Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 55

Giọng Cố Bằng vang lên như sấm trong khán đài, lầu một xôn xao hẳn lên, bảo vệ và phục vụ muốn lên kéo y xuống nhưng Cố Bằng lại ôm lấy micro gào rống.

Đường Tiểu Đường chợt ngồi thẳng người dậy, là anh bạn của nó kìa!!

Là Cố Bằng!!

Ánh mắt thiếu niên chuyển sang Khương Vũ, Khương Vũ lại nghiêng đầu, quan sát sắc mặt của boss nhà mình.

“Boss, này là?”

Tư Hàn Tước đứng trước ô cửa nhỏ của phòng riêng, ánh mắt nhìn về nơi xa, “Không cần chúng ta ra tay.”

Khương Vũ bừng tỉnh như hiểu rõ ý của Tư Hàn Tước rồi lại như cố ý nói với Tiểu Đường đang căng thẳng: “Video kia vừa tung ra thì có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào Cố Bằng, tâm lý cậu ấy rất bi quan… Boss bảo vệ Cố Bằng lâu như vậy là đã tận tình tận nghĩa, nếu hiện tại chúng ta ra tay nghĩa là công khai tuyên chiến với Tư Thành, điều này đối với mọi người đều không có lợi.”

Mũi chân Đường Tiểu Đường đang hướng ra phía ngoài chuẩn bị rời đi, nghe thế thì kinh ngạc, hai mắt mở to như nai con, “A?”

Khương Vũ buông tay: “Còn có người che chở Cố Bằng mà, khẳng định sẽ đứng ra.”

Đường Tiểu Đường cau mày, vùng da trắng mềm giữa mày hiện ra vết nhăn, vừa nghi hoặc vừa sốt ruột.

Dưới lầu, Cố Bằng mắng đến sức cùng lực kiệt, mắng chửi một hồi lại nhịn không được khóc lên, có người nhận ra y, tiếng cười nhạo to dần lên, cuối cùng mọi người đều cười vang.

“Là streamer kia nhỉ?”

“Ở nông thôn?”

“Muốn tiếp cận nhà họ Tư…”

“Không phải Tư Kỳ cũng tới à, sao còn chưa ra mặt?”

“Tư Thành biết giấu mặt đi đâu bây giờ?”

“Cậu quan tâm người ta làm gì, chúng ta xem trò vui là được rồi.”

Khuôn mặt ngăm đen của Cố Bằng đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, toàn thân toát ra mồ hôi nóng, đứng trên khán đài không biết làm sao.

Rõ ràng Tư Kỳ có ở đây!

Nhưng liếc mắt xuống, dưới anh đèn, những con người ăn mặc hoa lệ cao quý kia chỉ là những cái bóng mờ ảo mang khuôn mặt trắng sáng vào đôi mắt đen nhìn thẳng vào y, cái miệng màu đỏ phát ra tiếng cười không có ý tốt, Cố Bằng xấu hổ đến mức cả người nóng bừng, há miệng thở hổn hển.

Loại khuất nhục này còn đau đớn hơn so với quỳ gối trước mặt Tư Kỳ.

Bảo vệ thô lỗ kìm chặt hai tay y, quát mắng: “Không tự xem lại mình là cái thứ gì! Ai sẽ để tâm đến cậu!”

“Tôi sẽ.”

Hai từ nhẹ nhàng làm tất cả mọi người sửng sốt.

Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng bỗng đứng dậy, nghiêm túc nhìn Cố Bằng trên khán đài: “Tôi là ông chủ của Phi Ngư, cấp trên của Cố Bằng, Đinh Phó Thịnh.”

Đám người lại bắt đầu xì xào bàn luận, cách ánh mắt của vô số người, Cố Bằng ngơ ngác đối diện với Đinh Phó Thịnh, nhưng Đinh Phó Thịnh lại nghiêm mặt không nói thêm lời nào nữa.

