Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 54

Buổi đấu giá sắp bắt đầu, mọi người bắt đầu tản ra.

Đám người hăng say tìm kiếm vị trí có tầm nhìn tốt nhất, những vị khách trên lầu hai và lầu ba được nhân viên dẫn lên, hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn.

Đường Tiểu Đường bị mấy bảo vệ duy trì trật tự đẩy đi, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt kinh hoảng nhìn bọn họ, đó là thói quen khi còn là kẹo của nó, giống như thỏ con bị dọa sợ dùng hai tay che trước người, bước chân loạng choạng bị dồn vào một góc.

Rất nhanh sau đó nó nhạy cảm nhận ra có mấy người đi ngược hướng cả đám người, rõ ràng là muốn tiến về phía nó.

Mấy người đó có diện mạo thô bạo, thống nhất mặc trang phục màu đen, hung thần ác sát cách một đám người chỉ vào nó, Đường Tiểu Đường hoảng sợ, con ngươi lóe sáng, lập tức xoay người chạy, ỷ vào dáng người thon gọn, nó tránh sau một chị gái mũm mĩm ăn mặc lấp lánh rồi ló một mắt ra nhìn lén.

Mấy gã đàn ông hung tợn đi về phía nó được vài bước đã bị hai người đàn ông khác ăn mặc tương tự từ phía sau bịt miệng kéo đi, đôi mắt người xấu trừng nó tưởng như lồi hẳn ra…

Đường Tiểu Đường đắc ý vừa nhìn người nọ vừa vẫy tay.

Hẹn gặp lại nha!

Xem ra có người đang bảo vệ kẹo thì phải?!

Đường Tiểu Đường nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ đen bảo vệ nó, cảnh giác lùi về sau một bước.

Khương Vũ nhỏ giọng báo cáo: “Boss, người của Tư Thành quả nhiên đi bắt Tiểu Đường, buổi đấu giá sắp bắt đầu, ngài xem?”

Tư Hàn Tước không đáp lại.

Ể, ngắt kết nối? Khương Vũ gõ nhẹ vào tai nghe ngọc bích, ánh mắt đảo qua thì thấy boss nhà mình cầm một ly rượu đi dọc theo dòng người hướng về phía Tiểu Đường.

Tầm nhìn của Tư Hàn Tước cố định vào thiếu niên đang bối rối trong đám người, ánh mắt thâm thúy, khóe môi hơi cong, cơ bản là không rảnh trả lời hắn.

Khương Vũ cắn chặt hàm răng trắng bóng, ép bản thân nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Boss muốn đích thân trêu chọc viên kẹo dẻo!

Khương Vũ nhón chân, hứng thú chờ xem kịch hay.

Đám người dần bình tĩnh lại, chị gái giúp Tiểu Đường “che mưa che gió” đã tìm được vị trí, Đường Tiểu Đường dần không có che đậy lộ ra ánh mắt lo lắng, kẹo nên đi đâu bây giờ.

Chủ nhân không đến đón nó.

Đường Tiểu Đường lui về phía sau.

Cái cảm giác không có chỗ để về, trôi nổi giữa nhân gian này thật sự rất tệ.

Cảm giác lạnh lẽo vì bị bỏ rơi giữa chốn ấm áp náo nhiệt phù hoa này bất ngờ đánh úp nó.

Biến thành người thì sao, biến thành người ngoại trừ có thể ăn bánh kem vị oreo, vị dâu, vị phô mai và đầy đủ vị khác, uống được nước ép dưa hấu, nước ép chanh, nước ép xoài, nước dừa và các loại nước ép trái cây khác thì không thể quang minh chính đại thơm chủ nhân!

Dù chủ nhân còn tức giận kẹo nhưng chủ nhân sẽ không mặc kệ nó.

Đường Tiểu Đường cầm lấy một chiếc bánh kem hình quả sung, oán hận ngoạm hết nửa miếng.

Còn… còn ngon phết…

Đường Tiểu Đường ăn bánh kem, từ từ lùi về phía sau, muốn lùi tới nơi người khác không nhìn thấy.

Mới lùi được hai bước, một bàn tay ấm áp bất ngờ giữ lấy eo nó, tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền tới từ phía sau: “Bạn nhỏ à, lạc đường phải không?”

Đường Tiểu Đường ngẩn ra.

Tư Hàn Tước ước chừng cao hơn nó một cái đầu, rủ mắt nhìn xuống, thu hết hình ảnh thiếu niên với mái tóc bồng bềnh, làn da trắng nõn, dung mạo tinh tế, sống mũi cao cùng đôi môi đỏ hồng mềm mại vào đáy mắt.

