Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 34

Doãn Trì và Nam Vu Hạ lập tức về nhà.

Về nhà của Doãn Trì.

Mới bước vào cửa thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Thành phố này lúc nào cũng thế, chiều tối không một gợn mây, vậy mà chỉ vài tiếng sau lại mưa gió ầm ầm, sấm chớp dày đặc, mưa như trút nước.

Ban công của Doãn Trì là ban công ngoài trời, không có mái che, khi mưa thì phải đem những cây sen đá vào nhà không thì chúng sẽ bị ngập. Vừa vào nhà, anh liền chạy ra ban công, Nam Vu Hạ vội vã theo sau để giúp đỡ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thành phố bị nước xối đến mờ mịt, có vẻ trời sẽ không tạnh mưa trong thời gian ngắn.

Sen đá thực sự rất nhiều. Hai người vội vàng chuyển từng chậu vào nhà, mưa rơi xuống ban công, khiến cả người lẫn cây đều bị ướt sũng.

Diện tích trong nhà có vẻ không đủ, mấy chậu sen đá phải đặt cả trong nhà vệ sinh mới hết.

Sầu Riêng, con chó giống chăn cừu Đức cực kỳ nghịch ngợm, cứ quấn lấy hai người, nó mặc kệ bộ lông bị ướt, thậm chí trở nên lấm lem. Doãn Trì dùng chân đẩy nó ra, nó lại lao về phía anh, chỉ khi bị mắng vài câu thì mới ngồi im một chút.

Cuối cùng cũng dọn chuyển xong, Nam Vu Hạ vội vã chạy tới đóng cửa kính của ban công lại, ngăn cơn mưa ngoài cửa sổ. Doãn Trì vuốt tóc, nước vẫn còn đọng lại ở chân tóc, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn.

Mọi thứ xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Phòng khách đầy ắp cây sen đá, ngay cả giá sách của Doãn Trì cũng không được bỏ qua, những cây sen đá chen chúc vào nhau, ngập tràn trong nhà.

Nam Vu Hạ nhìn quanh một lượt, lẩm bẩm nói: “Anh nên lắp mái cho ban công thì hơn.”

Doãn Trì bật cười. Ban đầu vai chỉ hơi run run, sau đó không kìm nổi cười thành tiếng, mắt anh híp lại thành một khe nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Nam Vu Hạ thấy anh cười như vậy, nhìn anh một lúc, rồi cũng bật cười.

Cậu bắt đầu hồi tưởng lại nụ hôn giữa cậu và Doãn Trì lúc vài giờ trước. Nụ hôn này rõ ràng hơn rất nhiều, lần đầu tiên hôn anh là khi say rượu, chỉ nhớ là cảm giác mềm mại ấm áp, nhưng lần này mới thật sự gọi là hôn.

Dịu dàng và lưu luyến, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, giống như thế giới xung quanh chỉ còn là phông nền…

Nụ hôn đầu tiên và thứ hai của cậu đã dành cho Doãn Trì, nụ hôn thứ ba, thứ tư và tất cả những nụ hôn sau này, cậu đều muốn dành cho anh.

Cửa kính cách âm tiếng mưa ngoài trời, Nam Vu Hạ cắn môi, khẽ hỏi: “Anh… thích kiểu con trai thế nào?”

Cậu không biết mình đang mong đợi câu trả lời thế nào, chỉ là nghĩ rằng bất kể 

Doãn Trì thích kiểu con trai thế nào, cậu sẽ cố gắng trở thành kiểu đó. Cậu thích Doãn Trì quá, muốn được ở bên anh.

Doãn Trì nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức Nam Vu Hạ tưởng anh sắp trở thành tượng luôn rồi. Thế là cậu không dám nói gì, chỉ biết lo lắng xoa tay.

Trên đường về, Doãn Trì vừa lái xe vừa kể cho Nam Vu Hạ về những chuyện khi còn học đại học, thật ra việc quyết định bỏ học, dành toàn bộ thời gian và sức lực để học về rượu và pha chế cocktail không hề dễ dàng. Doãn Trì nói anh không hối hận về quyết định này, chỉ là tiếc là lúc đó không suy nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định.

Lúc đầu khi muốn học pha chế cocktail, anh chỉ ngồi một mình trong ký túc xá pha chế linh tinh, trộn nước gừng, nước cam và rượu tequila vào với nhau, kết quả vừa ngọt vừa đắng, còn cay đến mức suýt độc chết người ta.

