Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 63

Bên kia, Khương Vũ cơm nước xong cũng phải đỡ Thôi Triết vào khách sạn.

Thân hình bác sĩ cao gầy, còn cao hơn hắn cả một cái đầu, tay dài dân dài, hắn vừa đẩy bác sĩ xuống giường lại bị lực kéo theo, ngã xuống dưới thân Thôi Triết.

Ngực bác sĩ đè lên mặt hắn, mùi nước sát trùng tràn ngập khoang mũi.

“Sao lại nặng như thế chứ!” Khương Vũ hộc máu.

Tửu lượng chẳng ra sao lại cứ kính rượu hắn liên tục, một ly rồi một ly, chẳng rõ là ai chuốc say ai nữa, may là Khương Vũ đã thân chinh chiến trường nhiều năm, bị các tiệc rượu xã giao rèn ra một thân tửu lượng cao cường cho nên khi mà đôi mắt vốn lãnh đạm âm u của Thôi Triết bắt đầu phiếm hồng thì Khương Vũ vẫn vô cùng tỉnh táo.

Thôi Triết buồn bực: “…Tại sao… Tại sao có thể uống…”

Lời nói văn nhã bại hoại cũng không trôi chảy, ánh mắt mơ màng, gương mặt xinh đẹp đụng tới đụng lui sườn mặt Khương Vũ, vừa đụng vừa bực bội đặt câu hỏi: “Tại sao, tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”

“Bởi vì tôi là người lớn rồi nha anh bạn nhỏ!” Khương Vũ bất lực, cố gắng đẩy viên kẹo dính trên người mình xuống, phát điên nắm lấy tóc y, “Uống say thì thôi đi?! Chẳng lẽ còn muốn tôi chăm sóc cậu nữa à??”

Nghe vậy thì ánh mắt Thôi Triết chợt cố định trên người Khương Vũ, ánh mắt lạnh lẽo như một con sói cô độc, “Cảm ơn.”

Thôi Triết vươn tay tháo hai khuy áo trên cùng lộ ra xương quai xanh gầy gò nhưng rắn chắc, “Rót cho tôi một cốc nước lạnh trước trước đã.”

Khương Vũ dở khóc dở cười.

Nước lạnh tới, Thôi Triết chuyên nghiệp tu non nửa cốc nước súc miệng sau đó dùng chút sức lực cuối cùng nhô đầu ra nhổ vào thùng rác, “Sữa chua.”

Cửa phòng khách sạn đặt rất nhiều loại nước khoáng và sữa chua, thực ra giải rượu tốt nhất vẫn là nước mật ong nhưng hiện tại chỉ đành dùng thứ này.

Đầu óc mơ màng của Thôi Triết mơ màng nhận ra trạng thái hiện tại của mình không tệ, thiết lập lạnh lùng trầm ổn ngày thường sắp không thể duy trì trước mặt Khương Vũ được nữa.

Thiên chi kiêu tử Thôi Triết chưa trải sự đời đang đang phải đối mặt với sự xấu hổ ngay trước mặt người mình thích, có thể nói đây là một đả kích nghiêm trọng.

Y miễn cưỡng duy trì một tia lý trí cuối cùng, ra vẻ lạnh lùng bảo Khương Vũ lấy đồ giúp hắn chứ thật ra tay chân đã bủn rủn, không thể nhúc nhích dù chỉ một xíu.

Khương Vũ giữ tâm thái chăm sóc trẻ con, vội vàng vào phòng vệ sinh dấp nước khăn mặt, cũng ân cần mang sữa chua tới rồi đỡ Thôi Triết nằm lên đùi mình, đắp khăn ấm lên trán, bóc vỏ sữa chua, đút cho y từng thìa một.

Kính gọng vàng của Thôi Triết đã ném sang bên cạnh từ lâu vì vậy lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp, bởi vì cận thị nên đồng tử vô cùng rõ ràng, phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, vừa thoáng nhìn thì tròng mắt kia đã cố định trên mặt Khương Vũ.

Khương Vũ sờ gương mặt nóng bỏng của y, “Thoải mái hơn chưa?”

Thôi Triết nghe lời gật đầu.

Khương Vũ múc một thìa sữa chua cùng quả hạch cho vào miệng y, không quen dỗ dành: “Không uống được thì uống ít thôi, thể hiện cái gì, uống nhiều có thể vớt được thứ tốt gì từ tôi à?”

Khi hắn nói những lời này, đôi mắt đào hoa cong cong hàm chứa ý cười không khác gì đôi mắt tròn xoe của Đường Tiểu Đường, đuôi mắt xếch lên mang theo tia giảo hoạt lại ngây thơ, tựa như hiểu thấu mọi thứ cũng tựa như không hiểu gì.

Thôi Triết nở nụ cười: “Vớt được rồi.”

Khương Vũ hỏi: “Vớt được cái gì?”

Thôi Triết cố hết sức giơ một ngón tay lên chọc mặt Khương Vũ: “Anh.”

