Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 33

Doãn Trì lái xe đưa Nam Vu Hạ đến con phố ăn đêm mà họ từng đến trước đó. Hai người họ tìm một quán nướng ngoài trời và ngồi xuống.

Thời tiết oi bức, đừng nói đến ăn thịt nướng, chỉ cần đứng ở ngoài một lát thôi cũng đã thấy như bị thiêu sống, nhưng Nam Vu Hạ lại không hề phàn nàn. Cậu cảm thấy, chỉ cần là Doãn Trì chọn thì đều được hết.

Hai người gọi một bàn đầy món xiên nướng, nhưng chẳng ai động đũa, cứ ngồi nhìn nhau, chờ xem ai sẽ là người lên tiếng trước. Nội tâm Nam Vu Hạ đấu tranh một lúc lâu, mấy lần muốn lên tiếng lại thấy không đúng lắm, thế là lại im lặng.

Cậu không thể làm gì hơn ngoài tập trung vào bức tường phía sau Doãn Trì, nghiên cứu những vết xước cũ hằn trên đó, còn trong lòng lại đang nghĩ cách tẩu thoát, nghĩ không biết nếu cậu lén bỏ đi không thì Doãn Trì có nhận ra không.

Có thể là sẽ nhận ra, vì anh đang nhìn cậu chằm chằm.

“Hai hôm nay sao cứ tránh mặt anh?” Doãn Trì uống một ngụm bia, chậm rãi mở lời, “Đến ngay cả làm bạn, em cũng không muốn nữa sao?”

Nam Vu Hạ chưa kịp nghĩ nhiều đã buột miệng nói: “Em không muốn chúng ta chỉ là bạn “

Giọng c** nh* đến mức gần như không nghe rõ, đó cũng là câu trả lời theo bản năng. Nói xong, cậu lại cảm thấy chưa đủ rõ ràng, khẽ thêm một câu: “Dù sao cũng đã hôn nhau rồi.”

Doãn Trì không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy, càng không ngờ cậu lại nói thẳng như thế. Anh nuốt ngụm bia, suýt nữa bị sặc, mãi mới bình tĩnh lại.

Anh nheo mắt, do dự hỏi: “Em thích anh à?”

Nam Vu Hạ gật đầu một cái thật mạnh, làm sao mà không thích cơ chứ, từ lúc gặp anh đã thích rồi. Đó không phải là loại yêu thích nhất thời, mà là mong muốn được bên anh lâu dài.

Cậu muốn đi chơi cùng Doãn Trì, muốn mời anh đến lễ tốt nghiệp của cậu, muốn hôn anh, muốn ngủ chung với anh. Loại tình cảm này rất dịu dàng, nó khiến cậu cảm thấy thật sự ấm áp từ trong tâm khảm. 

Doãn Trì suy nghĩ làm sao để trả lời, cuối cùng anh nói: “Em chưa thật sự hiểu anh đâu.”

Bao nhiêu lần trước đây, anh và Nam Vu Hạ ra ngoài, đến nhà cậu chơi, đi thăm trường đại học của cậu, mời cậu đến nhà mình, thậm chí còn phát sinh những việc đáng lẽ không nên có.

Họ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ trong quán, phía sau Doãn Trì là bức tường, anh ngả người ra sau một chút, dựa vào tường, hai tay nhét vào túi quần, ngón tay xoa nhẹ vào hai đồ vật trong đó.

Trong túi quần bên trái là một hộp thuốc lá, còn túi quần bên phải là ba viên kẹo bạc hà. Mấy ngày nay, anh đã không biết bao nhiêu lần muốn lấy thuốc ra châm lửa, nhưng rồi lại tự kiềm chế bản thân, anh hiểu rõ, đã cai được thì không nên quay lại.

Ban đầu, anh không hề muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với cậu, nhưng lại rất đáng ghét ở chỗ luôn bày ra những trò tán tỉnh v* v*n cậu nhóc này. Lúc này, Doãn Trì biết mình sai rồi, anh không nên đến gần Nam Vu Hạ, dù chỉ một lần nữa. 

Nghiêm túc mà nói, anh không nghĩ rằng đứa nhỏ lại chân thành thích mình, còn can đảm nói ra. Thế nên bây giờ nhất định phải nói rõ ràng, đó là lý trí, và cũng là trách nhiệm với cậu, một cậu bé ngây thơ, dễ thương, trong sáng như hoa tuyết đầu xuân. 

Doãn Trì quyết định rồi mở miệng, nhưng Nam Vu Hạ lại vội vàng, cậu nhạy bén nhận ra Doãn Trì sắp nói điều gì đó mà mình không muốn nghe. Trước khi anh lên tiếng, cậu vội vàng đưa tay che miệng anh, nghĩ rằng nếu anh không nói được gì thì sẽ không thể từ chối mình.

