Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 75

Hai mắt thiếu niên ngập nước, khuôn mặt trắng nõn có vài vết xước do cành cây quẹt qua vì khóc mà ửng hồng, bỏ qua hết thảy chạy tới bên chủ nhân nó yêu nhất. Hình như Tư Hàn Tước bị thương ở chân, bước đi hơi lảo đảo nhưng cũng kiên định bước về phía nó.

Đoạn đường kia vừa xa lại vừa gần, mãi đến khi Đường Tiểu Đường bổ nhào vào lòng thì anh mới nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng.

“Cho anh cho anh cho anh! Có mấy Đường đều cho anh hết!” Đường Tiểu Đường khóc nức nở giống như cún con đi lạc, đầu nhỏ điên cuồng cọ tới cọ lui trong ngực Tư Hàn Tước, không biết cọ bao lâu mới cọ hết toàn bộ sợ hãi của mình.

Tư Hàn Tước ôm lấy thân hình đơn bạc của thiếu niên, mặt cũng bị thiếu niên cọ ướt nhẹp, Đường Tiểu Đường vừa dụi vừa cọ, chỉ kém điều vươn lưỡi liếm anh một cái bày tỏ lo lắng và yêu thương.

“Được rồi được rồi.” Tư Hàn Tước bất đắc dĩ đẩy nó ra một chút, ôm lấy mặt thiếu niên, ngắm gương mặt khóc tới chật vật lại đáng yêu kia, “Nói rồi đấy, mấy Đường đều cho anh hết.”

Đường Tiểu Đường hít mũi: “Vâng!”

Xe cảnh sát và xe cứu thương tới rất nhanh, Khương Vũ và Thôi Triết cũng gần như theo tới cùng lúc, đỡ Tư Hàn Tước và Đường Tiểu Đường lên xe cứu thương, Thôi Triết trình rõ thân phận rồi khẩn trương xem xét vết thương cho Tư Hàn Tước.

“Chỉ trầy da một chút, quả thực là kỳ tích!” Thôi Triết thở phào nhẹ nhõm, cảm thán, “Tư tổng quá lợi hại.”

“Chỉ trầy da một chút?” Tư Hàn Tước nhướng mày, “Tôi cảm thấy ngực rất đau, chân cũng đau, khả năng là thương gân động cốt rồi, hẳn là rất nghiêm trọng mới đúng chứ.”

Thôi Triết căn cứ vào khoa học trả lời: “Quả thật là thế, tới bệnh viện chụp thêm X-quang, Tiểu Vũ?”

Sắc mặt Khương Vũ không tốt, run rẩy gõ bàn phím gửi tin nhắn, hai mắt tức giận đến đỏ bừng, căn bản là không nghe được bọn họ đang nói cái gì, “Chờ đấy, Tư Thành mà bất tử thì ông đây theo họ gã luôn!”

“Tiểu Vũ.” Tư Hàn Tước ấn cổ tay hắn, giọng nói bình tĩnh trấn an, “Không sao cả.”

“Cái này mà kêu không sao cả?” Khương Vũ cả giận, “Nếu, nếu cuối cùng chỉ kém một chút, đàn anh à, anh đã không còn trên đời này nữa rồi.”

Nếu cuối cùng Tư Hàn Tước nhảy ra chậm vài giây hay là tốc độ chậm hơn một chút thì đều có thể đắm mình xuống biển cùng xe hơi.

“Tôi có chuẩn bị.” Giọng Tư Hàn Tước trầm thấp, “Sẽ không kém đi chút nào.”

Lý trí bị tức giận đánh bay của Khương Vũ được giọng nói bình tĩnh trầm thấp của Tư Hàn Tước kéo về.

“Không sao cả đâu, đồng minh lớn phải tin tưởng… Tư tiên sinh.” Đường Tiểu Đường nhẹ nhàng nói, “Tuy rằng chủ nhân tự mình hành động thật làm người ta giận dữ.”

Tư Hàn Tước hít khí lạnh, ôm ngực: “Thôi Triết, cậu giúp tôi kiểm tra xem có phải trái tim tổn thương rồi hay không.”

Thôi Triết: …

Đường Tiểu Đường: …

Khương Vũ hoàn toàn không nhận ra Đường Tiểu Đường thay đổi xưng hô, trái tim kinh hoàng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, hắn cúi đầu suy nghĩ cẩn thận, “Việc này không thể cho qua như thế được.”

“Đương nhiên.” Tư Hàn Tước nhếch môi, “Gã chết chắc rồi.”

Vết thương của Tư Hàn Tước rõ ràng nghiêm trọng hơn Đường Tiểu Đường, tuy không biết có nghiêm trọng thương gân động cốt như anh nói không nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn luôn không tốt, an ủi Khương Vũ một lát thì dáng vẻ trở nên mệt mỏi hẳn đi.

Tới bệnh viện, Thôi Triết nhanh chóng dùng các thiết bị kiểm tra cho Tư Hàn Tước – cẳng chân nứt xương, chỗ va chạm có máu tụ, tư duy rõ ràng nhưng không loại trừ khả năng rất nhỏ có chấn động não.

