Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 71

Đường Tiểu Đường tới mau đi cũng mau, vẫy tay với Cố Bằng rồi như nai con nhảy đi xa dần.

Cố Bằng nhìn bóng lưng của nó, một thân một mình bối rối trong gió.

… Đúng thật là mất trí nhớ.

Cậu ấy quên hết mọi thứ, một mình đi làm gì đây? Liệu có gặp người xấu không? Liệu có tiền hay không? Liệu có đột nhiên phát bệnh không? Tư tổng biết không? Tư tổng mặc kệ à?

Cố Bằng do dự, y sợ Đường Tiểu Đường bị xã hội làm hại, quay đầu nhìn xung quanh một vòng rồi nắm tay quyết định bám theo.

Đường Tiểu Đường trốn vào phòng kẹo, mở máy tính lên xem “Kẹo của Tư tiên sinh”, lướt qua nhìn từng bức tranh ảo tưởng về sinh hoạt ngọt ngào với Tư tiên sinh cuối cùng cũng tìm được một bức hai người đứng ở cổng trường.

Hai người rõ ràng đã nói “hẹn gặp lại” nhưng “Đường” đi được vài bước lại trộm quay người, trốn ở cổng nhìn lén Tư tiên sinh, cả người thiếu niên chỉ được vẽ bằng vài đường cong phác họa ra một người đang đứng ở cổng nhưng Đường Tiểu Đường lại biết đó là “Đường” vừa mới làm bộ hào phóng tự nhiên nói “hẹn gặp lại” với Tư tiên sinh rồi lại lưu luyến quay đầu. Người ấy vẽ bản thân rất đơn giản nhưng lại dùng toàn lực phác họa chi tiết bóng lưng Tư tiên sinh rời đi. Tư tiên sinh quay lưng về phía cậu ấy tiến về phía xe của mình, bóng lưng thon dài đĩnh bạt, dưới ngòi bút tinh tế là khí chất như châu như ngọc, hạc trong bầy gà.

Anh hoàn toàn không nhận ra sau lưng có người đang nhìn lén đồng thời khắc ghi bóng lưng anh vào tận đáy lòng cho nên anh không có ý định quay đầu lại, bóng lưng kia trông có vẻ càng thêm tuyệt tình lãnh khốc.

Đó là cảm giác của người vẽ tranh, người ấy biết rõ không có kết quả nên chỉ có thể giấu tâm sự trong lòng, giống như Hamster nhỏ bé gắp mỗi phút mỗi giây ở bên Tư tiên sinh về sơn động an toàn của mình, giấu đi, gom thành một ụ lớn không cho bất cứ kẻ nào biết.

Cả quyển truyện tranh thiên về bóng dáng Tư tiên sinh, những người xung quanh bao gồm cả chính người ấy cũng chỉ được phác họa qua loa để làm nền, ngay cả cổng trưởng cũng chỉ dùng vài nét vạch ra, cũng may họa sĩ “Đường” có tài nên chỉ với vài nét cũng có thể cảm nhận được sự cổ kính lâu đời của nó.

Đường Tiểu Đường nhận ra cổng trường Kinh đại, đồng thời soát lại weibo thì thấy được bài đăng cuối cùng: Thành công rồi!!!

Ba từ, ba dấu chấm than.

Tuy không nói tỉ mỉ nhưng cách màn hình Đường Tiểu Đường cũng cảm nhận được sự kích động vui sướng kia.

“Kẹo của Tư tiên sinh” là một người hướng nội dễ thẹn thùng, sinh hoạt thường ngày của cậu bình lặng như vũng nước đọng trong hang, dưới đáy nước cất giữ sự hèn mọn tự ti, sau đó lại vì sự xuất hiện của Tư tiên sinh mà những gợn sóng trở nên mềm mại tươi sáng nhưng cậu vẫn trầm lặng dè dặt như cũ.

Chuyện gì có thể khiến một người tự ti hèn mọn vui vẻ đến mức dùng ba dấu chấm than liên tiếp?