“Có phải chỉ vì chưa học xong đại học không?” Cậu nói mà không suy nghĩ, giọng hơi run vì vội vàng, “Có phải vì anh rất giỏi đánh nhau không? Em biết hết mà, em còn hiểu anh hơn anh nghĩ đấy, những chuyện kia của anh em đều biết cả.”

Nam Vu Hạ nhìn thẳng vào mắt Doãn Trì, tiếp thêm can đảm cho bản thân mà lớn tiếng nói: “Nếu còn có gì chưa biết, anh có thể nói với em, em luôn sẵn sàng nghe!”

Doãn Trì ngẩn ra, lời chưa nói bị nghẹn lại.

Hai người ở bàn bên nghe thấy liếc nhìn qua, nhưng Nam Vu Hạ chẳng quan tâm, thản nhiên tiếp tục nói.

“Em thỉnh thoảng cũng cúp học, có môn triết học là em ghét lắm, suốt ngày nghĩ thầm giáo sư lớn tuổi như này có thể bị đãng trí không, đừng lên lớp nữa.” Nam Vu Hạ ánh mắt sáng lên, giống như một học sinh ngoan lần đầu trốn học hay làm chuyện xấu, vừa đáng yêu lại vừa nghịch ngợm, “Mà em cũng giỏi đánh nhau đấy, em rất lợi hại đó. Nếu anh cảm thấy em đánh nhau không giỏi, em sẽ đi luyện tập, học 3-5 năm quyền anh, sau này cơ bắp có khi còn to hơn anh, nếu kẻ thù của anh đến, để em bảo vệ anh.”

Cậu nói rất nghiêm túc, chẳng có chút phóng đại nào, cứ như thể ngày mai sẽ đi đăng ký học quyền anh luôn vậy.

“Em, em…” Nam Vu Hạ dừng lại, cố gắng nhớ xem mình còn làm gì xấu không, “Lần trước em không muốn làm bài tập, nên bảo thầy giáo là bài tập bị Bánh Bao Nhân Trứng Sữa gặm mất rồi. Thầy giáo bảo không sao, lần sau chú ý là được.”

Doãn Trì bị những lời nghiêm túc của cậu làm cho bật cười, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, đành im lặng. Nam Vu Hạ vẫn giữ tay trên miệng 

Doãn Trì, bàn tay hơi ướt mồ hôi, nhưng cậu không để ý, cứ áp chặt lên mặt anh.

“Em sẽ uống thêm sữa bò, không chừng còn cao hơn anh, sau này em sẽ bảo vệ anh.”

“Anh cũng đã sờ mặt em rồi, cái này gọi là sàm sỡ đó, tán tỉnh em, bây giờ lại muốn chối ư?”

Doãn Trì vỗ tay Nam Vu Hạ, bảo cậu buông tay ra. Nam Vu Hạ nhận ra tay mình vẫn còn chạm lên mặt Doãn Trì, có chút ngại ngùng, rụt tay lại rồi đỏ mặt.

“Anh trêu chọc em lúc nào?” Doãn Trì không hiểu.

Nam Vu Hạ bĩu môi, lặng lẽ quay đầu đi, xoay nhẹ xiên thịt trong tay, “Em chưa tốt nghiệp đại học, nhưng em cũng muốn kiếm tiền, trở nên giỏi như anh. Anh thi chứng chỉ gì đó, em có thể không làm được, nhưng làm cái gì khác em đều có thể làm.”

“Không biết anh có biết không, nhưng em chơi đàn rất giỏi đấy, sau này chắc chắn có dàn nhạc giao hưởng tranh nhau mời em. Sau khi tốt nghiệp,em sẽ thi nghiên cứu sinh khoa âm nhạc của trường H. Nếu đậu em sẽ học tiếp, học xong nghiên cứu sinh, nếu không đậu thì em sẽ nghĩ cách khác. Ai kiếm được nhiều tiền sau này còn chưa biết đâu, nếu cần em cũng có thể nuôi anh mà.”

“Anh đừng chê em nhé, em sẽ cố gắng mà.” Giọng Nam Vu Hạ trở nên đáng thương, mắt cụp xuống, cậu không biết phải nói gì thêm. Những gì cậu có thể nói đều đã nói hết rồi, nếu Doãn Trì vẫn không chấp nhận, cậu cũng không biết làm sao.

Doãn Trì im lặng lâu lắm, nhìn chăm chú vào đĩa xiên trên bàn. Một lúc lâu sau, anh đẩy một xiên ngó sen vào tay Nam Vu Hạ: “Ăn trước đi.”

Nam Vu Hạ không vui vẻ lắm, nhìn Doãn Trì, vẫn không đoán được anh đang nghĩ gì, bực bội gặm ba miếng ngó sen, suýt bị nghẹn lại uống mấy ngụm nước.

Hai người ăn nhưng đều không tập trung, mỗi người mang những suy nghĩ riêng. 

Nam Vu Hạ vừa ăn xong định nói gì đó thì lại bị Doãn Trì trừng mắt nhìn, không dám mở miệng nữa.

