Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 62

Ăn cơm xong, sắc trời đã tối hẳn, không khí lạnh buốt xâm nhập vào bóng đêm, người qua đường bước đi vội vàng, toàn bộ thế giới bao phủ bởi không khí chim mỏi về tổ.

Đường Tiểu Đường lộ đôi mắt sáng ngời dưới khăn quàng cổ của Tư Hàn Tước, chóp mũi thiếu niên ửng đỏ vì lạnh, ngoan ngoãn theo sau anh.

Hai người vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Khương Vũ.

Hắn tóm lại những lời bác sĩ nói thành vài câu, nhấn mạnh nếu chọc thủng chân tướng thì nhân cách mới có thể sẽ cắn nuốt nhân cách vốn có nên chỉ có thể kiên nhẫn từ từ xóa bỏ khuyết điểm trong lòng Đường Đường. Hơn nữa chỉ cần cậu ấy bằng lòng tiếp nhận con người không hoàn mĩ của mình thì hai nhân cách có thể dung hòa.

Ánh mắt Tư Hàn Tước cố định trên dòng tin nhắn kia vài giây, đáy mắt lại là một khoảng không tối đen mờ sương.

Một người đau khổ đến mức nào mới có thể tách bản thân ra thành hai người?

Cớ sao đứa nhỏ một lòng muốn làm nghề y, luôn vì người khác suy nghĩ lại mang tâm bệnh nghiêm trọng đến mức này rồi lại tự mình ẩn nhẫn và chịu dày vò.

“Chủ nhân sao thế?” Đường Tiểu Đường mẫn cảm nhận ra cảm xúc Tư Hàn Tước thay đổi, rời mắt khỏi chiếc nhẫn, khó hiểu nhìn về phía Tư Hàn Tước.

“Không có gì.” Tư Hàn Tước xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, “Muốn ngồi bánh xe quay không?”

“Muốn!” Hai mắt Đường Tiểu Đường linh động sáng ngời giống như hai cái bóng đèn, chỉ trong nháy mắt đã phóng ra một trăm nghìn vôn!

Không hiểu sao hôm nay chủ nhân dịu dàng lạ thường, yêu cầu gì cũng đồng ý, đuôi lông mày khóe mắt đều ngậm ý cười.

Tư Hàn Tước anh tuấn kiên cường, gương mặt góc cạnh, cường thế mà lạnh lùng. Thế nhưng ý cười kia lại tựa như bộ lọc ánh sáng làm cho nét mặt kiêu ngạo kia tỏa ra ánh sáng vô cùng dịu dàng.

Đường Tiểu Đường phồng má, hai đôi mắt lấp lánh vui mừng, vì chủ nhân mà càng thêm sáng ngời.

Bánh xe quay trong trung tâm thành phố chỉ hoạt động tới mười một giờ, hiện tại vừa qua mười một giờ, dù bọn họ có vội vàng chạy tới cũng không kịp.

Tư Hàn Tước gọi một cuộc điện thoại dặn đầu dây bên kia kéo dài thêm mấy giờ, anh bao hết, hơn nữa còn yêu cầu mấy bộ quần áo ấm áp.

Gió thổi qua dòng người thưa thớt cuốn lên sương mù trắng xóa, hơi nước bám vào cửa sổ xe rồi từ từ trượt xuống để lại một vệt nước không rõ hình thù.

Bên ngoài là bầu không khí rét lạnh mắt thường có thể nhìn thấy được, trong xe lại bật máy sưởi, ngăn cách không gian ấm áp với bên ngoài.

Không gian ấm áp này tựa như một hòn đảo hoang, mà trên hòn đảo hoang chỉ có hai người, điều này khiến người ta hoảng hốt, giống như có thể như thế mãi mãi, đi đến cùng trời cuối đất, đến khi sinh mệnh cạn kiệt.

Đường Tiểu Đường đung đưa chân, nghiêng đầu, đắm mình trong khăn quàng cổ tràn ngập hương vị của chủ nhân, an tĩnh lại ngoan ngoãn.

Một giờ sau tới trung tâm thành phố, đã hơn mười hai giờ, nhiệt độ không khí lại giảm thêm mấy độ, những ngọn đèn xung quanh đã tắt ngúm, bánh xe quay ở trung tâm thành phố chọc thẳng lên trời thoạt nhìn có vẻ âm trầm lại cô độc.