Đường Tiểu Đường nhìn thời gian bỗng nhận ra là ba giờ sáng hôm nó thức tỉnh?

Kỳ lạ.

Nó đè cảm giác kỳ lạ dưới đáy lòng, xóa hết lịch sử tìm kiếm trong máy tính rồi vội vàng rời khỏi phòng kẹo, bắt taxi tới Kinh đại.

Cố Bằng lén theo dõi tới đây: …

Dáng vẻ Tiểu Đường sao giống như đang làm chuyện lớn thế nhỉ?

Y không nghĩ ra, hoang mang gãi sườn mặt, nhìn bóng dáng Đường Tiểu Đường rời đi lại nhìn gian phòng kẹo kia, đồng tử đột nhiên giãn to.

Hành vi tùy tiện xông vào nhà người khác rồi mân mê máy tính nhà người ta hồi lâu khó làm người ta không liên tưởng tới ý định ăn cắp linh tinh.

Người bạn nhỏ của y sao lại biến thành như thế!

Cố Bằng vô cùng đau đớn, khớp hàm cắn chặt, cái trán chống lên cửa kính của phòng kẹo, oán giận dập mấy cái.

“Ê ê ê ê!” Đinh Phó Thịnh phong trần mệt mỏi chạy tới vội vàng dùng tay lót giữa trán Cố Bằng và cửa thủy tinh, quay đầu Cố Bằng về phía mình, vẻ mặt khó hiểu, “Bằng Bằng? Cậu tự tổn thương bản thân à?”

Cố Bằng ngăn tay hắn lại, rầu rĩ đáp: “Không, tôi vẫn ổn.”

Đinh Phó Thịnh nghiêng nửa người ra sau, đánh giá Cố Bằng từ trên xuống dưới, gương mặt ngăm đen buồn thúi ruột, mắt to đen như mực chớp chớp, chớp đến mức Đinh Phó Thịnh kinh hồn táng đảm.

“Tôi vừa thấy cậu đập vào tường, cậu nói xem đang bình thường đập đầu vào tường làm gì?’

Cố Bằng khó chịu, thật sự quá khó để chấp nhận.

Cố Bằng nâng cằm ý bảo Đinh Phó Thịnh nhìn bên trong, “Anh Đinh, tôi nói với anh chuyện này, anh đừng bán đứng tôi.”

Lòng trung thành với bạn bè là rất quan trọng nhưng khi phát hiện ra bạn mình nhầm đường lạc lối thì nhất định phải cứu bạn mình bằng mọi giá.

Cố Bằng cảm thấy mình làm rất đúng.

Cố Bằng nắm chặt tay nghiêm túc nói: “Tôi vừa thấy Đường Tiểu Đường.”

Đinh Phó Thịnh:???

“Tuy cậu ấy bảo không được nói cho người khác nhưng tôi cảm thấy việc này không đúng lắm.” Cố Bằng nói tiếp, “Vừa nãy Tiểu Đường ở bên trong mân mê nửa ngày, anh nói xem cậu ấy có phải phạm pháp rồi không, bị Tư tổng phát hiện nên Tư tổng mới cho người điều tra, vì vậy Tiểu Đường cũng không dám để Tư tổng biết hành tung của mình?”

Đinh Phó Thịnh giơ ngón tay cái lên, “Ý tưởng hay đấy.”

Cố Bằng thận trọng gật đầu, “Cho nên chúng ta có nên nói với Tư tổng hay không, để Tiểu Đường dừng cương trước bờ vực?”

Đinh Phó Thịnh liếm môi, nhìn gian phòng kẹo cách công ty của Tư Hàn Tước không tới mười phút đi bộ, nở nụ cười gian trá, “Không thể lỗ mãng như vậy, cậu ấy rời đi rồi à? Rời đi rồi thì khó lắm.”

Cố Bằng vội la lên: “Cậu ấy vừa lên taxi! Tôi nhớ biển số xe, những xe này đều có định vị, tôi tra được.”

