Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 72

Đường Tiểu Đường ngơ ngác đứng tại chỗ, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, kinh ngạc vì cảm giác hơi lạnh trên làn da.

Cảm giác như trong mộng xuất hiện rất nhiều ảo ảnh nhưng đến khi tỉnh dậy lại quên hết, rồi vào một ngày nào đó ở trong hiện thực chợt gặp lại cảnh trong mơ, hư ảo và hiện thực đan xen, ở giữa ngăn cách bằng một bức tường trong suốt mềm mại lại rắn chắc, hiện thực và cảnh trong mơ nỗ lực vươn xúc tu muốn ôm lấy đối phương, mắt thấy sắp có thể dán sát lại với nhau lại bị bức tường vô hình kia ngăn cản.

Loại đau đớn cầu mà không được khiến người ta phát điên.

Mãi đến khi những đứa trẻ cãi cọ ồn ào kia gào thét “tất thắng” để chụp ảnh chung, âm thanh náo nhiệt cuối cùng cũng kéo nó về từ cảnh trong mơ bi thương đến quỷ dị.

Khóe mắt Đường Tiểu Đường ửng hồng ẩm ướt, chóp mũi và gương mặt cũng đỏ bừng do khóc, tủi thân như một con thỏ con.

Nó quay lưng bước vào, kiêu ngạo không cho những học sinh kia biết dáng vẻ tủi thân ấm ức của mình.

Chỉ là…

Bảo vệ ở cổng duỗi tay cản lại: “Chào cậu, phiền cậu trình thẻ sinh viên ra.”

Đường Tiểu Đường: …

Bảo vệ nhìn nó: “Nếu không phải sinh viên trường này thì phiền cậu trình chứng minh thư.”

Đường Tiểu Đường: …

Một bảo vệ lớn tuổi hơn nghe thấy động tĩnh bên này thì quay đầu, chỉ vào Đường Tiểu Đườn: “Ai thế này? Chẳng phải Đường Đường đấy sao?”

“Đường Đường?” Bảo vệ đứng bên cạnh Đường Tiểu Đường nhìn nó chằm chằm rồi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Cậu chính là Đường Đường hả?”

Đường Tiểu Đường: …

Đường Đường là “Kẹo của Tư tiên sinh” ư?

“Sao mắt lại đỏ thế, khóc à?” Chú bảo vệ bước tới vỗ vai nó, “Về thu dọn đồ đạc phải không? Muốn dọn đi ư?”

Đường Tiểu Đường mềm mại trả lời: “Dạ, dọn đồ đạc.”

Ít nói thì ít sai.

“Được rồi vào đi.” Chú bảo vệ lớn tuổi hơn bảo, “Hắn mới tới chưa từng thấy cháu, cháu quên là mỗi ngày làm việc tới nửa đêm mới về đều là chú mở cổng cho cháu vào à!”

Mỗi ngày làm việc tới nửa đêm, thật là cố gắng — Đường Tiểu Đường nhìn mặt chú bảo vệ, nặng nề gật đầu, “Cảm ơn chú.”

“Thật ngoan, thật hiểu chuyện.” Chú vẫy tay, “Vào đi.”

Đường Tiểu Đường cúi đầu, chạy một mạch vào trong.

Nó không biết Đường Đường sống ở đâu nhưng cơ thể tựa như có ký ức, hai chân tự động bước đi, chẳng mấy chốc đã tới kí túc xá.

Cổng kí túc xá phải quét thẻ mới vào được, Đường Tiểu Đường ngó nghiêng đang muốn tìm ai đi cùng lại thấy một gương mặt mập mạp ló ra từ lầu một, mũi dì quản dí dán trên cửa thủy tinh gần như bẹp xuống, kinh ngạc nói, “Ồ? Tiểu Đường về rồi đấy à?”

Sắc mặt Đường Tiểu Đường nghiêm túc, dì quản lý mở cổng cho nó, lớn tiếng bảo: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh.”

Đường Tiểu Đường được cưng mà sợ.

“Bạn cùng phòng của cháu đều dọn đi rồi, chúng nó gửi dì chìa khóa, bảo khi nào cháu về còn sử dụng tiếp, cháu xem mấy đứa này thật là tốt bụng, sao rồi, thân thể tốt lên chưa? Gầy quá.” Dì quản lý chẳng cho Đường Tiểu Đường cơ hội đáp lời, vừa lấy chìa khóa vừa lải nhải kéo tay nó lau nước mắt, “Bạn cùng phòng của cháu nộp trước tiền điện và tiền hệ thống sưởi ấm một năm tới rồi, chúng nó sợ lúc cháu trở về không ở được nên còn tổng vệ sinh một lần… Cháu về đây ở chứ?”

Đường Tiểu Đường gãi đầu: “Da… có lẽ ạ.”