Mấy nhân viên công tác cầm theo áo khoác bông đứng trong gió lạnh dậm chân, chờ xe tới mới hoan hỉ đi mở cửa.

Nhân viên mang tới hai bộ quần áo bông và mũ lông, Tư Hàn Tước bọc thiếu niên kín mít, mũ lông dày kéo tới giữa mày, khăn quàng cổ che lại chiếc mũi chỉ lộ ra hai mắt tròn xoe, Đường Tiểu Đường bị bao giống như chim cánh cụt, vụng về lắc trái lắc phải chạy theo Tư Hàn Tước, giọng nói sốt ruột phát ra dưới khăn quàng cổ: “Chủ nhân cũng mặc! Chủ nhân cũng mặc!”

Tư Hàn Tước mặc thêm áo bông, hai má đỏ ửng vì lạnh, miệng hít vào rồi thở ra một làn khói.

“Đột nhiên hạ nhiệt độ.” Tư Hàn Tước vỗ vai thiếu niên, tay cảm nhận được độ dày nặng mập mạp phía dưới mới nở nụ cười, “Giống con gì?”

“Giống chim cánh cụt ba và chim cánh cụt con.” Hai mắt cong cong, Đường Tiểu Đường đang cười.

Tách một tiếng, đèn sáng lên, là nhân viên công tác bật lại.

Đường kính bánh xe quay khoảng hơn một trăm mét, quay một vòng hết nửa giờ.

Mỗi ngọn đèn đều được sắp xếp tỉ mỉ, chúng gắn trên khung đỡ từ trung tâm tỏa ra ngoại vi, ánh sáng rực rỡ thay đổi liên tục, trước khi bọn họ lên, ánh sáng trắng đơn thuần lặng im chiếu sáng một vùng trời khuya tĩnh lặng, hai người bước vào một toa giống như tiến vào mặt trăng thật lớn treo trên bầu trời.

Vào toa không lâu thì bánh xe bắt đầu chuyển động.

Đường Tiểu Đường dựa vào Tư Hàn Tước, bọn họ cùng nhau nhìn mặt đất, bầu không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng động cơ đưa bánh xe quay từ từ bay lên trời.

“Sao đột nhiên lại muốn ngồi bánh xe quay thế?” Giọng nói trầm thấp lại dịu dàng xuyên qua lớp khăn quàng cổ như tiếng thì thầm nỉ non chui vào tai, Tư Hàn Tước ôm lấy Đường Tiểu Đường, hai người đều bụ bẫm, Tư Hàn Tước vừa động thì cái bóng của hai người do ánh sáng chiếu vào cũng lung lay trông như chim cánh cụt ba ôm chim cánh cụt con.

Đường Tiểu Đường chớp mắt, lông mi dài mảnh dính giọt sương li ti, dưới lớp khăn quàng cổ là gương mặt phấn điêu ngọc mài, yếu đuối lại tinh xảo.

“Muốn cùng chủ nhân ngồi bánh xe quay.” Đường Tiểu Đường nhẹ nhàng đáp, “Lãng mạn nha.”

“Ngồi bánh xe quay trong thời tiết âm mười độ?” Tư Hàn Tước cưng chiều lau giọt sương bên khóe mắt Đường Tiểu Đường, “Em đó.”

Giọng điệu bất đắc dĩ.

Đã âm mười độ rồi ư.

Đường Tiểu Đường dựa vào lòng chủ nhân nghĩ lung tung, lần đầu nó tỉnh lại trốn ở tủ đầu giường nhìn lén chủ nhân hình như là mùa hè.

“Kẹo của Tư tiên sinh” và chủ nhân gặp mặt lần đầu cũng là dưới ánh nắng ngày hè.

Truyện tranh lưu lại mong ước muốn cùng Tư tiên sinh ngồi bánh xe quay vào mùa hè nhưng đến mùa đông mới thực hiện được.

Không, thời khắc này người ở bên chủ nhân là mình.