Hắn nhỏ hơn Tư Hàn Tước, mười năm trước, hắn giành được ba chức vô địch liên tiếp trong một game MOBA nào đó, đánh bại cao thủ top 1 trên chiến trường quốc tế và được phong thần chỉ sau một trận, đến nay hắn vẫn là một huyền thoại.

Thế nhưng fan không biết tên thật của hắn, càng không biết đại thần năm đó sau khi rửa tay gác kiếm sẽ trở thành ông chủ.

Có lẽ bởi vì thành danh từ khi còn là thiếu niên, Đinh Phó Thịnh chơi game từ khi mới mười mấy tuổi, mãi cho đến sau khi rửa tay gác kiếm mới tiếp tục việc học, vừa học vừa kinh doanh, vậy mà cũng thành công.

Sau khi hắn trở nên nổi tiếng, người người muốn tra xét bối cảnh của hắn nhưng không thể nào tra ra được.

Đã trải qua hết ấm lạnh của cuộc đời nhiều hơn người khác nên dáng vẻ Đinh Phó Thịnh có vẻ trầm ổn hơn so với những người bạn cùng trang lứa, nhưng bản chất vẫn là người trẻ tuổi hiếu thắng ham chơi, điểm này vốn bị hắn đè dưới vẻ ngoài tuấn lãng nhưng gặp được Cố Bằng thì lại muốn bùng nổ.

Hắn cười như không cười nhìn Cố Bằng cứng đờ cả người, hơi buồn cười, hạ tay xuống, “Bạn nhỏ phải chịu oan ức sao không tìm người giải quyết, ngượng quá, xin mọi người thứ lỗi.”

Môi Cố Bằng run rẩy.

Là Đinh Phó Thịnh, là một Đinh Phó Thịnh vừa gặp đã như quen biết từ lâu, là người cho y một việc làm, là người bồi dưỡng y, dạy dỗ y, là người từng một lòng muốn tốt cho y nhưng lại bị y đánh một trận.

Đáng tiếc cho lòng tốt của Đinh Phó Thịnh, mãi cho đến khi y nhận ra mình bị hãm hại, bị dồn đến đường cùng muốn tự sát mới nhận ra.

Nội tâm áy náy đến đau đớn, hai mắt Cố Bằng ngập nước, quay lưng lại, dùng ống tay áo lau nước mắt.

Đinh Phó Thịnh lại nhịn không được mà trợn mắt.

Trước mắt bao nhiêu người, Đinh Phó Thịnh rời khỏi chỗ ngồi, vẫn nhìn thẳng Cố Bằng, từng bước từng bước một đi lên khán đài, nắm chặt lấy tay Cố Bằng trong tiếng bàn tán của mọi người.

Ánh mắt Cố Bằng trốn tránh, dũng khí lỗ mãng vọt vào hội trường đòi công bằng tức khắc tan thành mây khói.

Đinh Phó Thịnh khụ một tiếng, đẩy bảo vệ và MC ra, nâng mắt nhìn một vòng các phòng riêng trên lầu ba, nhàn nhã nói vào micro: “Tư tổng, người ta đã náo loạn đến mức này, ông vẫn còn tính làm rùa đen rụt đầu à?”

“Trên hợp đồng ghi rõ công ty con trai ngài sẽ trả tám mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng đấy!”

“Khoản tiền ông thiếu tôi khi nào mới trả đây?”

“Không trả thì chúng ta đành gặp nhau trên toà án vậy!”

Những câu nói vô lại đến mức một người làm ăn đứng đắn chẳng thể nói ra.

Lầu ba.

Tư Thành hận rèn sắt không thành thép liếc xéo con trai đứng bên cạnh, đè thấp giọng: “Không phải bảo con xử lý ổn thỏa rồi à?”

Tư Kỳ căm giận: “Con không tìm thấy anh ta! Không biết trốn ở đâu nữa! Liệu có phải chú giấu anh ta đi không?”

