Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 76

Tư Hàn Tước không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này.

Khi Thôi Triết kinh hoảng tới báo với anh Đường Đường tỉnh lại, Tư Hàn Tước – người vẫn đang cầu nguyện – không nhớ lúc ấy mình đã bày ra vẻ mặt gì.

Đường Đường tỉnh?

Vậy Đường Tiểu Đường đâu?

Anh không muốn mất đi ai, anh chỉ muốn Đường Tiểu Đường tiếp nhận bản thân, khuyên nhủ dỗ dành nó bước qua điểm mấu chốt nhất mà thôi.

Anh không có chút chuẩn bị gì, dựa trên nạng đứng thật lâu mới lấy hết can đảm đẩy cửa phòng bệnh của Đường Đường.

Tiếng máy móc vẫn vang lên đều đều, thiếu niên nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường bệnh, tay nắm lấy viên kẹo dẻo gấu không có sinh mệnh, sắc mặt nghiêm túc tựa như thực sự ngạc nhiên cũng tựa như chỉ là thấy thú vị, nghe thấy có người tiến vào, Đường Đường mới nâng mặt cười nói: “Tư tiên sinh, anh tới rồi.”

Tư tiên sinh.

Tư Hàn Tước hít sâu, ánh mắt binh hoang mã loạn, quân lính tan rã.

Anh bảo Khương Vũ và Thôi Triết ở ngoài rồi tiến về phía thiếu niên từng bước một.

Anh bước đi chậm rãi, ánh mắt do dự đảo qua đảo lại giữa Đường Đường và kẹo dẻo gấu, cuối cùng anh cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, ngồi xuống mép giường bệnh, “Em là…”

“Em là?” Đường Đường nghiêng cầu mỉm cười tinh nghịch, “Tư tiên sinh muốn em là ai, em lại là ai?”

Tư Hàn Tước cúi người tiến tới trước mặt Đường Đường, khoảng cách giữa hai người rất gần tưởng như có thể nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương, “Vậy kêu một tiếng chủ nhân nghe thử.”

Mặt Đường Đường đỏ lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Buổi tối… Buổi tối kêu… Hiện tại hoàn cảnh không phù hợp lắm…”

“Buổi tối kêu?” Tư Hàn Tước truy hỏi, “Kêu như thế nào?”

Đường Đường sửng sốt, kéo chăn lên che mặt chỉ để lộ hai mắt to tròn, ánh mắt vừa ướt vừa mềm, giọng nói rầu rĩ xin tha, “Tư tiên sinh, em còn chưa khỏi hẳn đâu, anh đừng bắt nạt em.”

Tư Hàn Tước mím môi, anh lấy lại viên kẹo dẻo gấu trong tay Đường Đường, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nhỏ nhắn mềm mại đàn hồi nhưng viên kẹo nhỏ kia không bao giờ đáp lại nữa.

Đường Đường cũng nhìn về phía viên kẹo nhỏ, “À, thế mà Tư tiên sinh không một ngụm ăn sạch em luôn.”

Tư Hàn Tước cười nói: “Luyến tiếc.”

Hai người liếc nhau, hiểu ý mỉm cười.

Trái tim treo lên của Tư Hàn Tước cuối cùng cũng trở về, tay vẫn xoa nắn kẹo dẻo gấu, không nhịn được hỏi: “Sao em lại tặng kẹo cho anh? Em muốn tặng bản thân cho anh à?”

“Không phải.” Đường Đường đáp, “Tư tiên sinh, đây là thuốc của anh.”

Thuốc?

Tư Hàn Tước sửng sốt.

Nói tới chuyện này, Đường Đường nghiêm túc hẳn lên, “Tư tiên sinh, em nghĩ anh nên xem USB kia trước.”

Trước khi rời khỏi Kinh đại, Đường Tiểu Đường đã giao cho anh cái USB kia.

Nghe tin Đường Đường tỉnh lại cũng không mất đi kí ức của Đường Tiểu Đường làm anh vui quá nên quên mất chuyện này.

USB vẫn ở trên người anh, lúc hiểm nguy nhảy ra anh vẫn cẩn thận giữ lấy túi vì sợ USB rớt ra ngoài.