Đinh Phó Thịnh cười như một con cáo già trong gió lạnh, hắn đắc ý gọi cho Tư Hàn Tước, cười hì hì: “Tư tổng, có manh mối quan trọng về Tiểu Đường, đổi lấy hai mươi triệu đầu tư, có làm hay không?”

Mười phút sau trong văn phòng Tư Hàn Tước, màn hình máy tính hiện ra bản đồ thành phố, trên đó có một điểm màu xanh đang nhấp nháy.

Cố Bằng gõ bàn phím hoa cả mắt, không lâu sau đã tra được camera bên trong taxi, xoay màn hình về phía Tư Hàn Tước.

Tư Hàn Tước lạnh mặt, ngay cả mắt thường cũng thấy sự hung ác nham hiểm, tức giận nhìn chằm chằm máy tính.

Trong video, không bao lâu sau khi rời khỏi gian phòng kẹo, Đường Tiểu Đường đã bắt một chiếc xe ở ven đường, sau khi lên xe, thiếu niên tháo mũ, gương mặt nhỏ nhắn dần hiện ra, làn da thiếu niên trắng nõn mịn màng, trên mặt in một vệt hằn cong hình cung, nó chạm vào vệt đỏ kia ngọt ngào nói: “Bác tài, tôi tới Kinh đại.”

Sắc mặt Tư Hàn Tước trầm xuống.

Tài xế thấy nó rất thú vị bèn cười đáp: “Ồ, cháu là sinh viên Kinh đại à, hay là tới đó chơi?”

Đường Tiểu Đường chớp mắt: “Không phải, cháu tới… tới tìm bạn trai ạ.”

Vẻ mặt hóng chuyện của Cố Bằng và Đinh Phó Thịnh nhìn về phía Tư Hàn Tước.

Tài xế ngẩn người, bất lực hỏi: “Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy? Lại là… là?

Tuổi của bác tài cũng lớn rồi, xấu hổ nói ra mấy chữ đồng tính, nào ngờ thiếu niên híp mắt mỉm cười, gật mạnh một cái, “Đúng vậy, cháu chính là đồng tính đó!”

Tài xế cứng lại.

Nào có ai thản nhiên thừa nhận chuyện này như thế, còn thoải mái nói mình tới tìm bạn trai nữa.

Bọn họ sợ bị cười nhạo, bị nhục nhã, sợ những ngôn từ sẽ trở thành gai nhọn khiến bọn họ chồng chất vết thương.

Thật ra tài xế cũng định châm biếm vài câu nhưng khi thấy Đường Tiểu Đường quang minh lỗi lạc nói ra những lời này bằng sự tự tin sáng ngời từ trong xương cốt thì lại cảm thấy ngượng ngùng.

Thời đại nào rồi mà ông còn nghĩ như thế.

Bác tài cười thở dài: “Mấy người trẻ tuổi các cháu thật là khó hiểu, được rồi, bác chúc các cháu hạnh phúc!”

Đường Tiểu Đường tươi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, “Cháu cảm ơn ạ.”

Bản đồ hiển thị khoảng cách tới Kinh đại còn mười mấy kilomet, hơn nữa do kẹt xe nên lộ trình hẳn là mất bốn mươi phút.

Cố Bằng nhìn Đường Tiểu Đường đáng yêu đến mức phun bong bóng trong màn hình, giọng nói run rẩy: “Cậu ấy… Cậu ấy trộm đồ đến Kinh đại bán?”

Đinh Phó Thịnh nhếch môi, chỉ cần có chút EQ là có thể nhận ra chuyện này chẳng phải ăn cắp đơn giản như vậy. Gian phòng kia khả năng là sản nghiệp của Tư Hàn Tước cho nên Đường Tiểu Đường mới có thể tùy ý ra vào, còn về Kinh đại… tuy hắn không nghĩ ra nhưng nói đến Kinh đại bán đồ thì có hơi ngớ ngẩn.