Mùi hương ngọt ngào và mùi sữa béo ngậy của bánh kem ùa vào trước mặt.

Một viên kẹo dẻo vừa ngọt vừa thơm mùi sữa.

Cực kỳ thơm ngon.

Đường Tiểu Đường sốt sắng quay đầu lại: “Chủ! Chủ yếu là không biết đi đâu…”

Thiếu chút nữa lòi đuôi!!!

Cầu mong chủ nhân đừng nhận ra nó!

Không không không, chủ nhân còn chưa thấy nó biến thành kẹo, làm sao mà nhận ra được.

Tựa như lúc trước muốn thẳng thắn nói với chủ nhân mình có sinh mệnh, tâm trạng phức tạp rối rắm vô cùng.

Nó không sợ chủ nhân không chấp nhận được một viên kẹo biến thành người mà là… nó cảm thấy trong lòng chủ nhân có người khác.

Nếu chủ nhân biết nó có thể biến thành người lại không thể ở bên nó…

Vậy… vậy nó sẽ vĩnh viễn làm một viên kẹo dẻo gấu bảo vệ chủ nhân và người may mắn được chủ nhân yêu!

Nó luyến tiếc gây ra phiền toái cho chủ nhân.

Tuy rằng không buông được nhưng tình yêu đích thực là phải bảo vệ hạnh phúc của chủ nhân!

Thiếu niên chớp mắt, lông mi nhẹ nhàng như muốn bay lên nhưng khuôn mặt đàn hồi như thạch trái cây lại đỏ ửng, vừa là vì chột dạ vừa là vì kích động, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Tư Hàn Tước, mềm mại hỏi: “Anh, anh tới đón em ạ?”

Tư Hàn Tước nhướng mày, nhịn không được giơ tay véo má Đường Tiểu Đường, “Đúng vậy, thấy em một mình, đi lạc à, nếu không đến với anh?”

Đường Tiểu Đường nở nụ cười rạng rỡ: “Được nha!”

Đôi môi Tư Hàn Tước mím chặt, ánh mắt lướt qua đám người, ôm lấy bả vai Đường Tiểu Đường kéo nó vào lòng che chở rồi đi lên lầu.

Cái ôm của chủ nhân thật ấm!

Đường Tiểu Đường trốn trong lòng Tư Hàn Tước, hít sâu một hơi, trong tim trong phổi tràn đầy hương bách tùng mát lạnh, cảm giác mất mát vì bị vứt bỏ được ấm áp ép chặt, Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, một cánh tay không an phận vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy eo chủ nhân.

Bọn họ đi thang máy riêng lên lầu ba, Đường Tiểu Đường được bảo hộ kỹ càng trong lòng Tư Hàn Tước, đôi mắt từ từ ngước lên lén đánh giá sắc mặt có hơi nghiêm túc của chủ nhân.

Cho tới giờ kẹo chưa từng quan sát chủ nhân từ góc độ này.

Đường cằm mượt mà sạch sẽ, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, nhìn từ góc độ ngước lên này thì vẻ anh tuấn càng thêm phần sắc bén, lực công kích rất mạnh, khi rủ mắt nhìn nó, gương mặt phấn hồng của Đường Tiểu Đường ngay lập tức đỏ ửng như viên lựu ướt át tươi mới.

Dáng vẻ thẹn thùng cực kỳ ưa nhìn.

Thang máy đi lên, không gian kín phóng đại không khí ái muội lên vô hạn, Đường Tiểu Đường có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, mặt đỏ hồng tưởng như sắp bốc hơi, ánh mắt né tránh, khóe môi lại vô thức nhếch lên.

Tư Hàn Tước cong môi, miệng lưỡi trêu chọc Tiểu Đường: “Em tới một mình à? Hay lạc mất bạn học?”

“Đúng đúng đúng!” Đường Tiểu Đường liếc phải liếc trái, “Cãi nhau, không cần em nữa.”

Vô cùng tủi thân.

“Ồ.” Phản ứng của Tư Hàn Tước lạnh lùng tựa như hoàn toàn không hiểu nỗi tủi thân cộng thêm oán trách nho nhỏ trong giọng nói của thiếu niên, vừa lúc thang máy mở ra nên dẫn Đường Tiểu Đường vào phòng riêng của mình.

Phòng riêng ở lầu ba ấm áp như mùa xuân, tầm nhìn rất tốt, bên trong còn có thực đơn để gọi món.

Lễ tân đứng bên ngoài phòng riêng, sẵn sàng giơ bảng giúp khách bất cứ lúc nào.