Tư Hàn Tước vói vào túi lấy USB kia, phòng bệnh có sẵn máy tính, anh cắm vào rồi mở ra, bên trong là các loại văn kiện và hình ảnh được sắp xếp cẩn thận.

“Đây là ghi chép của thí nghiệm.” Đường Đường chỉ vào một văn kiện, “Em cảm thấy chứng đau đầu của ngài không phù hợp lắm nên tự ý trộm mấy sợi tóc đi làm thí nghiệm, thử hơn một trăm loại thuốc thử.”

Đường Đường mở tệp tin kia ra, kéo thẳng tới trang cuối cùng, “Cuối cùng xác định được trong cơ thể ngài có một phản ứng ức chế rất nhỏ, là do loại độc tố thực vật có thể trực tiếp ức chế trung khu thần kinh, nhưng liều lượng rất nhỏ không dễ phát hiện.”

Cậu làm thí nghiệm khoảng hơn một trăm lần, thử qua hàng trăm loại độc tố mới xác định được chuyện là như thế nào.

Tư Hàn Tước lạnh lùng hỏi: “Có ý gì?”

Đường Đường đáp: “Ngài đau đầu là do có người hạ độc.”

Đường Đường chỉ là ghi chép, “Chứng rối loạn lưỡng cực là thật nhưng em cảm thấy vì xuất hiện đau đầu trước nên mới kích phát chứng rối loạn lưỡng cực.”

Sắc mặt Tư Hàn Tước thay đổi, Đường Đường nắm lấy tay anh, “Tư tiên sinh, bình tĩnh một chút”

Hô hấp Tư Hàn Tước dồn dập, qua thật lâu sau mới hỏi: “Cho nên kẹo dẻo gấu là thuốc của anh?”

Đường Đường: “Đúng vậy, đó là thuốc em nghiên cứu ra.”

“Ngài có thể xem nó là kẹo cũng có thể là huân hương, ăn hay ngửi đều có hiệu quả.” Đường Đường ngoan ngoãn cọ mặt anh, “Hiện tại Tư tiên sinh còn đau đầu không?”

Đau đầu tốt lên từ lâu rồi.

Tư Hàn Tước im lặng ôm Đường Đường, trái tim vỡ thành ngàn mảnh.

Bắt đầu đau đầu từ khi nào?

Sau khi về nước kinh doanh, bởi vì thức đêm làm việc liên tục, có một lần đau đầu tới mức suýt lên cơn sốc, bác sĩ chẩn đoán đau đầu do căng thẳng nhưng bệnh này quá thường gặp, áp lực lớn hoặc ngủ không đủ đều có thể tái phát, không có biện pháp điều trị tận gốc, chỉ có thể bồi dưỡng từ từ.

Tư Hàn Tước sao có thể ngoan ngoãn nằm không dưỡng bệnh, rất nhanh sau đó lại lao vào công việc bù đầu, lần thứ hai là bởi khắc khẩu với đối thủ nên tái phát, lần đó anh không hôn mê nhưng lại bộc phát sự nóng nảy thù địch, anh nhốt mình vào phòng phát tiết một hồi thì đau đầu mới giảm bớt, Khương Vũ sợ hãi liên hệ bác sĩ tâm lý, cuối cùng kết luận là chứng rối loạn lưỡng cực.

Nhưng trước đó thì sao…

Ánh mắt Tư Hàn Tước tối sầm lại.

Đường Đường hỏi: “Tư tiên sinh nhớ tới điều gì phải không?”

Đôi mắt trong sáng của thiếu niên không che giấu được vẻ quan tâm lo lắng, xung quanh bọn họ có hương vị ngọt ngào của kẹo dẻo gấu chậm rãi lưu chuyển, thiếu niên dựa rất gần, gần đến nỗi như thể tựa vào lòng anh, Đường Đường vội vàng bắt lấy ánh mắt anh, không chớp mắt hỏi anh nhớ tới cái gì.

Tư Hàn Tước nắm lấy hai tay cậu giữ trong lòng, cười đáp: “Không nhớ tới cái gì nhưng anh có biện pháp.”