Mà Đường Tiểu Đường ngoài vết thương trên mặt thì không chịu thương tổn ở đâu nữa.

Từ phòng phẫu thuật đi ra, Tư Hàn Tước được đưa thẳng vào phòng VIP, Đường Tiểu Đường lấy một cái ghế, canh giữ một tấc không rời bên người anh hùng của nó.

Thuốc tê hết tác dụng, tất cả những giả vờ vân đạm phong khinh của Tư Hàn Tước đều sụp đổ.

Tuy anh vẫn mặt không cảm xúc nhưng mồ hôi mỏng trên thái dương, tiếng nói chuyện mất tự nhiên cùng thi thoảng tạm dừng hít khí không lừa được người ta, Đường Tiểu Đường đau lòng không biết làm sao cho phải, hốt hoảng đến độ nước mắt lưng tròng.

Đôi mắt thiếu niên ướt át, muốn nước lấy nước, đến bữa lấy cơm, muốn đi WC sẽ tự tay dìu anh tới WC trong phòng bệnh hơn nữa còn cực kỳ tri kỉ giúp chủ nhân một chân không đứng được đỡ chủ nhân nhỏ… Ngoan vô cùng.

Tư Hàn Tước nhìn mà buồn cười, “Vừa lòng không?”

Đôi mắt sáng lấp lánh vừa làm trộm lập tức rời đi, sắc mặt đỏ bừng, “Vừa lòng cái gì?”

“Thoạt nhìn rất vừa lòng.” Một tay Tư Hàn Tước quàng qua vai thiếu niên, chậm rãi cất lời, “Giúp anh nhấc… ưm…”

Hai mắt Đường Tiểu Đường nhìn trời, đôi tay sờ soạng giúp Tư Hàn Tước sửa sang lại quần áo, khuôn mặt đỏ như quả cà chua.

“Tiểu Đường giỏi quá!” Tư Hàn Tước hít khí lạnh.

Lúc xoay người đụng phải cẳng chân, đau xuyên tim.

Đường Tiểu Đường đỡ anh tới giường bệnh, Tư Hàn Tước nói: “Ý anh là hôm nay em rất tuyệt.”

Đường Tiểu Đường mím môi.

“Nếu không phải em giải quyết được một xe thì không biết chúng ta có thoát được hay không.” Tư Hàn Tước nằm xuống hít thở, sắc mặt rất kém nhưng ánh mắt vẫn ôn hòa, “Em xem, không có em anh cũng có xong được đâu.”

“Mới không phải.” Đường Tiểu Đường vội la lên, “Là chủ nhân lợi hại!”

“Nếu không phải chủ nhân… thì viên đạn kia đã trúng em rồi! Nếu không có chủ nhân, chúng ta đã… đã đâm xuống rồi…”

Đường Tiểu Đường càng nói càng nghĩ mà sợ, vết thương bên má nhoi nhói.

Tư Hàn Tước nhìn sườn mặt nó, cười bảo: “Em ngẫm lại xem, hai người kia cùng xuất hiện không có khả năng chỉ một người có súng, nếu không phải em thông minh thì anh đã phải một mình đối đầu với hai tay súng, sự thật là phần thắng không lớn.”

“Tình thế nguy cấp, em còn bình tĩnh gọi cho Khương Vũ hẹn địa điểm, báo cảnh sát kêu xe cứu thương đâu vào đấy, nghĩ lại thì mạng anh cũng là do em cứu, đúng không?” Tư Hàn Tước nắm tay Đường Tiểu Đường áp lên mặt mình, anh hôn lên ngón tay ấy, “Em không cần cảm thấy anh lợi hại, em mười bảy tuổi có thể thi đậu Kinh đại rồi hàng năm đều giành được học bổng hơn nữa còn thay mặt trường tham gia thi đấu quốc tế, còn là ân nhân cứu mạng anh, thật sự rất ghê gớm.”

Đường Tiểu Đường đối mặt với khích lệ, khó hiểu lại nghi hoặc nhìn Tư Hàn Tước.

“Chúng ta hẳn nên như vậy, em sùng bái anh đồng thời anh cũng tán thưởng em, anh khống chế phương hướng phía trước, em vì anh ngăn cản âm mưu thủ đoạn phía sau.” Tư Hàn Tước mím môi, “Em và anh giống nhau, đều là người thường, chúng ta không thể thiếu ai cả.”

Ánh mắt Đường Tiểu Đường lóe lên.

Tư Hàn Tước bỗng nhiên nở nụ cười, “Nói cho em một bí mật, anh còn đầu cơ trục lợi trên giày Putian cơ.”

Đường Tiểu Đường: “Hả?”

“Một đôi AJ ba trăm tới Kinh thị có thể kiếm tới mấy ngàn.” Tư Hàn Tước chớp mắt, “Không thể tượng được đúng không?”

Đường Tiểu Đường nghiêng đầu.

Tư Hàn Tước nhúc nhích, khó khăn lấy điện thoại dưới gối ra, bấm bấm vài cái rồi bảo Đường Tiểu Đường xem, “Cho nên những thứ này là ánh hào quang em mang tới cho anh.”