Đường Tiểu Đường vừa đi vào đã thấy Khương Vũ ngồi bên trong với sắc mặt nghiêm túc đang xem vật phẩm Tư Hàn Tước cố ý đánh dấu trong danh mục đấu giá.

Khương Vũ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Đường Tiểu Đường, ngơ ngẩn.

Lúc nhìn thấy Đường Tiểu Đường biến thành người trên video thì hắn cũng kinh ngạc nhưng có “kẹo dẻo gấu có thể nói” làm tiền đề nên việc “kẹo dẻo gấu có thể biến thành người” cũng chỉ làm hắn kinh ngạc trong chớp mắt, thậm chí còn cảm thấy là đương nhiên.

Nhưng khi Đường Tiểu Đường biến thành người bước vào, gương mặt, dáng người và nụ cười với khóe môi hơi cong kia vẫn làm Khương Vũ trong nháy mắt có cảm giác Đường Đường đã tỉnh lại.

Thiếu niên được thông báo bệnh nguy kịch và suýt mất mạng đã sống lại.

Khương Vũ nhất thời hoảng hốt.

Đường Tiểu Đường đứng ở đây, vậy người trong bệnh viện kia, cậu ấy là ai?

Một chút hoảng hốt qua đi, Khương Vũ thu lại biểu cảm, cười hỏi: “Boss, đây là?”

Tư Hàn Tước hờ hững trả lời: “Một bạn nhỏ đi lạc.”

Anh ngoái đầu nhìn Đường Tiểu Đường, con ngươi đen nhánh trở nên thâm trầm, cất giấu dưới giọng nói là cảm xúc phức tạp nó không hiểu.

“Đi lạc à?” Mặt Khương Vũ không cảm xúc, “Liệu có phải bởi vì không nghe lời nên bị người nhà vứt bỏ không?”

“Đừng nói linh tinh.” Tư Hàn Tước cảnh cáo liếc Khương Vũ, “Bạn nhỏ không thích nghe loại lời nói này.”

Giống như người lớn vô tâm trêu đùa trẻ con yếu ớt rằng người lớn trong nhà không cần nó, tuy không có ác ý nhưng trẻ con không thích nghe.

Khương Vũ le lưỡi: “Tôi xin lỗi nha.”

Đường Tiểu Đường híp mắt, hoàn toàn không có vẻ kinh hoảng bối rối như Tư Hàn Tước nghĩ mà hếch cằm, vừa kiêu ngạc vừa đắc ý nói: “Mới không phải không cần tôi đâu, chủ… chủ yếu là anh ấy yêu tôi nhất!”

Bạn nhỏ được yêu thương có đầy đủ cảm giác an toàn, nội tâm mạnh mẽ đến nổ tung sẽ không buồn bực tức giận chỉ vì một câu trêu đùa của người khác.

Đường Tiểu Đường giơ một ngón tay lên lắc nhẹ: “Tuy anh ấy cũng tức giận nhưng tôi biết nhất định anh ấy sẽ không không cần tôi nữa.”

Khương Vũ dựng ngón cái!

Nhìn xem, đây mới là viên kẹo nhỏ vô pháp vô thiên!

Nếu là thiếu niên kia… nếu là thiếu niên trong bệnh viện kia, có lẽ cậu ấy sẽ không có đủ tự tin để nói ra câu nói này.

Có lẽ hắn đã hiểu tại sao boss không định ngả bài với kẹo dẻo gấu.

Ánh mắt Đường Tiểu Đường vừa dời sang chủ nhân thì ngay lập tức híp lại như trăng non.

Chủ nhân sợ câu nói của Khương Vũ sẽ chọc mình đau lòng là bởi có người so với mình càng mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn hơn cho nên mới suy nghĩ cho kẹo như thế!

Đường Tiểu Đường ngồi bên cạnh Khương Vũ nhìn ra ngoài, đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn màn hình lớn trên khán đài, nơi đó đã phát thông tin của vật phẩm đầu tiên.

MC nhiệt tình giới thiệu về giá trị và lịch sử của vật phẩm đấu giá đồng thời thông báo số tiền quyên góp được sẽ chảy về đâu. Là một buổi đấu giá từ thiện, phần lớn là lấy danh tiếng, hầu như toàn bộ tiền sẽ dùng vào hạng mục từ thiện, cũng có nhiều người mượn trường hợp này để hợp tác làm ăn hoặc mua ân huệ.

Tư Hàn Tước không có hứng thú với vật phẩm đấu giá nhưng cũng không nói chuyện với Đường Tiểu Đường.