Tư Hàn Tước nói tiếp: “Địa chỉ của mấy người làm ở nhà cũ anh có thể tìm ra, hỏi một chút là biết.”

“Nhà cũ?” Đường Đường biết nhà cũ anh nói hẳn là ngôi nhà khi còn nhỏ anh ở với Tư Thành, chỉ là…

“Tư tiên sinh, lâu như vậy rồi còn có thể tìm được những người đó ư?”

“Đương nhiên, từ ngày bà nội đón anh đi, anh đã thề nhất định sẽ trả thù những người từng bắt nạt anh, mấy năm nay anh chưa từng bỏ xuống.” Tư Hàn Tước chớp mắt, “Anh là cung Bọ Cạp.”

Đường Đường: …

Quá độc ác.

Không buông tha cho những người hầu năm đó từng bỏ mặc anh.

Tư tiên sinh hư hỏng cũng có chút đáng yêu.

Đường Đường mím môi, mỉm cười cưng chiều.

“Vậy còn em.” Tư Hàn Tước hôn lên ngón tay cậu, “Chết đuối là chuyện như nào? Thật sự vì cứu người à?”

“Không phải.” Đường Đường nâng mắt, nghiêm túc nhìn thẳng anh, “Tư tiên sinh, em bị người khác đẩy xuống.”



Hồi lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra.

Khương Vũ đợi ngoài cửa đã hồi hộp sắp phát điên rồi, Thôi Triết miễn cưỡng cười an ủi hắn nhưng chính mình cũng lòng như lửa đốt.

Sắc mặt Tư Hàn Tước rất kém, âm trầm như vực sâu ăn thịt người, anh để bọn họ tiến vào, thuật lại những lời Đường Đường nói một lần.

“Cái gì? Boss đau đầu là do có người hại? Còn đoán cái gì? Khẳng định là Tư Thành làm! Gã đẩy Đường Đường xuống nước là để giết người diệt khẩu?!” Khương Vũ tức giận đứng lên, “Chết tiệt! Em muốn xé xác gã!”

Đường Đường dựa trên vai Tư Hàn Tước khẽ nói: “Em nghi ngờ khi đó gã đã biết em làm gì trong phòng thí nghiệm, những ghi chép báo cáo kia có thể trực tiếp trở thành chứng cứ, con đường kia mỗi ngày em đều đi qua, nhất định gã cũng biết.”

Thôi Triết liên tục trấn an Khương Vũ đang nổi trận lôi đình, lại hỏi: “Vậy bạn nữ tự sát kia thì sao?”

“Thật sự có một bạn nữ muốn tự sát.” Đường Đường ngồi thẳng dậy, “Nhưng cô ấy không hề liên luỵ em, cô ấy muốn cứu em.”

Đường Đường biết bơi nhưng hồ nước mùa đông quá lạnh, áo lông vũ lại hút nước nên nặng như chì, cậu không có cơ hội phản kháng tìm đường sống mà chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị dìm xuống hồ, cậu cố dãy dụa từ dưới nước trồi lên một lần, chỉ một lần kia cậu đã nhìn thấy gương mặt trong bóng tối, ngay sau đó cậu lại bị dìm xuống, ý thức trở nên mơ hồ.

Bạn nữ ở bên kia hồ, lòng cô rối ren, một mình ngồi trong góc chứng kiến hết thảy.

Cô không dám hô hoán mà chỉ chờ những người đó rời đi mới nhảy xuống nước cứu Đường Đường.

Nhưng một người nửa hôn mê, một người không biết bơi.

Đường Đường mơ màng ý thức được có người tới cứu cậu nhưng cậu biết mình không ổn rồi…

Mặc dù dưới tình huống như vậy cậu vẫn bình tĩnh, cơ thể đã đông cứng, hai chân mất cảm giác, sức lực toàn thân đã dùng hết, cậu không đáng cứu.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cậu theo bản năng đẩy bạn nữ vào bờ.

Bạn nữ khóc lóc bảo cậu phải sống, vừa lớn tiếng kêu cứu vừa dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cậu tới đám cỏ dại bên hồ, bản thân thì lại không víu lấy cọng cỏ cứu mạng.