Mỗi tâm nguyện được vẽ trong “Kẹo của Tư tiên sinh” đều chưa thành hiện thực, có lẽ bởi vì yếu đuối và nhát gan, những cơ hội này còn chẳng có cơ hội được nói ra thậm chí vĩnh viễn không có cơ hội thực hiện.

Thật đáng thương.

Đường Tiểu Đường mím môi.

Bánh xe quay từ từ bay lên, hết thảy mọi thứ trên mặt dần trở nên nhỏ bé, thành thị bằng phẳng như bãi cát, thậm chí vùng xa xa còn tưởng như biến mất trong bóng đêm, sương mù mờ ảo bao quanh như hình ảnh mây vờn giữa lưng chừng núi.

Cả thành phố như nằm trọn giữa những dãy núi, những ngọn đèn chưa tắt nổi bật trên nền cát, từng cụm từng cụm nối tiếp nhau tạo nên dải màu sặc sỡ, hàng nghìn ngọn đèn, thế gian phồn hoa, tất cả được dãy núi lặng lẽ bảo vệ để an tâm tiến vào cõi mộng, mơ thấy giấc mơ ngọt ngào.

Non sông bao la, vũ trụ lãng mạn nằm gọn trong tầm mắt.

Tư Hàn Tước kéo khăn quàng cổ của Đường Tiểu Đường xuống thấp lộ ra đôi môi đỏ thắm ướt mềm tựa như viên kẹo tan ra vào ngày đông dụ dỗ người ta nhấm nháp. Hơi lạnh tiếp xúc với cánh mũi và vùng da cạnh khóe mắt thiếu niên làm chúng trở nên ửng đỏ, gương mặt càng diễm lệ xinh đẹp lạ thường.

Giây tiếp theo đôi môi lạnh mềm của người đàn ông chạm nhẹ vào cánh môi thiếu niên, thì thầm: “Nghe nói khi lên đến điểm cao nhất của bánh xe quay, hai người yêu nhau phải hôn môi, nếu không hôn sẽ chia tay mà nếu hôn có thể nắm tay đến thiên trường địa cửu.”

Đường Tiểu Đường ngơ ngác: “Hử?”

Tư Hàn Tước cười nói: “Đây là lời nguyền của bánh xe quay.”

Tư Hàn Tước bảo cậu nhìn ra bên ngoài, bánh xe sắp lên tới điểm cao nhất rồi.

Loài người thật ngốc nghếch… Đường Tiểu Đường nghĩ thầm, nhưng Tư Hàn Tước vẫn đang nhìn cậu, ánh nhìn đầy ý cười, nhưng đáy mắt ẩn giấu chút tinh quái, đồng tử màu đen lấp lánh ánh sáng rực, xinh đẹp đến nỗi khiến chúng sinh điên đảo.

Đường Tiểu Đường mê mẩn, lập tức bị vẻ đẹp trước mắt đánh gục, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tư Hàn Tước để cậu tựa lên vai, một tay nâng gáy Đường Tiểu Đường, yêu thương lại bá đạo kéo cậu dán vào bên người, cẩn thận đặt xuống một nụ hôn.

Nụ hôn này đơn thuần không nhiễm tình dục, cánh môi hơi lạnh khẽ chạm giống như một con bướm do ánh trăng hóa thành đụng nhẹ lên môi, chiếc râu nho nhỏ chạm tới vùng da nhạy cảm tạo nên một gợn sóng mơ hồ.

Đường Tiểu Đường nhắm hai mắt, ngoan đến mức khiến trái tim người ta mềm nhũn, lông mi khẽ run, mấy giọt nước li ti trên hàng mi vỡ ra hòa tan vào màn sương mù.

“Tuyết rơi rồi.” Tư Hàn Tước bỗng cất lời.

Đường Tiểu Đường mở mắt ra.

Trên điểm cao nhất của thành phố, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời đen kịt, yên lặng hòa vào sương mù lan xuống thành thị đã đi vào giấc ngủ sâu giống một khối hổ phách bao phủ nhân gian.

Năm nay tuyết đầu mùa tới đúng hẹn.

Một năm lại qua đi, Tư Hàn Tước ôm Đường Tiểu Đường, đột nhiên nhớ tối tuyết đầu mùa năm ngoái.