Rời khỏi quán nướng, họ lang thang dọc theo con phố ăn vặt. Doãn Trì bước chậm rãi phía trước, Nam Vu Hạ theo sau, từng bước không rời.

Họ đi từ đầu phố ăn vặt này đến đầu kia, rồi tiếp tục đi nữa, sắp ra đến con phố lớn tấp nập phía trước, Doãn Trì mới dừng lại và quay người. Nam Vu Hạ đang cúi đầu, trong lòng đầy lo âu không chú ý mà đột ngột đâm thẳng vào ngực Doãn Trì, tự giật mình bước lùi về sau suýt nữa ngã.

Doãn Trì nhanh tay đỡ khuỷu tay cậu, đợi 3 giây sau cậu đứng vững mới buông tay, lặng lẽ đợi cậu lên tiếng.

“Anh Doãn Trì, em chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng thích ai.” Nam Vu Hạ ngừng lại một chút, “Cái thằng ngốc hồi cấp ba không tính đâu, ngoài nó ra em chưa từng thích ai, thật đấy.”

Không cho mình cơ hội hối hận, cậu lại nói tiếp: “Em chưa từng là bạn trai của ai, 

nhưng em có thể học. Em có thể trở thành người bạn trai mà anh muốn. Anh muốn kiểu bạn trai gì, em sẽ trở thành như vậy.”

“Anh biết không, cái đêm hôm đó ở Dusk Till Dawn, những lời em nói là thật đấy, câu em thích nhất là: em rất thích anh Doãn Trì.” Nam Vu Hạ đỏ mặt, “Em thật sự rất thích anh.”

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Trì, chỉ chăm chăm nhìn chóp mũi anh, cố gắng không nhìn xuống môi anh. Nói ra rồi, Nam Vu Hạ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vẫn chờ đợi với tâm trạng lo sợ, chuẩn bị đối mặt với bất cứ câu trả lời nào từ Doãn Trì.

Doãn Trì thật sự muốn nói với Nam Vu Hạ rằng mình cũng chưa từng có bạn trai, cũng chẳng hiểu gì về tình cảm, nhưng anh vẫn chưa mở lời. Anh muốn nói rằng mình cũng thích cậu, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Anh không phải là không quan tâm như vẻ bề ngoài anh đang thể hiện, trái lại trong lòng anh như có lửa đốt, trái tim anh và lý trí dường như đang đối lập.

Doãn Trì cảm thấy như mình đang đứng giữa hai sự lựa chọn trái ngược. Một bên là sự mong muốn mãnh liệt, anh muốn ôm lấy cậu, hôn cậu, cảm nhận cậu như ngày đầu gặp mặt, cảm giác cái ôm đó thật ấm áp và dễ chịu; nhưng một phần lý trí lại muốn đẩy cậu ra xa, vì anh cảm thấy mình không xứng với cậu.

Xung quanh, những chiếc đèn lồng đỏ nhạt tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đêm nay trăng tròn, bầu trời lạnh lẽo có vài đốm sao lấp lánh, không có gió, không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nam Vu Hạ đã chờ rất lâu mà không nhận được phản hồi từ Doãn Trì, có thể thấy được một chút rằng cậu đang thất vọng, đầu cúi xuống, trông đáng thương như một con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Anh Doãn Trì, em có thể thích anh không?”

Cậu sao mà đáng yêu quá đỗi.

Doãn Trì nhìn vào đôi môi của Nam Vu Hạ, hơi giương lên vì kích động, trông mềm mại vô cùng. Anh không kiềm chế được mà nhớ lại cảm giác hôn cậu đêm đó.

Nhưng anh không còn nhớ rõ ràng nữa.

Quên rồi, tiếc quá đi mất. 

Có thể là vì một phút nông nổi, hoặc là vì anh đã chờ đợi quá lâu, không muốn tiếp tục đợi nữa, Doãn Trì nuốt nước bọt, gương mặt anh hướng về phía Nam Vu Hạ, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cậu. Anh nhắm mắt lại và chậm rãi hôn lên môi Nam Vu Hạ. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vịn lấy gáy cậu, kéo cậu vào lòng mình.

Nam Vu Hạ vẫn để môi mở ra, lúc Doãn Trì hôn cậu, cậu không khép miệng lại, mắt mở to một lúc, cảm giác cơ thể đột nhiên căng cứng, rồi ngay lập tức mềm mại, đôi môi như bị ấn vào một nút bấm nào đó.

Doãn Trì cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch, quanh mũi là mùi hương dịu dàng của cậu, giống như có thể lấp đầy mọi khoảng trống trong lòng anh.

Lần này, môi Nam Vu Hạ ngọt ngào, không giống như lần trước có vị rượu, Doãn Trì cảm nhận được sự ngọt ngào thuần khiết của cậu, cảm nhận từng nụ hôn là của cậu, và của chính mình, không có gì che giấu.

Anh không hề hối hận chút nào.

Lý trí quan trọng cái mẹ gì nữa? 

Bình Luận (0)
Comment