“Phải sống sót nhé!” Bạn nữ khóc lớn, “Tớ chết không uổng!”

Đường Đường dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy ống tay áo bạn nữ không buông, mãi đến khi ngón tay co rút, ý thức trôi xa cũng không buông tay.

Đến khi bảo vệ chạy tới hồ thì chỉ thấy Đường Đường hôn mê bên hồ, tay nắm chặt lấy ống tay áo bạn nữ đã chết.

Một người chết một người hôn mê, hơn nữa bạn nữ từng có tiền sử tự sát nhiều lần nên qua loa nhận định rằng Đường Đường muốn cứu người nên mới chết đuối.

Khương Vũ đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng Tư Thành, sắc mặt Thôi Triết tái nhợt, không ngờ sự thật lại là như thế.

“Tư tiên sinh, chúng ta nhất định phải báo thù.”

Giọng nói Đường Đường ôn hoà dịu ngoan lại ẩn chứa bướng bỉnh kiên cường, “Hơn nữa trước đó gã thuê người hành hung là có ý muốn giết người.”

“Anh biết.” Tư Hàn Tước đáp, “Nhanh thôi.”

Vài ngày sau, Tư Hàn Tước xuất viện, lập tức tìm được một người hầu nữ phục vụ ở nhà cũ năm đó.

Đã qua hai mươi mấy năm nhưng Tư Hàn Tước vẫn tra được địa chỉ của người nọ rất nhanh hơn nữa có cả hướng phát triển của con cháu bà ta.

Thậm chí hơn hai mươi năm qua, anh vẫn theo dõi sát sao gia đình họ.

Người nọ là người năm đó hầu hạ Lâm Tĩnh, sau khi xét nghiệm ADN bại lộ, toàn bộ những người trong Tư gia đều tránh anh không kịp, chỉ riêng người này từng lén cho anh nước mật ong vài lần.

Hơn hai mươi năm, Tư Hàn Tước đương nhiên sẽ không đơn thuần cho rằng đó là lòng hảo tâm.

Người nọ đã là bà lão hơn bảy mươi tuổi lẻ loi một mình trong viện dưỡng lão, nghe có người Tư gia tới tìm thì bà từ chối gặp nhưng cuối cùng vẫn bị đưa tới trước mặt Tư Hàn Tước.

Bà lão vừa thấy Tư Hàn Tước, cả người lập tức luống cuống.

Tư Hàn Tước cười nói: “Dì Thái, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt vẩn đục của bà lão gọi là dì Thái hoảng loạn, còn chưa kịp mở miệng thì Tư Hàn Tước đã nói tiếp: “Có phải gần đây con trai út của dì dính vào một vụ kiện tụng, ồ, số tiền lừa đảo lên đến hàng chục triệu, không thể cứu vãn.”

Tư Hàn Tước mỉm cười lắc đầu: “Dì cũng thật đáng thương, lớn tuổi như vậy rồi mà ông xã còn đòi ly hôn, con gái lớn ngồi tù, con trai út thưa kiện, chẹp chẹp, thật thê thảm.”

Dáng vẻ nhàn nhã ngắm hoa kia khiến người ta tức chết.

Dì Thái còn chưa cất lời đã bị Tư Hàn Tước bịt miệng, “Nói chuyện xảy ra năm đó, nói không chừng tôi có thể giúp con trai dì đấy?”



Rất nhiều năm trước, khi Tư Thành công khai phiếu xét nghiệm ADN và nói Tư Hàn Tước là con hoang, Lâm Tĩnh đã lập tức phát điên.

Bà yếu đuối, bà chột dạ, nửa đêm còn bị quá khứ phong vân của mình dọa bừng tỉnh.

Tư Thành nói Tư Hàn Tước là con hoang, bà không hề dãy dụa một lần nào đã nhận định Tư Hàn Tước là con hoang, bởi vì ngay trước ngày kết hôn với Tư Bất Phàm bà còn hẹn hò với tình nhân cũ.

Hiện tại mọi người chỉ hoài nghi, dù sao nuôi bao nhiêu năm như vậy, Tư Bất Phàm hẳn vẫn có chút cảm tình với con trai út.