Không biết có phải do phẫu thuật nhiều năm hay không mà ngón tay Thôi Triết cực kỳ mảnh mai thon dài, vừa nhìn qua là biết đôi tay này nhất định là đánh dương cầm hoặc cầm bút vẽ tranh, còn nếu ở thời cổ đại, không là cầm kiếm thì cũng là lựa hoa hoặc thổi sáo, tóm lại vô cùng tinh xảo và tao nhã.

Ngón tay lạnh khô mềm mại dường như không có vân tay vuốt ve gương mặt Khương Vũ, “Khương… Anh Tiểu Vũ…”

Thôi Triết lấy hết dũng khí: “Về sau có thể gọi anh như thế không, cứ gọi trợ lý Khương này trợ lý Khương kia thật xa lạ.”

Khương Vũ vui vẻ đáp: “Có thể, sao lại không thể chứ.”

Khương Vũ cũng là con trai độc đinh nhà giàu, thời thiếu niên cũng vang danh ăn chơi trác táng, la lên hét xuống cùng đám anh em bao nguyên quán cà phê hay tiệm net mãi cho đến khi gặp Tư Hàn Tước. Nhắc lại cũng kỳ lạ, dưới góc nhìn của hắn, cuộc sống của Tư Hàn Tước quả thực như nước sôi lửa bỏng, khác hoàn toàn với cuộc sống đơn thuần của hắn, đàn anh như một con rắn độc sinh ra từ đầm lầy sau đó lại mang một thân khí độc do chính đầm lầy tạo ra đi trả thù.

Nhưng ngàn tính vạn toán cũng không ngờ hắn theo Tư Hàn Tước lâu như vậy nhưng có một vài thời điểm anh lại lộ ra sự thông cảm và lương thiện.

Lúc mới gây dựng sự nghiệp, hắn theo Tư Hàn Tước ra bên ngoài xã giao, không phải chưa đụng tới người có dã tâm với mình, bản thân Khương Vũ không giải quyết được thì sẽ gọi đàn anh, Tư Hàn Tước sẽ luôn che trước người hắn, đánh người bắt nạt hắn tới vỡ đầu chảy máu.

Vỡ đầu chảy máu ý trên mặt chữ, Tư Hàn Tước vốn thô bạo từ trong xương, không khí đẩy lên cao trào, càng thấy máu càng hưng phấn, mỗi lần Khương Vũ đều khóc la kéo anh đi thì mới xem như xong.

Sau đó một thân đầy vết thương của Tư Hàn Tước cũng do Khương Vũ xử lý.

Tư Hàn Tước che chở hắn, hắn cũng trung thành thận tâm đối với Tư Hàn Tước.

Ba mẹ Khương Vũ vốn cũng không đồng ý cho hắn đi theo Tư Hàn Tước, dù sao những chuyện nhà họ Tư chẳng phải bí mật, chỉ cần biết đó là cậu hai Tư gia thì đều tránh như rắn rết, nhưng ba mẹ Khương Vũ vì suy nghĩ cho mối quan hệ của Khương Vũ nên bận tâm hơn.

Bọn họ không trực tiếp phá hỏng con đường này mà bảo Khương Vũ mời Tịch tổng tới nhà ăn bữa cơm.

Theo như lời mẹ Khương Vũ thì ba hắn sẽ xem tướng.

Tư Hàn Tước mang quà tới, chào hỏi xưng hô hợp lý ngay từ khi mới vào, thái độ đối với bảo mẫu trong nhà hay ngôn ngữ cử chỉ đều lễ độ, có tầm nhìn xa trông rộng với thị trường chứng khoán, quan trọng hơn là Tư Hàn Tước có thể đoán được cổ phiếu tăng đã đạt đỉnh kết hợp với tất cả thông tin chi tiết phức tạp có thể suy ra tương lai của giá cổ phiếu này.

Lần đầu gặp mặt đã vượt ngoài cảm nhận ban đầu về anh, lần đầu gặp mặt đã chặt đứt ý niệm không cho con trai hợp tác với Tư Hàn Tước.

Vài ngày sau, giá cổ phiếu mà Tư Hàn Tước dự đoán quả nhiên giảm mạnh, đương lúc Khương Vũ vui mừng báo với Tư Hàn Tước rằng anh lại kiếm một khoản lớn thì ba mẹ Khương Vũ đã âm thầm đầu tư cho Tư Hàn Tước gần trăm triệu.

Đánh bại Tư Thành là chuyện sớm hay muộn thôi.

Trên đời này chẳng có miếng bánh nào đột nhiên rơi xuống, vào thời điểm khó khăn nhất, Khương Vũ cũng từng nghĩ tới sẽ rời khỏi Tư Hàn Tước trở về nhà nhưng anh luôn có đủ thực lực và mị lực khiến hắn thần phục.

Cái tuổi mà ngưỡng mộ siêu anh hùng nhất thì lại xuất hiện một Tư Hàn Tước.

Khương Vũ đút sữa chua cho Khương Vũ đồng thời mát xa các huyệt vị trên đầu cho y, tự cười bản thân, hắn như một vú em ngậm bình sữa, không đúng, có lẽ là một linh vật trên đỉnh đầu đồng đội thế nhưng đồng đội quá bá đạo, sinh ra đã ở vạch đích.