Tư Thành đáp: “Con cho rằng nó có thể làm hết mọi thứ phải không? Một người con không tìm thấy mà nó lại tình cờ tìm được ư?”

Khi Đinh Phó Thịnh ra mặt, sự nghi ngờ đối với Tư Hàn Tước của Tư Thành đã gần như biến mất.

Chỉ là… Gã thật sự không thể liên tưởng người này với Tư Hàn Tước.

Gã cũng thật sự không nghĩ tới có người sẽ chạy tới đây giễu võ giương oai.

Có thể tổ chức một cuộc đấu giá xa hoa ở khách sạn như vậy thì thế lực phía sau không hề tầm thường, gã vốn tưởng nơi này sẽ an toàn nên mới mang con trai tới nhận thức người trong ngành.

Thế nhưng sao khách sạn có thể cho loại người này vào!

Ánh mắt Tư Thành như chim ưng hướng về phía Tư Hàn Tước.

Náo loạn đến mức này, tiến trình ban đầu cũng bị ảnh hưởng, người của khách sạn cũng không kiên quyết đuổi Cố Bằng và Đinh Phó Thịnh đi nữa, mấy bảo vệ đang giữ Cố Bằng cũng được yêu cầu lui xuống.

Vài phút sau, truyền thông ùa vào.

Mắt thấy tình cảnh không thể giải quyết được nữa, sắc mặt Tư Thành giận dữ: “Ba ra mặt, con về nhà ngay.”

Tư Thành gọi trợ lý: “Lặng lẽ đưa Tiểu Kỳ về nhà, đừng để nó bị chụp.”

“Ba, ba…” Tư Kỳ oán giận, “Tám mươi triệu này con tuyệt đối không đưa cho hắn, ba, hắn muốn hủy hoại con, loại rác rưởi này, này…”

“Ba biết.” Tư Thành bất đắc dĩ đáp, “Con về trước đi, hết thảy có ba.”

Gã nhất định sẽ đứng ra, che mưa che gió cho con trai.

Tư Kỳ là con trai duy nhất của gã, kiên cường cả một đời lại phải khom lưng vì con trai.

Tư Kỳ ra khỏi phòng riêng, được trợ lý và vệ sĩ dẫn xuống cầu thang. Ánh mắt vẫn luôn quan sát của Tư Hàn Tước khẽ động, Khương Vũ hiểu ý ghé tai nhận lệnh, “Đi ra ngoài, dẫn phóng viên qua.”

Đường Tiểu Đường ngừng thở, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, thấy có người ra mặt vì anh bạn thì âm thầm nhẹ nhàng thở phào.

Nó nhìn sườn mặt chủ nhân, nhớ tới những phân tích đồng minh lớn đã nói với nó – có người đang giúp Cố Bằng, người nọ vừa muốn giúp y vừa muốn cho y một bài học.

Là người tên Đinh Phó Thịnh này phải không?

Đôi môi hồng nhuận của Đường Tiểu Đường mím lại, vị kem bất chợt không ngọt nữa.

“Liệu… anh ta có sao không?” Đường Tiểu Đường nhẹ giọng hỏi.

Tư Hàn Tước quan sát tình hình dưới lầu, dưới khí thế hung hãn của phóng viên, Tư Thành bị ép phải rời khỏi phòng riêng, dáng vẻ trông như chuẩn bị thay con trai đổ vỏ, Đinh Phó Thịnh giữ Cố Bằng thản nhiên đứng bên cạnh chờ một lời giải thích.

Náo loạn đến như vậy nhưng khách sạn chẳng dám đuổi người.

Anh hiểu rõ ông chủ của khách sạn này có thực lực đến đâu, một người ngay cả khách sạn cũng không dám trêu chọc…

Ánh mắt Tư Hàn Tước dừng lại trên người Đinh Phó Thịnh, khóe môi cong lên: “Sẽ không, nhất định không có việc gì.”