Ông ta chỉ nhốt anh lại bảo chờ điều tra xong sẽ thả ra, cũng không kêu đánh kêu giết mà chỉ thông báo sẽ trục xuất khỏi Tư gia.

Lâm Tĩnh nghĩ phải diệt khẩu càng sớm càng tốt.

Nếu điều tra ra Tư Hàn Tước là con của ai thì cả bà và tình nhân đều trốn không thoát.

Bà nghĩ ra vô số biện pháp nhưng dù sao cũng là đàn bà làm việc lo cái này sợ cái kia, cuối cùng chỉ có người hầu thân cận bày cho một biện pháp thoạt nhìn không có lỗ hổng.

Trong vườn có một gốc cây Quan Âm nhỏ nước, mọi người đều biết Quan Âm nhỏ nước có độc nhưng chưa từng nhìn thấy hoa của nó.

Trùng hợp thợ làm vườn là chồng của bà, ông ta không chỉ trồng hoa mà còn nuôi cả ong.

Ông ta nuôi một thùng ong trong vườn, Quan Âm nhỏ nước nở hoa thì ông ta để ong lấy mật sau đó thu lại phần mật ong kia đưa cho dì Thái làm nước mật ong đút cho Tư Hàn Tước lúc ấy chưa hiểu gì cả.

Có ong mật lọc đi một phần nên độc tính cực kỳ nhỏ, trừ phi liên tục sử dụng đồng thời sử dụng công cụ đo lường cao cấp và vô số thuốc thử thử nghiệm, nếu không thì sẽ không tra ra.

Tư Hàn Tước uống được mấy ngày thì bắt đầu phát sốt, trùng hợp lúc đó Tư Bất Phàm phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, Tư Hàn Tước bé nhỏ bị nhốt trong phòng suýt chút nữa sốt cao tới chết.

May mắn Lâm Lộc Minh tới kịp dẫn anh đi, nước mật ong uống không lâu, độc tính rất nhỏ nhưng thương tổn thân thể là không thể tránh, ngày dài tháng rộng mới dần dần phát huy tác dụng.



Nước mật ong.

Tư Hàn Tước cười lạnh.

Vì hại chết anh, Lâm Tĩnh thực sự dụng tâm.

Tư Thành hoàn toàn không biết chuyện này, Tư Hàn Tước phái người mang dì Thái đi bảo vệ.



Đường Đường xuất viện, sau đó dọn đến sống chung với Tư Hàn Tước.

Buổi tối, Tư Hàn Tước về đến nhà, Đường Đường đã làm xong một bàn ăn mỹ vị, đang vừa viết luận văn vừa chờ anh về.

Trong phòng khách rộng rãi, thiếu niên ngồi trên sô pha, mặt mày nghiêm túc xem lại những học phần mình bỏ lỡ. Nghe thấy âm thanh, thiếu niên ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào, vô cùng tự nhiên tiến tới cầm áo khoác cho Tư Hàn Tước, “Tư tiên sinh đã về.”

Tư Hàn Tước nhìn chăm chú bóng dáng quen thuộc của thiếu niên, cười đáp: “Em thật lợi hại, nếu không có em thì anh sẽ không biết mình bị hại lâu đến như vậy.”

Đôi mắt Đường Đường mở to: “Điều tra xong rồi ạ?”

“Đã điều tra xong.” Tư Hàn Tước tóm gọn sự tình nói cho Đường Đường, bởi vì thân thể đã tốt nên anh không tức giận nhiều, chỉ là kinh ngạc với sự kiên nhẫn và nghiêm túc của Đường Đường, “Sao em lại thông minh như vậy.”

“Xem ra trên lĩnh vực y học, em trên cơ Tư tiên sinh rồi.” Đường Đường kéo Tư Hàn Tước tới phòng tắm rửa tay.

Tư Hàn Tước ngoan ngoãn rửa tay, lại hỏi: “Đại khái em nghiên cứu trong bao lâu?”

“Khoảng một năm, bắt đầu từ sau sinh nhật cuối cùng Tư tiên sinh ở bên em.”

Cậu tốn thời gian một năm để điều tra chứng bệnh của Tư Hàn Tước cũng như nghiên cứu ra thuốc giải.

