằm phịch xuống sofa, lấy gối đắp lên đầu. Đúng là đau khổ trần gian mà, giờ vẫn còn sớm không bằng cứ chết quách đi cho xong.

Thời gian không thể kéo dài nữa, Nam Vu Hạ mới bắt đầu thu dọn, thay một bộ quần áo rồi ra cửa. Cả chặng đường cậu đi rất chậm, chậm được đến đâu hay đến đó.

Dù đi chậm thế nào cuối cùng cũng đến, quán bar chưa mở cửa, trong quán tối om, không khí có phần tĩnh lặng.

Nam Vu Hạ hít một hơi, vừa định bước vào, nhưng lại chần chừ, chân vừa bước ra rồi lại thu lại. Sau khi vào trong nhìn thấy Doãn Trì, cậu nên nói gì đây? Hay là giả vờ như không có gì xảy ra, làm bộ ngốc nghếch cho xong?

Nam Vu Hạ đứng trước cửa loay hoay một hồi, khiến nhân viên của tiệm cắt tóc bên cạnh tưởng cậu có ý đồ xấu, cô nhân viên ở quầy cứ liên tục liếc mắt nhìn về phía cậu.

Cuối cùng Nam Vu Hạ đành nhắm mắt mà bước vào quán bar Black Spades.

Doãn Trì đã đến, đứng sau quầy bar nghiên cứu công thức chế biến cocktail mới, trên bàn là một cuốn sổ tay, xung quanh là đủ loại chai rượu và cốc đo, trông y như đang làm thí nghiệm hóa học.

Nam Vu Hạ chầm chậm bước tới.

“Hôm qua…” Cậu định giải thích về nụ hôn hôm qua, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, “À… cây đàn của em.”

Doãn Trì xoay cây bút trong tay, bình tĩnh nói: “Ồ, hôm qua em để quên trong quán, anh vừa thấy đã để nó ở cạnh sân khấu.”

Hôm qua bọn họ đều nghỉ phép, không ai đến làm, nhưng cuối cùng không ai nhắc đến.

“Cảm ơn.” Nam Vu Hạ như chuột lén lút lấy đàn, chạy vào phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu một lúc lâu, đợi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào mới đi ra, trực tiếp lên sân khấu chơi đàn.

Lúc bước lên sân khấu Nam Vu Hạ còn suýt vấp ngã, chút nữa thì ngã lộn nhào, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Khi chơi đàn, cậu không cẩn thận kéo sai vài nốt, tâm trí đã bay đi đâu không biết, thi thoảng lén nhìn về phía quầy bar, tự hỏi không biết Doãn Trì đang làm gì, có phải cũng khó chịu như mình không?

Nam Vu Hạ nhìn đồng hồ trên tường quán bar, đúng giờ cậu nhảy xuống sân khấu, không kịp cất đàn vào hộp mà đã vội vã chạy ra ngoài.

Doãn Trì đứng sau quầy bar nhìn cậu như con thỏ chạy vội ra khỏi quán bar, cứ như có con hồ ly xảo quyệt đuổi theo phía sau vậy.

Anh khẽ cười, có lẽ hiểu ra rằng mình chính là con hồ ly đó.

Gần một tuần qua, hai người không nói với nhau một câu nào. Doãn Trì làm pha chế ở quầy bar, Nam Vu Hạ đàn trên sân khấu, hai người chẳng có giao tiếp gì.

Nam Vu Hạ thực sự rất muốn lên nói chuyện với Doãn Trì về những gì đã xảy ra hôm đó. Cậu đã lấy hết can đảm, thậm chí suýt nữa thì đã làm thế, nhưng rồi lại sợ Doãn Trì sẽ từ chối thẳng thừng, và điều đó khiến cậu khó chịu hơn là không nói gì.

Đáng lẽ cậu không nên đi hộp đêm tối hôm đó, không nên uống rượu, càng không nên làm ra cái vẻ mặt ngốc nghếch kia. Đều tại cậu muốn tìm thêm một công việc, thế là Nam Vu Hạ lại tự trách mình.

Hôm đó, Doãn Trì tan làm sớm, khi Nam Vu Hạ còn đang trên sân khấu thì anh đã thu dọn xong đồ đạc và ra về. Nam Vu Hạ nhìn Doãn Trì thu dọn xong rồi đi, thở phào nhẹ nhõm, kéo hết hai bản nhạc còn lại.

Cậu vừa hát khúc nhạc nhỏ, vừa ra cửa sau, cho rằng Doãn Trì đã về nhà từ lâu rồi, nhưng không ngờ, Doãn Trì lại không đi, mà dựa vào tường phía sau quán bar.

Doãn Trì co một chân dài lên chống vào tường, lười biếng tựa mình vào, một tay ôm cánh tay, một tay cầm điếu thuốc chưa châm, xoay xoay trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào đèn đường xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Nam Vu Hạ đứng sững ở cửa, bản năng muốn quay đầu chạy trốn, đi ra cửa trước quán bar, nhưng khi chưa kịp quay đi, Doãn Trì đã quay lại, ánh mắt chạm nhau, nhướn mày.

Nam Vu Hạ thu lại bước chân định chạy, nhắm đi về phía anh, giả vờ như mới nhìn thấy anh, làm bộ thờ ơ hỏi: “Hôm nay… trời đẹp nhỉ, anh đang đợi em à?”

Hôm nay trời không trăng, một chút xíu nắng cũng chẳng có, không khí oi bức nặng nề, Nam Vu Hạ vừa nói xong lại cảm thấy hối hận.

“Ừ.” Doãn Trì nhẹ nhàng gật đầu, mắt liếc nhìn cậu trai trước mặt, không biết đang nhìn đâu.

Nhóc con, giống hệt một con thỏ vậy.

Anh ngẩng cằm chỉ về phía xe bên đường, “Nói chuyện chút nhé?”

Bình Luận (0)
Comment