Khóe mắt thấy vẻ mặt quan tâm và bàn tay nắm chặt của Đường Tiểu Đường, “Em rất lo lắng?”

“À… đương… đương nhiên rồi!” Đường Tiểu Đường căng da đầu, “Cố Bằng là bạn của em mà.”

“Ồ.” Ánh mắt Tư Hàn Tước lóe lên, không hỏi nữa.

Dưới áp lực của giới truyền thông và tầng lớp thượng lưu, Tư Thành chỉ có thể đứng trước mặt Cố Bằng và Đinh Phó Thịnh giằng co từng chút một, mái đầu bạc bị truyền thông nháy đèn flash liên tục, rất nhiều người đặt nghi vấn về chuyện này, rất nhiều người nghi ngờ danh dự của xí nghiệp Tư thị, tám mươi triệu này có trả không, số tiền này lấy đâu ra.

Cố Bằng là người nông thôn, một người nông thôn vực dậy lên làm game streamer, sau khi thành danh vẫn khiêm tốn và chiều fan như ban đầu, ánh hào quang bao phủ mấy chục triệu fan, lưu lượng người xem vô cùng cao. Truyền thông vì mức độ thảo luận mà không tiếc ném ra những lời sắc bén như dao.

Livestream, ghi hình, xuất sắc vô cùng.

Một khí thế không khai thác hết đề tài thảo luận từ Tư Thành thì quyết không dừng tay.

Chủ tịch Tư thị, ông trùm kinh doanh, hưởng phúc lợi của quốc gia nhưng lại muốn bao che cho con trai.

Đối phương lại là streamer nhà quê nhất cả nước.

Đề tài này quả thật quá bùng nổ.

Cả người Tư Thành miễn cưỡng duy trì được vẻ trầm ổn uy nghiêm nhưng sắc mặt lại trông có vẻ già đi rất nhiều.

Cố Bằng chất vấn tại sao Tư Kỳ không ra mặt, Tư Thành đáp cậu ta sinh bệnh nên rời đi trước rồi.

Vừa dứt lời, Tư Kỳ bị các phóng viên ngoài cửa xô đẩy vào.

Hiện trường lập tức nổ tung.



Trò hay này làm người ta vỗ tay tán thưởng.

Tư Hàn Tước ưu nhã bưng cốc cà phê, múc một thìa kem thấm đẫm vị sữa.

Toàn bộ quá trình, anh không ra mặt, cũng không nói tiếng nào.

Chỉ là đang xem diễn mà thôi.

Trong phòng có ba người ăn kem và bánh kem, Khương Vũ tấm tắc: “Đoán xem ngày mai cổ phiếu Tư thị giảm tới đâu.”

Đường Tiểu Đường chớp mắt, quanh môi lấm lem sữa, đầu lưỡi hồng nhuận di chuyển nửa vòng cung liếm sạch sữa vào miệng.

Tư Hàn Tước dù bận vẫn ung dung trả lời: “Xuống tới mức tổn thất gấp mười lần tổn thất tôi phải chịu là được.”

Ánh mắt người đàn ông nặng nề, anh cười lạnh: “Con người của tôi, rất mang thù.”

Giọng nói hàm chứa ý cười nhìn “phong cảnh” dưới lầu, nhìn dáng vẻ bất an quẫn bách của Tư Thành mà vui sướng như được ăn một viên kẹo dẻo.

Tư Hàn Tước xoay người, xoa đầu Đường Tiểu Đường: “Nhìn xem có cái gì thích không?”

Quyển danh mục bán đấu giá đặt trên bàn, tiếng lật sách sột soạt vang lên, vậy mà Tư Hàn Tước lại có hứng thú với buổi bán đấu giá đêm nay.

Đường Tiểu Đường le lưỡi.

Chủ nhân hư hỏng cũng thật quyến rũ!