Việc học pha chế cocktail không phải là một con đường dễ dàng, bố mẹ anh cũng không ủng hộ, họ cho rằng chỉ là làm phục vụ, lại còn phải trả tiền để học mấy năm trời.

Việc không có sự ủng hộ từ người xung quanh là một cú sốc lớn đối với anh.

Anh muốn học pha chế nhưng không có thời gian, không có sức lực, cũng không có tiền để học, không học nhưng lại không thể từ bỏ.

Doãn Trì nói xong, tay thò vào trong túi áo lục một lúc, nhưng anh không tìm thấy thứ mình cần. Cuối cùng anh rút ra một điếu thuốc, im lặng một lúc rồi mở cửa xe, hỏi Nam Vu Hạ: “Em có phiền không?”

Nam Vu Hạ không nói là phiền hay không phiền, chỉ lục lọi trong túi áo, lấy ra ba viên kẹo bạc hà, đưa cho Doãn Trì. Ba viên kẹo này là Doãn Trì trước đó đã cho cậu, cậu vẫn giữ lại chưa dám ăn.

Vậy là cuối cùng Doãn Trì vẫn không châm điếu thuốc.

Cả căn phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, một lúc lâu sau, Doãn Trì mới lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng rất nghiêm túc: “Thích kiểu con trai dễ thương, hơi nhút nhát, thường hay đỏ mặt, còn biết chơi đàn violin.”

Nam Vu Hạ ngạc nhiên ngước mắt lên, đúng như dự đoán, cậu đỏ mặt. Sau một lúc suy nghĩ, trước khi Doãn Trì hỏi, cậu chủ động nói: “Em thì thích con trai có đôi mắt độc đáo không giống nhau, toàn thân đều có mùi bạc hà, tóc hơi xoăn, lại còn biết pha chế cocktail.”

“Chúng ta… chúng ta có thể…”

“Có thể gì?” Doãn Trì giả vờ hỏi.

Nam Vu Hạ hít một hơi thật sâu, “Ý là…hẹn hò không?”

Doãn Trì trả lời bằng một nụ hôn nhẹ, môi anh chạm vào môi Nam Vu Hạ, khẽ nói:

“Ừ.”

Dường như đã trôi qua cả một thế kỷ, hai người mới tách ra.

Trong lòng Nam Vu Hạ giống như có một con chim ruồi đang bay tán loạn trong lồ ng ngực, mỗi giây đôi cánh lại vỗ mạnh hơn, khiến cậu cảm thấy tê dại cả người.

Cậu vẫn muốn hôn Doãn Trì, muốn cướp lấy viên kẹo bạc hà chưa tan trong miệng anh, muốn thử xem xem nó có ngọt hơn so với việc mở bao ăn trực tiếp không.

Thế là cậu đã làm vậy.

Cả hai đều ướt sũng, dính chặt vào nhau không thoải mái, nhưng không ai nhường ai cả. Nam Vu Hạ có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Doãn Trì, ấm áp nhưng lại có đôi chút lạnh lẽo của nước mưa, thật dễ chịu.

Doãn Trì mặc một chiếc áo phông trắng, khi ướt gần như trong suốt, Nam Vu Hạ liếc nhìn một cái rồi vội quay đi, giả vờ không quan tâm. Doãn Trì quan sát hết mọi động tác nhỏ của cậu, trong lòng buồn cười, nói: “Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”

Sầu Riêng nghịch ngợm, nhảy nhót khắp nhà, thân hình đã to lớn như một con chó chăn cừu Đức, không thể bế nổi nó nữa rồi, nó lao vào người Nam Vu Hạ suýt chút nữa đè cậu ngã.

Nam Vu Hạ chỉ có thể xoa đầu nó, nhưng Sầu Riêng càng chơi nghịch hơn, cọ mạnh đầu vào tay cậu.

Doãn Trì đuổi nó vào phòng ngủ, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Cả người đều đã ướt, đi dép cũng vô dụng, Doãn Trì bước chân trần vào bếp, trong khi đi anh tháo luôn chiếc áo phông trắng, vứt vào giỏ đồ giặt, còn lại mỗi cái quần.

Anh để lại một vệt chân ướt trên sàn. Từ phía sau nhìn, anh có bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp rõ rệt, vóc dáng gần như hoàn hảo.

Nam Vu Hạ không thể rời mắt khỏi anh, cảm giác như bị dính vào cơ thể Doãn Trì, chỉ nhìn một chút đã muốn ch ảy nước miếng.

“Bị ướt có khó chịu lắm không?”

