Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào lễ tốt nghiệp, Doãn Trì đến buổi lễ với tư cách là bạn trai của Nam Vu Hạ, chứng kiến cậu biểu diễn trong dàn nhạc giao hưởng vào lúc bắt đầu và kết thúc buổi lễ.

Khi đến đoạn nhạc cuối cùng, Nam Vu Hạ có một đoạn solo, cậu chơi một bản nhạc của Vivaldi*, giai điệu trong trẻo, du dương, khiến cả nghìn người dưới khán đài im lặng  lắng nghe. Sau khi cậu biểu diễn xong, một tràng pháo tay vang lên như sấm dội.

*维瓦尔第 (Vivaldi) là tên của một nhạc sĩ nổi tiếng người Ý, Antonio Vivaldi (1678-1741). Ông là một trong những nhà soạn nhạc Baroque vĩ đại nhất, nổi tiếng nhất với các tác phẩm dành cho violin, đặc biệt là bộ concerto “Bốn mùa” (The Four Seasons). Tác phẩm này vẫn được coi là một trong những sáng tác vĩ đại và phổ biến nhất trong lịch sử âm nhạc cổ điển.

Sau khi Nam Vu Hạ nhận bằng tốt nghiệp, Doãn Trì đứng dưới sân khấu đợi cậu, ôm chặt lấy cậu xoay một vòng trong niềm vui.

Nam Vu Hạ mặc bộ lễ phục tốt nghiệp màu đen, nhẹ nhàng như một con bướm nhỏ.

Mọi người xung quanh đông đúc, nhưng Doãn Trì chẳng quan tâm, anh cúi đầu hôn Nam Vu Hạ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hông cậu, thì thầm bên tai: “Mừng em tốt nghiệp.”

Nam Vu Hạ nhìn Doãn Trì một lúc lâu, rồi tháo mũ tốt nghiệp trên đầu xuống, cẩn thận đội lên đầu Doãn Trì, mỉm cười nói: “Chúc mừng anh tốt nghiệp nữa nhé.”

Một số người nhìn về phía họ, có người bắt đầu chỉ trỏ, Doãn Trì vừa cao vừa nổi bật, lại còn ôm một cậu bạn trai ngoan ngoãn ưa nhìn càng thu hút sự chú ý.

Nam Vu Hạ chẳng bận tâm chút nào, nắm chặt tay Doãn Trì hơn, mặc kệ mọi người nghĩ gì, trong mắt cậu đó là sự ghen tị và ngưỡng mộ, cậu chẳng quan tâm.

Sau khi nhận xong bằng tốt nghiệp và chụp vài bức ảnh, Doãn Trì hỏi: “Em đói chưa?”

Nam Vu Hạ gật đầu vội vàng, từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì, lo lắng cho buổi biểu diễn, tâm trạng quá căng thẳng khiến cậu không thể ăn được gì, bây giờ bụng đã đói đến mức phát rồ.

“Muốn ăn đồ nướng ở chỗ đó.” Nghĩ đến món thịt nướng, Nam Vu Hạ không kiềm chế được mà nuốt nước miếng, bụng cũng đúng lúc kêu lên.

“Mừng tốt nghiệp mà em lại muốn ăn cái này à? Hơi phù phiếm quá rồi.”

“Không được sao?” Nam Vu Hạ bĩu môi, nhìn Doãn Trì từ dưới lông mày.

Chỉ cần Nam Vu Hạ làm vẻ mặt tội nghiệp là Doãn Trì không làm gì được, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nắm tay cậu đi về phía bãi đỗ xe. “Được rồi, nghe em, muốn ăn gì cũng được.”

Đến cạnh xe, Doãn Trì bảo Nam Vu Hạ đợi một chút, anh có một bất ngờ muốn tặng cậu. Nam Vu Hạ tò mò nhìn Doãn Trì mở cốp xe, lấy ra một món đồ.

Khi Doãn Trì lại gần, Nam Vu Hạ mới thấy đó là một chiếc hộp đàn violin màu nâu nhạt, trên đó buộc một chiếc nơ hồng to.

“Đây là quà cho em.” Doãn Trì đưa hộp violin cho Nam Vu Hạ, có vẻ anh cảm thấy chiếc nơ hơi quá nên vừa vuốt tóc vừa nói: “Cửa hàng chỉ có nơ hồng thôi, tạm chấp nhận vậy.”

Nam Vu Hạ ngẩn người một lúc lâu mới dám đưa tay nhận lấy, hộp violin nặng trĩu, chiếc nơ khá dễ thương. Khi mở hộp, bên trong là một cây đàn violin màu nâu nhạt, được lót bằng vải nhung mềm mại.

Nam Vu Hạ hít một hơi, lau tay lên áo mới dám cầm cây đàn lên, sợ làm bẩn nó.