“Tiểu Đường, anh không tốt như em tưởng đâu.”

Đồng tử Đường Tiểu Đường co lại.

Trên màn hình rõ ràng là bức đầu tiên của “Kẹo của Tư tiên sinh”.

“Anh… anh biết rồi ư?” Đường Tiểu Đường cúi đầu, “Chỉ là… Chỉ là em cảm thấy…”

“Em nói là em cảm thấy nhưng hẳn là em đã nghe được những tin đồn không tốt về anh đúng không, nào là hại chết ba lại lưu đày mẹ gì gì đó, quả thật là tội ác tày trời, đúng không?” Tư Hàn Tước nhéo má nó, “Em cảm thấy anh tốt là bởi em yêu anh.”

Đường Tiểu Đường bối rối nhìn anh.

Tư Hàn Tước chậm rãi nói tiếp: “Anh cũng cảm thấy em rất tốt, Tiểu Đường, bởi vì anh yêu em, em phải tin tưởng anh.”

Anh cố gắng áp mình xuống thấp đồng thời đưa thiếu niên lên cao, anh kéo tất thảy thân phận, địa vị hay cái nhìn của thế tục lại gần, đặt bọn họ ở vị trí bình đẳng.

Đường Tiểu Đường bỗng hiểu rõ dụng ý của Tư Hàn Tước.

Nó nhận điện thoại, nhìn những vui mừng, hèn mọn hay sự cẩn thận từng li từng tí kia, những thứ đó xuất hiện trên màn hình từng cái một, Đường Tiểu Đường buồn bã mở miệng: “Em biết rồi, Tư tiên sinh.”

“Cậu ấy ở đâu?” Qua hồi lâu Đường Tiểu Đường mới ngẩng đầu hỏi, “Em có thể tới xem cậu ấy không?”

Nhịm tim Tư Hàn Tước tưởng như ngừng lại trong chốc lát.

Tư Hàn Tước im lặng nhìn sâu vào đôi mắt thiếu niên một lúc, cuối cùng chậm rãi đáp lại: “Ở bên cạnh.”

Phòng bệnh của Đường Đường ở ngay bên cạnh.

Đường Tiểu Đường gật đầu đứng dậy, “Em tới xem cậu ấy.”

Nó lùi về sau hai bước, bàn tay nhẹ nhàng rút khỏi tay đang nắm chặt của Tư Hàn Tước, mười ngón tay đan vào nhau dần nới lỏng, Tư Hàn Tước không giữ lại, nghiêm túc buông tay.

“Anh đã nói, nếu có hai Đường Đường thì anh đều muốn đúng không?” Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, “Vậy thì… em cũng muốn.”

“Em muốn là chính mình, cũng muốn Tư tiên sinh.”

Tư Hàn Tước ừ một tiếng, “Anh chờ em.”

Cánh cửa mở ra rồi khép vào không để lại tiếng động, Đường Tiểu Đường không quay đầu mà rời khỏi phòng bệnh này.

Nhìn thiếu niên rời đi, Tư Hàn Tước nặng nề ngả ra sau.

“Bà nội.” Anh hờ hững nhìn trần nhà, nỉ non, “Nhất định phải phù hộ con.”



Đường Tiểu Đường ra khỏi phòng bệnh thì nghênh đón Thôi Triết đang điểm bệnh đi tới, Thôi Triết kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

“Sang phòng bên cạnh.” Đường Tiểu Đường chỉ phòng bệnh bên cạnh, hai mắt cong cong, “Tôi tới xem cậu ấy.”

Đường Tiểu Đường đi được vài bước rồi mỉm cười quay đầu, “Cảm ơn đàn anh.”

Dứt lời lập tức bước vào.

Đàn anh?

Thôi Triết ngẩn người, thiếu niên tên Đường Tiểu Đường này vì sao cũng gọi anh là đàn anh?

“Từ từ!” Thôi Triết cảm thấy không đúng nên vội vàng đuổi theo nhưng cánh cửa rõ ràng không khóa kia lại vững chắc như được hàn lại, kéo cũng không nhúc nhích.

Không biết có phải ảo giác hay không, ngay trước cánh cửa như có một cái bóng, trong nháy mắt thiếu niên bước vào không khí như bị chấn động, cái bóng và người thật hợp lại làm một, thế giới thay đổi hoàn toàn lại dường như không thay đổi chút nào.

“Tiểu Đường!” Thôi Triết đẩy mạnh cánh cửa, giây tiếp theo cánh cửa như mất hết chống đỡ thành ra nhẹ nhàng như giấy, vừa đẩy đã mở ra.

Theo quán tính y ngã nhào xuống đất, mắt thấy cánh cửa vẫn còn đang đung đưa.

Cửa phòng mở rộng, Đường Đường an tĩnh nằm trên giường bệnh, trên mặt đất có vài món quần áo, một viên kẹo dẻo gấu hồng nhạt nằm bên gối, thân mật dán vào gương mặt say ngủ của thiếu niên.

~Hết chương 75~
Bình Luận (0)
Comment