Buổi sáng trước khi ra ngoài Nam Vu Hạ đã để lại rất nhiều thức ăn cho Bánh Bao Nhân Sữa Trứng và cũng thay cát mèo mới. Một đêm không về cũng không phải là không thể.
Cậu cũng không thật sự muốn về nhà.
Ngoài trời lóe lên ánh chớp, vài giây sau là tiếng sấm vang lên, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, ngay cả khi đóng cửa sổ, cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng mưa rơi lộp độp trên đường phố.
Lúc tan làm ở quán bar đã là hơn chín giờ tối, hai người lại đi ăn khuya, giờ đã gần mười một giờ. Doãn Trì từ trong phòng gọi với ra kêu Nam Vu Hạ đi tắm trước rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nam Vu Hạ tung tăng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sữa tắm xịt ra gần như tràn đầy cả phòng, không gian tràn ngập mùi xà phòng tươi mới.
Trong khi tắm, cậu suýt thì hát thành tiếng nhưng lại cố gắng kìm chế không thể hiện ra mình đang rất háo hức.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Nam Vu Hạ lén nhìn quanh, cuối cùng nhận ra nhà Doãn Trì chỉ có một phòng ngủ duy nhất. Cậu hơi đề phòng, đứng ở chỗ dễ thấy nhất trong hành lang, nếu có đuôi thì chắc chắn bây giờ nó đang điên cuồng lắc lắc, chờ Doãn Trì mời mình lên giường.
Cậu không ngờ rằng chỉ vài giây sau, Doãn Trì ôm một chăn và gối từ trong phòng đi ra, bước về phía ghế sofa, vừa đi vừa nói: “Chỉ có một đêm thôi, đêm nay ngủ tạm trên sofa vậy.”
“Hả?” Nam Vu Hạ thốt lên, giọng nói có chút lo lắng và buồn bã, “Chật quá, em không ngủ được đâu, chân thõng hết cả ra ngoài rồi này.”
Đã hẹn hò rồi mà còn không thể ngủ chung ư, thế giới này sao lại bất công như vậy.
“Ồ.” Doãn Trì quay lại nhìn cậu, cười nhẹ, “Vậy để em ngủ giường, anh ngủ sofa.”
Nam Vu Hạ đứng sững người, nhìn Doãn Trì ném gối và chăn lên sofa, chỉ thiếu quăng luôn bản thân lên đó, cậu cảm thấy của mong ước của mình sắp tan tành, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Đâu phải cậu muốn ngủ trên giường, cậu muốn ngủ cùng Doãn Trì cơ! Ngủ đâu mà chẳng được, ngủ trên mái nhà cũng không sao hết!
Nam Vu Hạ lại liếc nhìn chiếc sofa, suy nghĩ nếu Doãn Trì ngủ trên đó, liệu mình có thể chen vào ngủ cùng không. Nhưng có lẽ không được, vì diện tích quá nhỏ, như vậy cậu sẽ nằm lên người Doãn Trì, cứ vậy cả đêm thì sẽ làm anh ngạt thở mất.
Doãn Trì liếc qua cậu, thấy trên áo của Nam Vu Hạ có hai chú vịt nhỏ màu vàng trông rất mềm mại, giống như cậu vậy, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Cười đủ rồi, Doãn Trì tiến lại gần, xoa đầu Nam Vu Hạ một cái, rồi nhẹ nhàng nhấc cậu lên, đặt lên vai bước về phía phòng ngủ, “Đùa với em thôi, đi nào, vào trong ngủ.”
Nam Vu Hạ: “! (〃ω〃)”
Ngủ chung một chỗ không thành vấn đề, nhưng Doãn Trì không có ý định đắp chung một cái chăn. Sau khi tắm xong, anh định lại ôm chăn trong phòng khách vào để đắp, nhưng khi nhìn lên giường, Nam Vu Hạ đã ngoan ngoãn nằm trên giường, cuộn chăn và chính mình thành một cuộn tròn, mặt đầy mong chờ mà kéo chăn cho anh, chỉ chờ anh nằm vào thôi.
Làm sao có thể từ chối đây, Doãn Trì đành phải nằm vào cùng chăn với Nam Vu Hạ.
Kể từ khi lên giường, mắt Nam Vu Hạ không thể khép lại nổi, trong khi Doãn Trì đã nhanh chóng nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Giấc mơ đã thành hiện thực rồi, còn ngủ gì nữa.
Nam Vu Hạ trong lòng thầm lẩm bẩm, cậu nằm nghiêng, lén nhìn Doãn Trì ngủ. Nhìn mãi, không nhịn được, cậu bắt đầu sờ sờ, dù gì cũng chung một chiếc chăn, có khó gì đâu.
Nam Vu Hạ hơi dịch tay, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Doãn Trì, nhẹ nhàng nắm lấy một chút, nhưng Doãn Trì không phản ứng, vẫn nhắm tịt mắt, như thể đã ngủ rồi.
Âm thanh mưa ngoài cửa sổ như tiếp Nam Vu Hạ thêm can đảm, cậu nuốt nước bọt, lặng lẽ nâng người dậy một chút, tiến lại gần Doãn Trì, mũi cậu chạm vào mũi của anh, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên cơ bụng anh.
Cậu đã muốn làm thế từ lâu rồi, muốn thử xem cơ bụng của Doãn Trì có giống như tưởng tượng của cậu không, sờ có sướng không.