Đây là một cây violin Campus của Đức, đắt gấp mấy lần cây đàn cậu đang dùng, màu sắc sáng bóng, âm thanh trong trẻo, và ngay cả hộp đàn cũng có chất liệu tuyệt vời.

“Campus” là tên một dòng đàn violin của hãng Palatino, cụ thể là mẫu VN-350. Dòng đàn này được đánh giá cao về chất lượng so với giá thành, phù hợp cho người mới học và học sinh, sinh viên. 

 

Cây đàn này quá quý giá, Nam Vu Hạ không biết phải nói gì, ấp úng nói: “Nhưng mà… em… em không có gì để tặng lại anh cả.”

Doãn Trì dựa vào xe, hai ngón tay che miệng, cười khẽ: “Đây là quà tốt nghiệp cho em, sao phải tặng lại anh.”

“Em thích lắm, cảm ơn anh.” Nam Vu Hạ ngẩng lên hôn nhẹ lên môi Doãn Trì, “Mấy hôm trước em còn đang nghĩ liệu có nên thi nghiên cứu sinh âm nhạc của H Đại không, như vậy em có thể dùng cây đàn này.”

Doãn Trì nhăn mặt vì cái hôn không đủ chân thành, kéo Nam Vu Hạ lại, lại hôn một cái rồi mới chịu buông ra: “Nhanh lên, đăng ký chưa?”

“Nhưng em vẫn chưa biết có nên thi hay không, nếu không đỗ…” Nam Vu Hạ nói đến đây thì im bặt, ôm cây đàn ngẩng đầu không biết đang nghĩ gì.

Doãn Trì lại đội chiếc mũ tốt nghiệp lên đầu Nam Vu Hạ, ấn nhẹ rồi vuốt tóc cậu, thản nhiên nói: “Muốn làm gì thì làm đi, đừng suy nghĩ linh tinh, yên tâm, không đỗ cũng không sao, tối về nhà mình làm chuyện đó.”

Mặt Nam Vu Hạ lại đỏ lên.

“Đi thôi, đi ăn cơm đi.”

Bữa ăn trong phố ăn vặt không đông lắm vào ban ngày. Doãn Trì đậu xe ở lề đường. Khi xuống xe, anh định tháo mũ tốt nghiệp của Nam Vu Hạ ra để giữ trong xe, nhưng Nam Vu Hạ không cho, nói muốn cả thế giới biết rằng mình đã tốt nghiệp.

Cậu nhóc ngốc nghếch vui vẻ như vậy, Doãn Trì chỉ đành chiều theo, miễn là cậu không thấy ngại.

Vào quán nướng, Doãn Trì đưa thực đơn cho Nam Vu Hạ, bảo cậu tự do gọi món. Nam Vu Hạ không do dự, ngay lập tức gọi chủ quán, liên tiếp gọi món:

Xiên thịt cừu, thịt bò, mực viên, chân gà, thăn cừu, sụn giòn, cánh gà cay…

Toàn món thịt.

Doãn Trì chống cằm nhìn cậu gọi, rồi mới chen miệng nói: “Rau cải? Rau cải nữa chứ?”

Nam Vu Hạ giả vờ không nghe thấy, còn cố tình nói to hơn một chút, sau khi gọi món xong đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, rồi chờ cô đi rồi mới lén lút đưa tay vào túi quần Doãn Trì.

Trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, Doãn Trì suýt chút nữa bị cậu làm cho phản ứng, đang định nói “Ở đây không tiện lắm đâu?” thì Nam Vu Hạ rút tay ra, trong lòng bàn tay là ba viên kẹo bạc hà lấy từ trong túi.

“Hehe, bạc hà mà, không phải cũng là rau sao?” Nam Vu Hạ bóc một viên bỏ vào miệng, rồi bóc thêm một viên cho Doãn Trì, bịt chặt miệng để ngăn anh phản kháng, “Hay anh định nói bạc hà không có lá?”

Miệng đầy hương bạc hà mát lạnh, Doãn Trì bất đắc dĩ lắc đầu, anh cảm thấy Nam Vu Hạ cái gì cũng tốt, dù là những yêu cầu nhỏ nhặt như vậy, anh đều sẵn sàng chiều theo cậu.

Không lâu sau, quán nướng mang đầy đủ đồ ăn ra, Nam Vu Hạ ăn như một con mèo tham ăn, miệng đầy dầu mỡ, mãi lo ăn mà mắt cũng không ngẩng lên.

Cậu thấy món thịt không đủ cay, lại yêu cầu chủ quán mang thêm một lọ tương ớt, múc đầy lên từng xiên thịt, ăn đến mức phải thở hổn hển.

Doãn Trì lấy sữa cho cậu, sợ cậu ăn cay quá mà đau bụng, anh không muốn cậu trai mới quen chưa đầy một tháng đã bị “hỏng”, lại không thể đổi trả.