Đinh Phó Thịnh liếc Cố Bằng ngu ngốc quá mức, cười hỏi Tư Hàn Tước: “Tư tổng, không đuổi theo à?”

Tư Hàn Tước chống lưỡi bên trong má.

Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Để cậu ấy đi.”

Anh nhìn video, dần bĩnh tĩnh lại rồi nói với Cố Bằng: “Phiền cậu tra xem Tiểu Đường dùng máy tính ở cửa hàng kẹo tìm kiếm cái gì?”

Cố Bằng gật đầu, đứng dậy xuống lầu, một lúc sau điện thoại Đinh Phó Thịnh nhận được danh sách tìm kiếm.

Đinh Phó Thịnh khó hiểu nhìn danh mục kia rồi đưa điện thoại tới trước mặt Tư Hàn Tước.

Tư Hàn Tước nhìn “Kẹo của Tư tiên sinh” như thể lữ hành đi trong đêm đông đột nhiên nhìn thấy ánh rạng đông, sững người hoàn toàn.



Đường Tiểu Đường xuống xe, đứng trước cổng trường hình vòng cung của Kinh đại.

Trời mùa đông chớm lạnh, ánh mặt trời vàng nhạt ấm áp, tấm biển trên cổng như phủ một lớp óng ánh, những kí tự lớn sơn son thiếp vàng thể hiện bề dày lâu đời.

Chúng lóe vào mắt Đường Tiểu Đường như thể một ngôi sao rớt xuống dòng suối lạnh tạo nên muôn vàn gợn sóng.

Đường Tiểu Đường nhìn nơi nó tới lần đầu tiên, một cảm giác quen thuộc như rời sông lấp bể ập tới.

Cảm giác kia quá mãnh liệt, giống như trước đó có một giấc mộng đã bị lãng quên vô số lần nay lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trong mơ ở hiện thực, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau va chạm với một kết giới tưởng như mềm mại nhưng không thể phá hủy, khiến tâm trí của người ta trống rỗng.

“Đây là Kinh đại, các bạn học, hy vọng sang năm các em có thể trở thành sinh viên Kinh đại!”

Giọng nói kia làm Đường Tiểu Đường bừng tỉnh, ánh mắt thiếu niên di chuyển. Thì ra bên cạnh có một đám học sinh sang năm sẽ thi đại học, nhân tiết hoạt động ngoại khóa cuối tuần thì thầy giáo dẫn bọn họ tham quan nơi đây, tiếng cổ vũ của thầy giáo vừa vang lên, bọn học sinh đã ồn ào cười vui vẻ, bọn họ mang theo hy vọng và khát khao vô hạn vào tương lai và cuộc sống mới mẻ sau này.

Thầy giáo cười theo bọn họ: “Nào, phải tự tin vào bản thân! Vu Hiểu Lộ, em nói xem nếu sang năm em thi đậu Kinh đại, cầm thư thông báo trúng tuyển tới đứng trước cổng trường, em sẽ nói cái gì?”

Bạn nữ tên Vu Hiểu Lộ tươi cười: “Em sẽ nói, Kinh đại, tôi cmn tới rồi đây!”

Bọn học sinh cười ầm ĩ, ba chữ cmn nói hết những chua xót và vật lộn khổ sở trong những năm thanh xuân, cực kỳ có tinh thần.

Đường Tiểu Đường nhìn bọn họ từ xa, lẩm bẩm: “Nếu là tôi…”

Nếu là nó đứng dưới cánh cổng Kinh đại thì nó sẽ ngẩng đầu nhìn tấm biển lạnh băng xa lạ kia, nửa vui đùa nửa bất đắc dĩ thầm nói với bản thân rằng nhất định phải giành được học bổng, nếu không học phí sang năm giải quyết thế nào bây giờ.

Đường Tiểu Đường tủi thân cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, tầm mắt nhòe đi.

~Hết chương 71~
Bình Luận (0)
Comment