Dưới lầu, Tư Thành bảo vệ Tư Kỳ phía sau đồng thời ứng phó với mấy vấn đề của phóng viên cũng như Đinh Phó Thịnh, nhìn như trầm ổn nhưng không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

Các phóng viên sôi sùng sục, ngắm bắn bùm bùm vào Tư Thành, buổi bán đấu giá biến thành buổi họp báo xin lỗi của Tư thị.

Cuối cùng Tư Thành tự mình hứa hẹn với Đinh Phó Thịnh sẽ dùng phương thức đầu tư trả lại tám mươi triệu.

Toàn bộ quá trình Tư Kỳ chỉ đứng phía sau Tư Thành, không có can đảm liếc Cố Bằng lấy một cái.

Đinh Phó Thịnh nhận được hứa hẹn thì ký giấy ngay tại chỗ rồi mới nắm Cố Bằng xuống khán đài để buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.

Cố Bằng lần đầu tiên được người ta nắm tay giữa bàn dân thiên hạ, sự bảo thủ và sợ hãi từ trong xương lại trỗi dậy, y muốn giãy ra nhưng lại bị đôi mắt hồ ly của Đinh Phó Thịnh trừng.

Cậu cứ chờ đấy!

Đinh Phó Thịnh hung tợn dùng khẩu hình uy hiếp.

Hắn túm Cố Bằng, càng đi càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy chậm, gấp không chờ nổi mà đẩy Cố Bằng vào một góc, bắt lấy hai bả vai y ấn lên tường.

“Đi đâu? Mấy ngày nay cậu cmn đi đâu?” Gương mặt giảng đạo lý vừa nãy của Đinh Phó Thịnh nháy mắt bị xé rách, hai mắt đỏ bừng phẫn nộ, “Cậu cmn còn dám tới nơi này? Không muốn sống nữa à?”

Nếu như hôm nay hắn không có ở đây, nếu như hôm nay hắn không mang nhiều phóng viên tới, tên nhóc lỗ mãng tầm nhìn hạn hẹp này gây náo loạn trên khán đài nếu như bị Tư Thành nhẹ nhàng bâng quơ bắt đi thì sẽ có hậu quả gì?

Từ khi đoạn video kia nổ ra, Tư Thành đã tìm biện pháp giải quyết y sạch sẽ, trong khoảng thời gian này, Đinh Phó Thịnh tìm người tưởng như sắp nổi điên.

Đêm nay hắn vốn muốn đập nồi dìm thuyền đòi người, ai ngờ tên nhóc tầm nhìn hạn hẹp này lại ngơ ngác vọt lên khán đài??!!

Nếu như người của Tư Thành bắt y đi, sau đó thần không biết quỷ không hay giải quyết y, nếu như…

Nếu như… Nếu như…

Một cái nếu như trở thành sự thật thì không thể gặp lại tên nhóc thiếu tầm nhìn này nữa!

Hai mắt Đinh Phó Thịnh đỏ ngầu, khi Cố Bằng chột dạ chuẩn bị giải thích thì lại bị Đinh Phó Thịnh bất ngờ lấp kín miệng.

Đôi môi mềm mại bị nghiền áp, vuốt ve, Cố Bằng chợt mở to hai mắt rồi lại nghe thấy Đinh Phó Thịnh quát lớn: “Nhắm mắt!”

Cố Bằng không có chủ kiến nhắm mắt lại.

Đầu óc trống rỗng, nói gì nghe nấy.

Ngốc vô cùng, nhưng dáng vẻ hiện tại lại rất ngoan ngoãn.

Nội tâm Đinh Phó Thịnh trầm xuống, hung hăng ôm người vào lòng.

Nụ hôn kia mang theo sự sợ hãi không còn được gặp lại, mang theo phẫn nộ vì bị tên nhóc não tàn này vứt bỏ, mang theo nỗi hả giận vì mất mà tìm lại được, thô bạo giống như mưa rền gió dữ, cắn cánh môi Cố Bằng tới chảy máu, móc lấy đầu lưỡi đến đau đớn, cả người Cố Bằng căng thẳng, vừa đau vừa tê, y cảm thấy việc này không đúng nhưng lại chột dạ không dám nói gì.