Doãn Trì thực ra vẫn chưa ngủ, tay của cậu mềm mại, trước đó đã chạm vào mu bàn tay anh, giờ lại miết lên bụng anh.
Cậu còn véo một cái.
Doãn Trì mở một mắt, liếc nhìn người đang làm loạn trên người mình.
Nam Vu Hạ giống như bị bắt quả tang, nằm sững người, tay vẫn đang đặt trên bụng Doãn Trì, mắt đối mắt, mặt chỉ cách anh vài cm.
Doãn Trì nhẹ nhàng nói: “Buông ra.”
Nam Vu Hạ cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Không buông.”
Cậu lại véo thêm một cái.
Cuối cùng Doãn Trì không thể chịu nổi nữa, không để cậu làm mình mòn thêm một tầng da nữa, anh nắm lấy cánh tay cậu, kéo mạnh một cái, ôm chặt vào lòng, Nam Vu Hạ mới yên tĩnh lại.
Cậu không làm trò nghịch ngợm nữa, nhưng lại bắt đầu càu nhàu: “Anh thích em ở điểm nào?”
“Có phải vì em đẹp không?”
“Tất nhiên, anh thích em vì em đẹp mà.”
“Em còn nghe nói người đẹp thường dễ bị người đẹp thu hút.”
Doãn Trì ngáp một cái, rồi lười biếng nói: “Không phải đâu, anh chỉ thấy em ngốc nghếch, nếu bị kẻ xấu lừa mất thì thật tiếc.”
Nam Vu Hạ chu môi: “Đồ xấu xa.”
Càng nói càng tỉnh táo, không ngủ được nữa, nhưng làm chút chuyện khác thì vẫn được.
“Xấu xa à? Em có muốn anh làm kẻ xấu cho em xem không?”
Doãn Trì lúc đầu cũng không định làm gì, hai người mới chỉ ở bên nhau chưa đầy ba giờ, còn rất nhiều thời gian, nhưng ai ngờ anh lại không kìm chế được, đành phải chịu thôi.
Nam Vu Hạ chưa kịp phản ứng đã bị Doãn Trì ôm lấy, lật người xuống dưới.
“Ê?”
Cậu cảm thấy như mình sắp bốc hỏa, nơi nào tiếp xúc với Doãn Trì cũng nóng bừng, còn những nơi ngón tay anh chạm qua lại như có cảm giác tê dại, ngọt ngào và tê tái.
Đầu Nam Vu Hạ ngay gần cổ Doãn Trì, cậu theo bản năng dụi vào và nhẹ nhàng cắn vào yết hầu anh, nghe thấy tiếng r3n rỉ của Doãn Trì, cả người anh hơi run lên.
Chiếc áo “I’m quackers about you” của Nam Vu Hạ bị Doãn Trì cởi ra nhanh chóng và ném xuống giường. Doãn Trì ôm nhẹ cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: “Chắc chứ?”
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi trên mái nhà khá ồn, nhưng câu hỏi này Nam Vu Hạ lại nghe rõ mồn một.
“Hửm?” Cậu không biết mình đang phát ra âm thanh gì, đến tai Doãn Trì thì biến thành “Ưm!” đầy mơ hồ.
Doãn Trì như đang thử nghiệm, muốn xem chạm vào chỗ nào sẽ khiến Nam Vu Hạ đỏ mặt, hôn vào chỗ nào sẽ khiến cậu kêu lên, thậm chí muốn thử xem làm thế nào để khiến cậu khóc.
Nam Vu Hạ tuyệt vọng nhận ra Doãn Trì không phải là không được, anh rất “được”, đến mức một tối làm ba lần mà vẫn ổn. Cậu bị anh làm cho run rẩy, mềm nhũn như một vũng nước trên giường.
Cậu đã sai, không nên nghĩ rằng Doãn Trì không được, hóa ra đó chính là quả báo.
“Ôi… xin lỗi… sai rồi… em sai rồi…” Giọng cậu lạc đi, âm cuối như muốn vươn lên tận trời.
Doãn Trì nghe xong mà chẳng hiểu gì, động tác không dừng lại, khàn khàn hỏi bên tai cậu: “Sai gì?”
Đến khi anh đỡ người lên, mới nhận ra đuôi mắt Nam Vu Hạ đã ướt, gương mặt ửng hồng cũng dính nước mắt.
Hỏng rồi, thật sự đã làm cậu khóc.
Doãn Trì vội dừng lại, xoa đầu Nam Vu Hạ, đang định nghĩ cách dỗ dành thì nghe thấy cậu như một chú mèo con rên lên một tiếng. Nam Vu Hạ nói nhỏ, không dám mở mắt: “Đừng dừng lại… em… em vẫn muốn…”
Nam Vu Hạ cảm thấy mình như đang nằm trên đám bông, cổ họng dính dính, như bị mật ong và siro bám vào, vừa ngọt vừa dính.
Cậu lén mở mắt, nhìn vào đôi mắt của Doãn Trì, cảm thấy ánh mắt anh như mật ong caramel, ngập tràn hạnh phúc.
Xung quanh ngọt ngào như thể đã khoét một lỗ trong kẹo bông gòn, bên trong lót những chiếc ghế nhỏ và giường nhỏ bằng kẹo cứng, rồi vào đó nằm. Tiếng mưa ngoài cửa sổ như là nước chanh có siro và đá, ngọt ngào, rất hợp với mùa hè oi ả.
Thì ra đây chính là tình yêu.