Gương mặt giống hệt Đường Đường kia ở ngay bên cạnh, khóe mắt có thể thấy bàn tay trắng mềm đặt lên gối của thiếu niên, mũi có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của kẹo dẻo gấu, tai có thể nghe thấy tiếng tim đập của thiếu niên.

Quá tra tấn!

Nhưng nếu lúc này vội vàng nhận người thì liệu có dọa kẹo dẻo gấu của anh không, liệu có bỏ lỡ manh mối gì đó không, liệu có kích thích Đường Đường đang hôn mê trong bệnh viện không?

Hai người đều mang tâm sự, im lặng đến dày vò.

Ánh mắt Khương Vũ đảo qua biểu cảm hờ hững của boss nhà mình rồi lại nhìn Đường Tiểu Đường cúi đầu nghịch ngón tay, như tri kỉ mà gọi lễ tân bên ngoài mang ba phần kem tới.

Ba phần kem rất nhanh được mang tới, kem trắng mềm thơm ngọt đựng đầy trong ly thủy tinh, đầu nhòn nhọn giương cao, xung quanh rắc quả khô và kẹo cầu vồng, phía trên cắm ba chiếc thìa nhỏ hình cánh hoa đủ màu sắc, cực kỳ xinh đẹp.

Khương Vũ cúi đầu, vui sướng dùng thìa múc từng miếng từng miếng một, thìa cánh hoa va chạm với ly vang lên tiếng leng keng, cuối cùng không khí cũng bớt xấu hổ.

Hai mắt Đường Tiểu Đường sáng ngời.

Kem đầu nhọn!!

Kem đầu nhọn ăn ngon nhất!!

Khi vẫn còn là kẹo dẻo gấu, nó đã ảo tưởng vô số lần có thể giống các cặp tình nhân trên đường, nó sẽ cho chủ nhân ăn phần đầu kem ngon nhất!

Đường Tiểu Đường lén nhìn thoáng qua chủ nhân.

Tư Hàn Tước vẫn mặt không cảm xúc nhìn dưới lầu.

Tầm mắt Đường Tiểu Đường tập trung ở phần kem trước mắt, thật đáng yêu, nó dùng thìa cánh hoa cẩn thận múc phần đầu nhọn lên như dùng nhíp gắp kim cương rồi từ từ đặt xuống ly kem của Tư Hàn Tước.

Khóe mắt liếc thấy động tác nhỏ của Đường Tiểu Đường, Tư Hàn Tước sửng sốt quay đầu.

Tầm mắt người đàn ông hạ xuống, con ngươi khẽ run, bỗng nhiên hiểu ra.

Đầu kem nhọn.

Đường Tiểu Đường miêu tả tâm nguyện của mình với anh với dáng vẻ tràn ngập chờ mong – giống các cặp tình nhân khác, cùng nhau đi trên đường dưới ánh mặt trời, cùng nhau ăn kem, cho chủ nhân phần đầu kem ngon nhất.

Đã suy nghĩ lâu như vậy – giữa trưa mặt trời chói chang nọ, Đường Tiểu Đường trốn trong túi áo anh, vươn tay nhỏ cố gắng hết sức vẽ một vòng tròn thật to.

Mỗi khung cảnh cùng chủ nhân hạnh phúc bên nhau, mỗi một chuyện muốn làm với chủ nhân, kẹo đều từng mong đợi lâu như vậy.

Tư Hàn Tước mỉm cười, im lặng nhận lấy đầu kem nhọn từ thìa nhỏ, “Cảm ơn.”

Đường Tiểu Đường tươi cười.

Khương Vũ cúi đầu, cảm thán tình yêu thật tuyệt vời!

Tình yêu như vậy không biết khi nào mới rơi xuống đầu mình.

Hương thơm ngọt của kem tan trong miệng, dây thần kinh căng chặt của Tư Hàn Tước dần buông lỏng.

Dưới lầu, một vật phẩm vừa đấu giá xong, MC chúc mừng người mua, tiếng vỗ tay và reo hò sôi nổi.

Đường Tiểu Đường nhìn chủ nhân ăn đầu kem nhọn, mỉm cười ngọt ngào.

Đột nhiên một tiếng hô lớn vang lên, Cố Bằng bị mấy bảo vệ lôi kéo, giống như con sói cô độc nhảy lên sân khấu, cướp lấy micro của MC, giọng nói nghẹn ngào giận dữ, tiếng mắng rung động cả hội trường: “Tư Kỳ! Mày cmn thằng khốn nạn! Nhát gan! Mày ra đây! Có giỏi mày ra đây!”

~Hết chương 54~
Bình Luận (0)
Comment