Đinh Phó Thịnh phát tiết xong thì thở hồng hộc chống trán y, hỏi ngắt quãng: “Nhóc ngốc, trong khoảng thời gian này trốn đi đâu thế, tên nhóc mất nết này?”

Cố Bằng xoa cánh môi gần như mất hết tri giác: “Khách sạn XX.”

Đinh Phó Thịnh sửng sốt.

Là địa bàn của Tư Hàn Tước.

Ngoài dự tính nhưng lại rất hợp lý.

Đinh Phó Thịnh có cảm giác như rơi vào một cái bẫy.



Sau khi Đinh Phó Thịnh và Cố Bằng rời đi, Tư Thành mất hết thể diện cũng mang Tư Kỳ rời khỏi, nhưng không rời đi hẳn mà làm như không có việc gì trở lại lầu ba chờ buổi đấu giá bắt đầu.

“Thời điểm này mà còn có tâm trạng xem đấu giá, đây không phải phong thái người bình thường có thể so sánh.” Khương Vũ thổn thức.

Tư Hàn Tước mỉm cười, nhìn về phía Đường Tiểu Đường: “Chọn được chưa?”

Hai mắt Đường Tiểu Đường nhíu lại, nắm tay áo Tư Hàn Tước lắc lắc.

Chọn được rồi, chọn chủ nhân nha.

Trân quý nhất nơi này chính là chủ nhân đó, kẹo muốn chủ nhân nhất!

Chuyện của Cố Bằng giải quyết xong, Đường Tiểu Đường vui vẻ hẳn lên, mặt mày vừa mềm vừa ngọt, nhìn chủ nhân nắm giữ cả giang sơn mà không cần hy sinh một binh lính, sự sùng bái và thích thú không thể nào che giấu được.

Nó muốn thẳng thắn với chủ nhân.

Muốn khoe với toàn thế giới, chủ nhân lợi hại như thế là của kẹo!

Cái gì mà thử tâm ý của chủ nhân, cái gì mà trong lòng chủ nhân có người khác, cái đầu nhỏ bị mật ngọt rót đầy không còn nhớ được gì nữa.

Đôi môi Đường Tiểu Đường mấp máy, thẹn thùng móc ngón tay, “Thật ra em…”

“Boss, bắt đầu đấu giá nhẫn của lão phu nhân.” Khương Vũ đứng lên, “Boss, Tư Thành còn chưa đi có phải cũng vì nhẫn của lão phu nhân không?”

Đường Tiểu Đường: Hử?

Lão phu nhân?

Hẳn là bà nội rồi.

Nhẫn của bà nội sao lại xuất hiện ở buổi đấu giá?

Hai mắt Đường Tiểu Đường thay đổi hướng nhìn, lại nghe thấy tiếng cười của Tư Hàn Tước, “Gã sẽ không cướp được nó khỏi tay tôi.”

Khương Vũ hiểu ý, đi ra ngoài bàn bạc với lễ tân, trong phòng nhất thời chỉ còn Đường Tiểu Đường và Tư Hàn Tước.

“Lại đây.” Tư Hàn Tước nói, “Cùng nhau xem.”

Đường Tiểu Đường đang muốn thẳng thắn lại bị ánh mắt thâm thúy của chủ nhân ngăn lại, đứng dậy bước về phía người đàn ông.

“Thời khắc này rất quan trọng đối với anh.” Tư Hàn Tước nắm bàn tay tinh tế mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng nói: “Mấy năm trước, bởi vì Tư Thành mà cuộc làm ăn đầu tiên của anh thất bại, tổn thất ba mươi triệu.”

“Ba mươi triệu lúc ấy đối với anh là trí mạng.” Tư Hàn Tước cụp mắt nhìn vào mắt Đường Tiểu Đường, “Em có biết sau đó làm thế nào anh vượt qua được không?”