Dì quản lý đưa cho nó một chiếc chìa khóa còn vươg nhiệt độ, bàn tay khô ráo ấm áp kéo tay Đường Tiểu Đường đánh giá từ trên xuống dưới, đỏ mắt nghẹn ngào, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Đường Tiểu Đường cầm chìa khóa, không hiểu gì lên lầu.

Thật tốt, mọi người đều đối xử với cậu thật tốt.

Kí túc xá hướng về phía mặt trời, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một làn gió xuân thổi vào mùa đông lạnh giá ở phương Bắc, bụi mịn bay lơ lửng trong tia sáng chiếu xuống mặt đất, hệ thống sưởi và ánh mặt trời tạo ra một không gian ấm áp, căn phòng có tất cả bốn chiếc giường, ba cái đã trống không, chỉ có chiếc giường bên cửa sổ cùng một chiếc chăn bông mỏng màu xanh gấp gọn, phía trên phủ nilon chống bụi.

Thành phố xa lạ, thế giới xa xạ dùng một loại thiện ý dịu dàng vô hạn hoan nghênh nó về nhà.

Đường Tiểu Đường từ từ bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, lẳng lặng đứng giữa nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Đây là nơi xuất hiện trong mộng.

Đối với nơi này nó vừa sợ hãi vừa tò mò, người với người ở trong không gian nhỏ hẹp, nó sợ vào một thời điểm nào đó sẽ không kịp đề phòng bị thọc một đao, nhưng nó lại rất tò mò, người khác vui buồn hờn giận luôn tụ tập lại với nhau, cười nói náo nhiệt khiến người ta hâm mộ lại ghen ghét, người bị ngăn cách bên ngoài thò đầu vào bởi muốn nhìn xem tại sao người ta có thể vui sướng như vậy.

Những cảm xúc đó như bóng ma dưới đáy biển đột nhiên xâm nhập cơ thể buộc nó cảm nhận như nó đã từng.

Hơi ẩm dưới đáy mắt chưa tan đi lại lập tức tích tụ.

Nó dụi mắt, trèo lên chiếc giường duy nhất còn sót lại chút sinh khí kia, nhấc chiếc đệm quân sự ra chạm vào ván gỗ gần như nguyên vẹn, chợt lướt qua một chỗ di động.

Đường Tiểu Đường cậy tấm gỗ mỏng kia ra, phía dưới là một rãnh được đào sẵn, bên trong có một chiếc USB màu xanh lam và một túi plastic nho nhỏ chứa vài sợi tóc ngắn.

Đường Tiểu Đường giật mình cầm lấy USB, ánh sáng phản xạ từ mặt kim loại chiếu lên gương mặt kinh ngạc của Đường Tiểu Đường.

Ồ! Sao nó biết ở đây có đồ chơi nhỉ?

Đáng tiếc ở đây không có máy tính, thôi thì về nhà xem vậy.

Đường Tiểu Đường cầm túi plastic lên nhìn, mở ra ngửi như cún con.

Là tóc của chủ nhân!

Hử!

Ánh mắt liếc qua liếc lại giữa USB và tóc Tư Hàn Tước, Đường Tiểu Đường thầm nghĩ, đồ vật ở đây hẳn là có liên quan đến chủ nhân, hơn nữa còn liên quan rất lớn!

Sinh hoạt của Đường Đường đơn giản như một tờ giấy trắng, đồ dùng cá nhân không quá nhiều, không biết có phải có người cố ý cầm đi bớt hay không, ngay cả máy tính và di động đều không thấy, nó đành về nhà trước cái đã.

Chỉ mong đồng minh lớn còn chưa tỉnh dậy, chỉ mong chủ nhân còn chưa phát hiện nó trốn đi.

Đường Tiểu Đường chạy vèo ra kí túc xá nhanh như gió, vì đề phòng chú bảo vệ có tính cảnh giác rất cao nên nó thay đổi phương hướng, dự định đi ra từ cổng phía tây.

Đoạn đường kia cũng có vẻ quen thuộc với nó, nó nhớ rõ từng con đường tắt hay đường mòn đến từng tòa giảng đường hay công trình điêu khắc.

Nếu nói những chi tiết kia chỉ như những cảnh tượng trong mộng đứt quãng va chạm với hiện thực thì đương lúc Đường Tiểu Đường đi tới hồ nhân tạo, một chiếc búa tạ chợt nện thẳng vào lòng, đồng tử Đường Tiểu Đường co lại, co thành một châm nho nhỏ sắc bén đâm thẳng vào cái vỏ gần như sắp vỡ vụn.

Đó là hồ nước nó bị người khác đẩy xuống trong giấc mơ!

Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu từ trời cao, mặt hồ xanh biếc giao hòa với ánh sáng vàng nhạt ấm áp tạo nên gợn sóng như đàn cá vẫy đuôi, rung động đến mức làm chao đảo cả thế giới.