“Tiểu Vũ… Anh nghĩ gì thế?” Thôi Triết bất mãn chọc mặt Khương Vũ, lén bỏ chữ anh đi rồi gọi, bực bội cau mày, “Anh thất thần.”

Khương Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: “Không phải cậu uống nhiều lắm à, ngủ đi, ngủ rồi tôi mới về.”

“Không được…” Thôi Triết lạnh lùng, “Anh phải ở bên tôi.”

Khương Vũ dở khóc dở cười: “Cậu bao lớn rồi, còn cần người ở bên à?”

Thôi Triết bình tĩnh dùng giọng điệu nói với bệnh nhân “Cậu đăng kí sai rồi, cầm phiếu hoàn tiền này xuống tầng hai đăng kí lại đi” nói câu tiếp theo, lập tức biến mình trở về con người lạnh lùng u ám: “Ừ, muốn anh Tiểu Vũ, ở bên.”

Ngón tay Khương Vũ run lên, kinh hãi vô cùng.

Này… không khí không hợp chút nào!!

Người đàn ông ngây thơ đè lại trái tim đang đập thình thịch, giọng nói run rẩy: “Cậu đừng nói như thế, mấy hôm nay tôi bị boss và Tiểu Đường dạy dỗ nhiều rồi nên sẽ dễ hiểu sai lắm.”

“Hiểu sai?” Mắt phượng của Thôi Triết híp lại, nguy hiểm hỏi, “Hiểu sai như thế nào?”

Hai tay Khương Vũ ôm đầu y, bê đầu như bê thùng nước ra khỏi đùi, xụ mặt, “Cậu không cần quan tâm đến cái này, tôi thấy cậu khá hơn nhiều rồi đấy, tôi về trước đây, ngày mai còn phải đi làm nữa, chẳng may boss và Tiểu Đường…”

Khương Vũ nháy mắt ngậm miệng.

Thôi Triết lắc lư ngồi dậy, vừa nhắc tới đàn em, đầu óc chứa đầy anh Tiểu Vũ cố gắng gợi ra một Đường Đường, đỡ đầu mình hỏi: “Tư tổng và Tiểu Đường? Anh Tiểu Vũ, không phải Tiểu Đường còn đang nằm trong bệnh viện hay sao, Tư tổng đã lâu không tới thăm cậu ấy, anh nói… gần đây bị Tư tổng và Tiểu Đường dạy dỗ là có ý gì?”

Hai ngón tay Khương Vũ đặt trước miệng ra dấu khóa kín.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng Thôi Triết càng thêm tỉnh táo: “Hơn nữa hôm nay lúc nói tới nhân cách phân liệt tại sao anh lại nhìn vào Tiểu Đường?”

Những chi tiết vụn vặt bỗng như hiệu ứng domino tạo nên một cơn sóng lớn trong đầu, “Còn cái ngày anh kéo tôi tới công viên giải trí sắp xếp pháo hoa, nói cái gì mà “anh cũng muốn một tình yêu tuyệt mỹ như thế”? Tình yêu gì, ngày đó không phải chỉ có Tư tổng đi qua thôi à?’

“Rồi cả ngày… anh bị thương nằm viện, lúc Tư tổng muốn tới thăm Tiểu Đường tôi có ghé qua phòng bệnh của anh thì lại nghe thấy tiếng trẻ con bên trong, thế nhưng tôi cũng không tiến vào.”

Thôi Triết đã hoàn toàn tỉnh táo: “Anh Tiểu Vũ?”

Sắc mặt Khương Vũ trắng xanh.

Thôi Triết tìm kính đeo lên, kính gọng vàng che đi đôi mắt phượng long lanh ánh nước, lúc ngẩng lên đã trở thành vị bác sĩ văn nhã bại hoại lại an tĩnh trầm ổn kia, ánh mắt y lạnh lùng nhìn thẳng Khương Vũ, đôi môi mỏng phun ra hơi thở có mùi rượu.

“Cậu… cậu định làm gì!” Khương Vũ bị biểu cảm kia kích thích, hai tay đẩy ra lại bị Thôi Triết nhanh hơn giữ chặt bằng một tay, nghi ngờ đánh giá gương mặt Khương Vũ.

Tinh.

Điện thoại vang lên âm báo, Thôi Triết nhanh nhẹn vói vào túi Khương Vũ lấy điện thoại ra.

Điện thoại nhận diện khuôn mặt rồi mở khóa, trên màn hình là tin nhắn của Tư Hàn Tước: Đồng minh lớn ơi, chủ nhân sinh bệnh rồi nhưng anh yên tâm, kẹo sẽ chăm sóc chủ nhân thật tốt. Ngày mai chủ nhân không đi làm nhé, kẹo xin cho chủ nhân một ngày nghỉ, đồng minh lớn vất vả rồi, moah moah.”

~Hết chương 63~
Bình Luận (0)
Comment