Tư Hàn Tước nhớ tới ngày đó anh cố ý về nước để cùng Đường Đường trải qua sinh nhật, đứa nhỏ căng thẳng thổ lộ với anh nhưng anh lại bảo đừng nói nữa.

Anh vừa mới đáp chuyến bay cuối cùng về nước, vừa mỏi mệt vừa đau đầu, cố gắng lên tinh thần ăn sinh nhật với cậu, hoàn hoàn không có khả năng tập trung tự hỏi bất kỳ vấn đề gì.

Sau ngày hôm đó anh luôn muốn tìm cơ hội gặp Đường Đường để nghiêm túc thảo luận những lời cậu nói.

Nhưng từ hôm đó Đường Đường giống như cố ý trốn tránh anh, lúc nào cũng bận rộn.

Tư Hàn Tước rửa tay, nhìn thoáng qua thiếu niên đứng dựa cửa nhìn anh trong gương, “Ồ? Anh nhớ hôm đó có người thổ lộ với anh, không biết chuyện người đó nói đến giờ còn tính hay không.”

Đường Đường kiêu ngạo trợn mắt: “Tư tiên sinh đừng nói nữa, đương nhiên không tính toán gì hết.”

Mắt thấy Tư Hàn Tước đã rửa tay xong, Đường Đường xoay người muốn chạy lại bị người đàn ông ôm lấy eo bắt về.

“Không tính toán gì hết?” Tư Hàn Tước cắn vành tai non mềm của thiếu niên thì thầm, “Vậy trên bánh xe quay có tính không?”

Hơi thở nóng rực phun vào tai, Đường Đường mẫn cảm ngứa ngáy, co vai trốn tránh, “Tính, có tính! Tư tiên sinh, ăn cơm trước đã!”

“Còn gọi Tư tiên sinh?” Tư Hàn Tước cười nói, “Kêu tiếng chủ nhân nghe coi.”

Sắc mặt Đường Đường đỏ bừng, nhẹ nhàng cho anh một quyền rồi tránh thoát gọng kìm của người đàn ông.

Tư Hàn Tước bật cười.

Đường Đường cuối cùng cũng trở thành người mà bản thân cậu hy vọng trở thành.

Cậu khiêm tốn nhưng vẫn biết tán thưởng chính mình.

Cậu vẫn yêu người trước mắt như cũ nhưng không còn hèn mọn tự ti nữa.

Cậu dịu dàng tốt bụng, trong sáng không nhiễm bụi trần, cậu thay đổi rất nhiều lại như chưa từng thay đổi.

Hương đồ ăn bay vào mũi, là hương vị anh quen thuộc nhất.

Trên bàn có một đĩa cà chua xào trứng gà, cà chua bỏ vỏ cho vào miệng vừa mềm vừa ngọt, vẫn là mùi vị anh thích nhất.

Đường Đường xấu hổ chỉ lo cúi đầu ăn cơm, đôi mắt nhỏ lại không ngừng lén lút ngẩng lên ngắm nhìn dáng vẻ Tư tiên sinh ăn cơm.

Cơm nước xong, Tư Hàn Tước muốn đi rửa bát, Đường Đường cũng không ngăn cản.

Cậu thu chọn chén bát giao cho Tư Hàn Tước rồi đứng bên cạnh, nhìn Tư tiên sinh mặc tạp dề cẩn thận lại kiên nhẫn rửa bát, ánh mắt điều tra tới lui giữa thân ảnh ấm áp lúc ở nhà của Tư tiên sinh và máy rửa bát bị ghẻ lạnh nằm chơ vơ một góc, biểu cảm sâu xa.

Một lát sau, Đường Đường nhón chân, mạnh dạn đặt một nụ hôn lên má anh.

“Chủ nhân~” Thiếu niên ghé vào tai anh thì thầm.

Tư Hàn Tước hơi giật mình, ánh mắt thâm thúy nhìn Đường Đường thả thính xong thì chạy, mặt không cảm xúc nhưng lại nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, điểm này không thay đổi, vẫn thiếu dạy dỗ như cũ.

~Hết chương 76~
Bình Luận (0)
Comment