Nam Vu Hạ vẫn đang nhìn vào xương b ướm của Doãn Trì, mất một lúc lâu mới phản ứng lại câu hỏi của anh. Cậu nhìn vào thân hình tr@n truồng của Doãn Trì, vô thức suýt nữa cởi bỏ áo của mình.

Mới chỉ kéo tay áo lên rồi anh bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, tự nhủ không được, không được nghĩ như vậy.

Doãn Trì nhìn thấy hết vẻ ngại ngùng này của cậu, cười cười không nói gì, chỉ mở cửa tủ lạnh, lấy ra mấy chai nước trái cây trong lọ thủy tinh, nói: “Thay đồ khô đi, không cảm lạnh đấy.”

“Dạ.” Nam Vu Hạ ngớ ngẩn đáp, nhưng chẳng nghe gì cả, đứng yên tại chỗ không động đậy.

Doãn Trì bận rộn pha chế đồ uống, không thể rảnh tay, chỉ chỉ về phía phòng ngủ:

“Trong ngăn kéo phòng ngủ có quần áo khô, em tự đi tìm đi.”

Thấy Nam Vu Hạ vẫn không động, anh lại nói thêm: “Nhanh lên, ngoan nào.”

Nam Vu Hạ bỗng thấy trong lòng ấm áp, bước nhanh vào phòng Doãn Trì, mở ngăn kéo tủ gần tường, kéo ra ngăn kéo trên cùng.

Bên trong là mấy chiếc áo phông được xếp gọn gàng, chủ yếu là màu trắng và đen, vài chiếc có họa tiết. Nam Vu Hạ suýt nữa định lấy hết tất cả mặc lên người, cứ như 

thử đồ trong siêu thị vậy.

Tất cả đều đã được giặt sạch sẽ, nhưng vẫn còn mang một chút mùi của Doãn Trì, mùi bạc hà pha với thuốc lá, là mùi dễ chịu của mùa hè.

Nam Vu Hạ chọn mãi mới xong, giống như khi thử đồ ở trung tâm mua sắm, cuối cùng cậu mặc chiếc áo phông trắng có hình 2 chú vịt vàng nhỏ, phía dưới có dòng chữ: “I’m quackers about you.”

Tạm dịch: Anh phát điên vì em 

Rất khó tưởng tượng đây là đồ của Doãn Trì.

Khi Nam Vu Hạ quay lại bếp, Doãn Trì đã pha xong hai ly cocktail, ly của anh có vodka và rượu đào, ly của Nam Vu Hạ chỉ có nước trái cây.

Màu của nước cam và nước quả mâm xôi hòa trộn lại tạo thành một màu sắc rực rỡ, như ánh hoàng hôn trên biển, lại thêm một ít đá viên, cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Nó là Passion Coast đó. 

Doãn Trì chống khuỷu tay lên quầy bếp, nhìn Nam Vu Hạ uống, không biết nghĩ đến 

điều gì, khẽ cười một tiếng, híp mắt, đột nhiên hỏi: “Em biết cocktail này gọi là gì không?”

“Ừ, là gì vậy?” Nam Vu Hạ nhấc ly lên, miệng đang ngậm ống hút, ngẩng đầu nhìn anh.

“Cho em một bài tập về nhà, tự về tra đi.”

“Anh nói cho em biết là được rồi mà.”

“Ngoan, tự mình tìm hiểu đi nhé.” Doãn Trì từ từ áp sát vào tai Nam Vu Hạ, thì thầm: “Tên tiếng Anh của nó là điều anh muốn làm cùng em.” 

Passion Coast có nghĩa khác là segg bờ biển =)))

Nam Vu Hạ lại đỏ mặt, cúi đầu ngậm chặt ống hút, âm thầm ghi nhớ tên của ly cocktail này.

Doãn Trì chỉ mất vài ngụm đã uống hết ly cocktail của mình, mặt không đỏ một chút nào, tùy tiện hỏi: “Ở lại qua đêm không?”

Nam Vu Hạ không ngờ Doãn Trì lại hỏi như vậy, cả người giật mình, vừa gật đầu vừa lắc đầu, giống như bị đóng đinh tại chỗ, hai tay ôm chặt ly trong lòng.

Doãn Trì nhìn thấy vậy trong lòng bật cười, đi tới lấy ly rỗng trong tay Nam Vu Hạ, để lên bàn, rồi hướng về phòng ngủ, hờ hững nói: “Đừng đi nữa, mưa lớn thế này mà đi thì không tốt đâu.”

Bình Luận (0)
Comment