Đó là một ngày tăng ca sứt đầu mẻ trán của anh và Khương Vũ, tin nhắn của Đường Đường gửi tới, không có chữ nào mà chỉ là một đoạn video tuyết rơi.

Tuyết mịn từ bầu trời rộng lớn rơi xuống nhân gian trông vừa hùng vĩ vừa bi thương.

Người nhìn thấy sẽ dễ dàng xúc động.

Tư Hàn Tước: Vũ trụ bao la, con người chỉ là giọt nước ở Thái Thương.

Đường Đường: Đây là lời của Tân Khí Tật, Tư tiên sinh rất có tài văn chương.

Tư Hàn Tước thuận tay đáp lại một sticker ôm quyền sau đó ném điện thoại sang một bên.

Bận rộn xong đã là rạng sáng ngày hôm sau, Tư Hàn Tước cầm điện thoại lên mới thấy dưới đoạn trò chuyện với Đường Đường có thêm một dòng: Đường Đường đã thu hồi một tin nhắn.

Tư Hàn Tước không để ở trong lòng, lên tinh thần cùng Khương Vũ tham gia hội nghị tiếp theo.

Hiện tại anh và Đường Tiểu Đường đứng chung một chỗ, trí óc bỗng hiểu ra khi đó Đường Đường muốn nói cái gì.

“Tiểu Đường.” Anh nói: “Anh yêu em.”

Đường Tiểu Đường vuốt nhẫn giật mình.

Nó giống với “Kẹo của Tư tiên sinh” muốn chờ khi bánh xe quay lên tới đỉnh điểm sẽ thổ lộ với chủ nhân, tuy nó đã nói thích chủ nhân vô số lần nhưng ngay lúc này nó đang định chính thức tỏ tình với chủ nhân bằng những lời nói chuẩn bị mất mấy ngày thì… đã bị chủ nhân giành trước!

Chủ nhân cũng muốn tỏ tình trong khung cảnh lãng mạn nhất ư.

Hai mắt Đường Tiểu Đường ngập nước, rướn người về phía trước hôn lấy Tư Hàn Tước, hôn lại cọ, nhiệt tình vô cùng.

Tư Hàn Tước mỉm cười, ôm chặt lấy nó.

Lúc ra khỏi toa, hai chân Đường Tiểu Đường đã mềm nhũn, nó dựa vào Tư Hàn Tước đi ra, khuôn mặt đỏ bừng giấu dưới khăn quàng cổ, đôi mắt long lanh trộm ngó bên ngoài, mãi đến khi lên xe, tay chân mới thả lỏng buông xuống.

“Chủ nhân hư lắm.” Giọng Đường Tiểu Đường vừa nhẹ vừa mềm, “Lạnh như vậy còn… còn… không sợ sinh bệnh à…”

Tư Hàn Tước đang muốn mở miệng thì lại xoay người, quay lưng về phía Đường Tiểu Đường hắt xì mấy cái.

Mũi ngứa, không gì ngoài cảm lạnh.

Đường Tiểu Đường: …

Tư Hàn Tước: …

“Cục cưng à, miệng quạ đen của em cũng linh quá rồi đấy.” Tư Hàn Tước thở dài.

Đường Tiểu Đường bỗng mở to mắt, hai má phình phình, “Sinh bệnh thật ạ?! Kẹo đã bảo đừng ở đó… đừng làm… cái kia…”

“Chủ nhân hư nhất.” Hai mắt thiếu niên đỏ lên, gấp đến độ không biết làm sao, “Làm sao bây giờ, chúng ta đi mua thuốc nhé?”

“Trong nhà có thuốc.” Tư Hàn Tước hít mũi, khởi động xe.

Đường Tiểu Đường xụ mặt, không nói lời nào.

Lạnh như vậy… Kẹo đã bảo không cần làm như thế! Chủ nhân ương bướng ghê!

Đường Tiểu Đường thở phì phò nhớ lại hương vị vừa rồi, mặt lại đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi.

Hậu quả của ương bướng chính là vừa về nhà Tư Hàn Tước đã đầu nặng chân nhẹ ngồi trên sô pha, sờ lên trán, sốt rồi.

~Hết chương 62~
Bình Luận (0)
Comment