Tại sao… hồ nước này lại tồn tại ở thế giới thực?

Đầu óc Đường Tiểu Đường trống rỗng.



“Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra không đúng chỗ nào rồi, Tiểu Đường liều mạng như vậy, mỗi ngày đều thực hành thí nghiệm hơn các bạn cùng tổ mấy tiếng đồng hồ, nhưng tiến độ của cậu ấy vẫn ngang bằng, Đường Đường thông minh như thế, tôi không tin cậu ấy sẽ lãng phí thời gian làm việc vô dụng.”

“Tiểu Vũ, Tiểu Đường làm một thí nghiệm khác trong phòng thí nghiệm.”

“Hiện tại chưa xác định được rốt cuộc cậu ấy làm cái gì, tôi sẽ lập tức tới phòng thí nghiệm Kinh đại điều tra, tra xem cậu ấy xin dược liệu và thiết bị gì, mong là tìm được manh mối.”

“Tiểu Vũ, thấy tin nhắn thì trả lời ngay.”

“Tiểu Vũ, một buổi sáng trôi qua rồi sao còn chưa trả lời.”

Khương Vũ nhe răng trợn mắt xoa đầu, ai oán ngồi dậy.

Chết tiệt, viên kẹo dẻo kia xuống tay quá ác, không có đạo đức của người học võ gì cả!

Tiếng tin nhắn và cuộc gọi điện thoại vang lên tạo thành một hòa âm kì lạ, Khương Vũ không lo mình có bị chấn động não hay không, tận chức tận trách cầm điện thoại lên, kiểm tra số tin nhắn và điện thoại chưa nhận, Khương Vũ kêu thảm thiết: “Xong rồi!”

Điện thoại của công ty gần như sắp nổ tung, tin nhắn wechat là 999+, đa phần đều là Thôi Triết gửi tới.

“A!” Khương Vũ ôm đầu khóc to, “Tha cho tôi!”

Boss tìm hắn cả buổi sáng phỏng chừng đã phát hiện Đường Tiểu Đường trốn đi, Thôi Triết có tin tức nhưng không tìm thấy người, hai bên đều hạ bút, Khương Vũ hít thở không thông nhìn toàn màn hình là màu đỏ của tin nhắn và điện thoại chưa nhận, cảm thấy mình không thể vui sướng ăn cơm nữa rồi.

“Bùm bùm bùm…”

Tiếng đập cửa kịch liệt truyền ra, Khương Vũ ôm đầu, chống tường đi ra phòng khách, nhìn qua camera thấy gương mặt không cảm xúc của Thôi Triết.

Khương Vũ: …

Khương Vũ nhận mệnh mở cửa, Thôi Triết nhìn thấy hắn, biểu cảm lập tức thay đổi, khí thế truy hỏi liên hoàn tức khắc dịu đi, “Trán anh sao thế? Bị thương?”

Khương Vũ xoay người nằm liệt trên sô pha, “Đừng hỏi nữa, tôi khổ quá mà.”

Hắn chẳng thể nói với Thôi Triết rằng đây là chuyện tốt kẹo dẻo gấu gây ra, cố nén cảm xúc hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?”

“Tư tổng nói, tôi gọi điện hỏi Tư tổng cậu ở đâu, anh ấy nói anh ở đây.” Thôi Triết nhíu mày, “Lại đây.”

Khương Vũ thở phì phò trừng y một cái, che trán không nói lời nào.

Thôi Triết bất đắc dĩ đành đứng dậy rồi ngồi xuống bên người hắn, một tay đỡ gáy một tay nhẹ nhàng xoa bóp cái trán sưng vù của Khương Vũ.

Tay nghề của y rất chuyên nghiệp, Khương Vũ cảm giác như máu bầm từ từ tan ra, thần kinh cũng dần thả lỏng.

Khương Vũ hòa hoãn: “Cậu nói cậu ấy làm một thí nghiệm khác?”

“Đúng vậy.” Thôi Triết đáp, “Tuy rằng chỉ là phỏng đoán nhưng tôi chắc chắn đến tám chín phần, tôi muốn tới Kinh đại, anh đi không?”

“Tôi về công ty báo cáo lại đã, aiii.” Khương Vũ bị xoa đau, bất mãn trợn mắt.

“Không cần, Tư tổng bảo sẽ lập tức tới đó.” Thôi Triết nói tiếp, “Anh ấy bảo tôi tới nói với anh một tiếng, Tiểu Đường kia… Ý tôi là người giống y hệt Tiểu Đường kia cũng tới Kinh đại.”

Khương Vũ đột nhiên trợn mắt: “Hử?”

~Hết chương 72~
Bình Luận (0)
Comment