Ăn xong, Doãn Trì nắm tay Nam Vu Hạ đi dạo trên phố, hỏi: “Lát nữa muốn về nhà ai?”

Hai bên đường trồng đầy cây phong, mùa hè lá cây non xanh mướt, đến mùa thu thì chuyển sang đỏ thắm, điểm thêm chút sắc màu cho không gian xung quanh.

Nam Vu Hạ ngả đầu suy nghĩ một chút, quyết định đáp: “Về nhà anh đi, em muốn chơi với Sầu Riêng, chắc Sầu Riêng cũng nhớ em rồi.”

“Không, Sầu Riêng chỉ nhớ xem hôm nay anh có mua đồ cho nó không.”

Nam Vu Hạ rất thích cảm giác ấm cúng ở nhà Doãn Trì, thích giá sách của anh, thích những cây xương rồng nhỏ (đặc biệt là George), thích con chó của anh và cũng thích anh.

Mỗi góc nhà của Doãn Trì đều chứa đầy hơi thở của cuộc sống, cũng lấp đầy trái tim Nam Vu Hạ.

Khi về đến nhà, Nam Vu Hạ lập tức lao vào Doãn Trì, ôm chặt lấy anh như một món đồ trang trí, “Hì hì, bạn trai.”

Cậu gọi một tiếng thấy chưa đủ, liền liên tục gọi thêm mấy tiếng: “Bạn trai, bạn trai, bạn trai.”

Doãn Trì một tay ôm lấy eo Nam Vu Hạ, sợ cậu bị ngã, dịu dàng đáp lại: “Ừ, vợ.”

Sầu Riêng từ lúc họ bước vào nhà đã chạy ù đến, theo sát bên chân, vẫy đuôi li3m tay Nam Vu Hạ. Doãn Trì ôm cậu vào bếp, rót hai cốc nước rồi lại ôm cậu vào phòng khách ngồi xuống.

“May là anh cũng thích con trai, nếu anh mà thẳng, hôm đó em nhảy vào lòng anh, chắc anh đã đạp em ra ngoài vũ trụ rồi.” Anh véo eo Nam Vu Hạ.

Nam Vu Hạ không biết trả lời thế nào, cuối cùng ngốc nghếch nói cảm ơn, cảm ơn ông xã vì không giết cậu.

Doãn Trì bị chọc cười, nói: “Nếu cảm ơn, thì cảm ơn mẹ anh đi.”

Sầu Riêng nhảy lên ghế sofa, tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.

Nam Vu Hạ ôm Sầu Riêng, ngồi cạnh Doãn Trì nhìn anh, nhìn mãi không chán, rồi tiến lại hôn lên cằm và yết hầu của anh, cuối cùng lại hôn lên môi anh, ngậm lấy.

“Từ nay trở đi, dù có say hay không, chỉ có thể gọi mình anh là ông xã, nghe chưa?” Doãn Trì giữ lấy khuôn mặt nhỏ của Nam Vu Hạ, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

“Dạ vâng thưa ông xã.”

“Ngoan lắm.”

Một buổi chiều tối ấm áp trôi qua như vậy, đến tối, họ vẫn ngủ chung, Nam Vu Hạ không cảm thấy nóng, cứ ôm chặt Doãn Trì, coi anh như chăn bông của mình.

Ngày hôm sau, sáng sớm, khi tỉnh dậy, Doãn Trì đã thức dậy, Nam Vu Hạ không muốn nằm nướng thêm nữa, liền ra tìm anh.

Doãn Trì đang đứng trên ban công, tay cầm bình tưới nước nhỏ, đang tưới những chậu cây xương rồng của mình, tay kia nhét trong túi quần, trông thư giãn và dễ chịu. Ánh sáng bình minh chiếu xuống người anh, làm tóc anh gần như chuyển sang màu caramel, bao phủ anh một lớp ánh sáng ấm áp.

Sầu Riêng ngồi bên chân anh, lè lưỡi nhìn mặt trời đang từ từ mọc.

Nam Vu Hạ đi chân trần ra ngoài tìm anh, nhân lúc Doãn Trì không để ý, ôm chầm lấy anh từ phía sau ra sức siết chặt. Xung quanh là những chậu cây xương rồng xanh mướt, ánh sáng ban mai vừa lên, không khí hãy còn mát mẻ.

Doãn Trì cười nhẹ, quay người xuống nhìn Nam Vu Hạ, trao cho cậu một nụ hôn, sau một lúc lâu mới buông ra, ngắm nhìn cậu trong vầng sáng dịu dàng của buổi sáng.

Nam Vu Hạ, Nam Vu Hạ. Em đến vào mùa hạ, nở rộ cũng vào mùa hạ. Và em, cũng là viên kẹo bạc hà the mát tan dần trên đầu lưỡi của anh.

— Hết —

Bình Luận (0)
Comment