Đường Tiểu Đường giống một nhân vật phụ phối hợp lắc đầu: “Vượt qua thế nào?”

Tư Hàn Tước vén tay áo lên, nắm tay Đường Tiểu Đường ấn lên vùng da mềm mại nơi cổ tay.

“Sờ thấy không.” Tư Hàn Tước cười nói, “Có một vết sẹo.”

Có một vết sẹo mảnh phải dùng toàn lực chú ý mới thấy trên cổ tay Tư Hàn Tước, vết thương kia quá nhỏ, đã hoàn toàn khép miệng, mắt thường khó nhìn ra dấu vết, thậm chí phải dùng lực ấn xuống mới có thể cảm nhận chỗ da hơi lồi lên đó.

Nó ở bên chủ nhân lâu như vậy, thậm chí mỗi đêm đều ở chung thế nhưng không hề phát hiện sự tồn tại của vết sẹo này.

“Lưỡi dao rất mỏng, tốc độ rất nhanh hạ xuống, không hề đau một chút nào.” Tư Hàn Tước duỗi tay ôm Đường Tiểu Đường vào lòng, cằm đặt lên xoáy tròn trên đỉnh đầu thiếu niên.

Giọng nói hơi khàn của người đàn ông từ trên truyền xuống tạo lên rung rộng nhẹ nhàng ở màng tai.

Bọn họ cùng nhìn hội trường ở lầu một.

Khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo được bảo vệ trong hộp thủy tinh phát ra tia sáng lấp lánh.

Tựa như một người ôn nhuận, hiền từ vĩnh viễn không thể gặp lại đang dịu dàng nhìn bọn họ.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hơi khàn, nhẹ nhàng giống như kể một câu chuyện không buồn cười lắm trước khi ngủ.

“Là Khương Vũ cứu anh.” Tư Hàn Tước nói, “Cậu ấy biết anh làm ăn thất bại, bị đẩy đến đường cùng nên mang theo tất cả những thứ tiết kiệm được đến tìm anh, vừa lúc phát hiện anh hôn mê bất tỉnh trong phòng tắm mới đưa anh tới bệnh viện.”

Trái tim Đường Tiểu Đường như bị ai bóp chặt.

Dưới đầu ngón tay, vết thương kia làm bỏng da nó.

Thương tiếc từ lòng bàn tay truyền tới đáy lòng, Đường Tiểu Đường chớp mắt, nước mắt như ngọc trai dính trên hàng mi.

“Sau… Sau đó thế nào…”

Yết hầu Đường Tiểu Đường khô khốc, cơ bắp cứng đờ, thật vất vả mới thốt ra được mấy âm tiết nghẹn ngào.

“Sau đó, bà nội cho anh tất cả những gì bà tích góp cả đời, là một chiếc hộp gỗ đỏ.”

“Đó là hộp trang sức của bà nội, bà xuất thân từ gia tộc có danh tiếng, trong tay có không ít trang sức có giá trị, chiếc nhẫn này là sính lễ ông nội tặng bà lúc cầu hôn.”

“Toàn bộ tích góp, đều cho anh.”

Hô hấp Tư Hàn Tước hơi gấp: “Anh bán một phần trang sức của bà nội, cộng thêm tiền của Khương Vũ mới có cơ hội xoay mình.”

“Nhưng lúc ấy anh không biết chiếc nhẫn kia rất có ý nghĩa đối với bà nội, những việc này là bà nội nói cho anh trước lúc qua đời, bà bảo nếu anh có ngày đông sơn tái khởi thì thử xem có thể tìm chiếc nhẫn này về hay không.”

Hộp gỗ đỏ…

Thì ra chuyện xưa của hộp gỗ đỏ là như thế này.

Những đoạn ngắn rải rác, đứt quãng như những mảnh thủy tinh dưới đáy nước rồi từng mảnh, từng mảnh một trồi lên mặt nước, hợp lại thành một Tư Hàn Tước hoàn chỉnh, sống động.

Năm ngón tay Đường Tiểu Đường khẽ chếch, chủ động đan mười ngón tay với chủ nhân.

Một Tư Hàn Tước vừa sinh ra đã bị một tờ xét nghiệm AND chặt đứt hết thảy tình yêu thương và thời thơ ấu, một Tư Hàn Tước bị đuổi ra khỏi nhà, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, một Tư Hàn Tước mười mấy tuổi đã ra nước ngoài du học, dốc lòng học tập, một Tư Hàn Tước tính tình quái gở bị mọi người xa lánh, một Tư Hàn Tước chạy khắp các cửa hàng quần áo chỉ vì chút hơi ấm gia đình, một Tư Hàn Tước về nước gây dựng sự nghiệp thất bại, cô độc chờ đợi tử vong, một Tư Hàn Tước đông sơn tái khởi, bức chết cha mình, ép mẹ tha hương, thật vất vả mới báo thù rửa hận lại chỉ có thể nhìn bà nội buông tay nhân gian mãi mãi.

Một Tư Hàn Tước vì một chút thiện ý của người khác mà cảm ơn trong lòng, không rời không bỏ.

Ở cô nhi viện, một Tư Hàn Tước vừa gặp đã yêu thiếu niên đơn thuần thiện lương lại cẩn thận khắc chế, đè nén hết thảy yêu thương xuống đáy lòng.

Hôm nay đứng trên đỉnh cao, Tư Hàn Tước vẫn đang tự mình tu sửa quá khứ rách nát của bản thân.

Anh dùng cả đời để chữa khỏi quá khứ chồng chất vết thương.

Hai lòng bàn tay dán sát vào nhau, người đàn ông vòng lấy eo thiếu niên, dùng sức ấn nó vào lòng.

Vòng eo thon gầy của Đường Tiểu Đường dự vào lòng người đàn ông, nhịp đập dồn dập của trái tim cách máu thịt truyền tới rõ ràng.

Nhiệt liệt như vậy, gấp gáp như vậy.

Không thể buông tha.

“Tiểu Đường.” Hơi thở ấm áp như ngọn lửa liếm qua vành tai Đường Tiểu Đường, hàm chứa nghẹn ngào không nói nên lời, “Nhẫn đã về, em có thể về hay không?”

Dưới lầu, Khương Vũ đoạt được chiếc nhẫn kia, MC chúc mừng người thắng cuộc, tiếng hoan hô reo hò phủ kín tầng một.

Trong không gian ồn ào tiếng cười, đôi mắt Đường Tiểu Đường mở to.

“Em… Anh…”

Đường Tiểu Đường không nói nên lời, chủ nhân biết rồi à?

Chủ nhân biết nó là kẹo dẻo gấu rồi ư?

Kĩ thuật diễn của nó không được à?

Sao chủ nhân lại biết được??

Vô số dấu chấm hỏi tràn ngập đầu óc, Đường Tiểu Đường thấp thỏm hỏi: “Chủ… Chủ…”

“Thành công!” Khương Vũ đẩy cửa bước vào, “Boss, lấy về rồi!”

Tư Hàn Tước ngồi dậy, buông Đường Tiểu Đường ra, sắc mặt Đường Tiểu Đường đỏ bừng, tức điên.

Sao lại tiến vào ngay lúc này a a a!!

Chỉ cần một giây thôi, nó sẽ lấy hết can đảm hô một tiếng chủ nhân và thừa nhận với anh!!

Tư Hàn Tước và Đường Tiểu Đường đồng thời quay đầu nhìn Khương Vũ, một cao một thấp, một lớn một nhỏ, bốn con mắt, tất cả đều đều trào dâng nghi hoặc.

Lúc này hắn tiến vào làm gì?

Hả?

Làm gì????

Rốt cuộc muốn làm gì???

~Hết chương 55~
Bình Luận (0)
Comment