Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 21

Thời gian thi nhanh hơn tiết học thường ngày trên lớp.

Môn thi cuối cùng là môn Tiếng Anh, Trần Lạc Bạch làm bài xong còn hơn bốn mươi phút, anh cúi đầu kiểm tra lại lần nữa, sau khi xác nhận không có lỗi sai thì giơ tay nhìn đồng hồ.

Còn ba mươi phút.

Bốn giờ chiều, bên ngoài nắng hừng hực.

Trần Lạc Bạch phải đợi Chúc Nhiên nên không nộp bài thi sớm, anh đẩy bài thi và đề sang bên cạnh, nằm gục xuống bàn nhắm mắt ngủ.

Trùng hợp giáo viên dạy Tiếng Anh của lớp 10A2 là giáo viên coi thi phòng số một.

Lúc các bạn học khác đang múa bút thành văn, bạn học ngồi bàn đầu ở tổ đầu tiên gục xuống bàn trông rất dễ chú ý.

Mọi người không cần nhìn mặt cũng biết người ngồi chỗ đó là ai.

Lâm Hàm đi xuống bục giảng, liếc nhìn bài thi anh để sang bên cạnh, những câu ở trang ngoài cùng đều đúng hết.

Lâm Hàm lại trở về bục giảng.

Hết thời gian làm bài thì một giáo viên trông thi khác nhận được điện thoại gia đình báo có chuyện, Lâm Hàm nhận việc thu bài thi, bảo giáo viên đó đi về trước.

Tiếng Anh là môn thi cuối cùng, sắp được nghỉ hè nên động tác thu dọn của học sinh rất nhanh, phòng học nhanh chóng vắng đi một nửa.

Người ngồi bàn đầu tổ một vẫn còn ngủ say sưa.

Lâm Hàm chậm rãi thu bài từ cuối lên.

Lúc thu bài của người ngồi cuối tổ một, học sinh đó ngẩng đầu hỏi cô: “Cô Lâm, có cần em thu giúp cô không ạ?”

Lâm Hàm ngẩng đầu, là lớp trưởng lớp 10A2 Liêu Duyên Ba, cô ấy lắc đầu: “Không cần đâu.”

Thu bài thi của học sinh này xong, Lâm Hàm nhớ ra gì đó, lại nhìn bàn đầu tiên.

Trần Lạc Bạch còn đang ngủ.

Lâm Hàm không khỏi thấy lạ.

Có không ít học sinh lớp 10A2 thi phòng này, Trần Lạc Bạch cũng được mọi người yêu quý, sao không thấy ai gọi anh dậy.

Đám nhóc này vội về nhà đến thế sao?

Lâm Hàm chỉ vào bàn đầu tiên: “Em gọi Trần Lạc Bạch dậy đi.”

Liêu Duyên Ba nhìn về phía đó, chần chừ vừa nói vừa lùi lại: “À… Anh Lạc lúc mới tỉnh ngủ khó ở lắm, em không dám gọi, cô Lâm cô gọi đi ạ, em đi trước đây, chào tạm biệt cô Lâm.”

Lâm Hàm: “…?”

Trần Lạc Bạch tỉnh ngủ khó ở, em không dám gọi nên để cô là giáo viên đi gọi sao?

Quên mất bốn chữ tôn sư trọng đạo rồi à?

Liêu Duyên Ba nhanh chóng chạy biến.

Lâm Hàm tức đến bật cười.

Đợi đến khi cô ấy thu đến chỗ Trần Lạc Bạch thì phóng thi đã không còn ai.

Lâm Hàm rút bài thi của anh ra, lại giơ tay gõ hai tiếng lên bàn.

Không phản ứng.

Lâm Hàm gõ thêm mấy tiếng nữa.

Chàng trai gục xuống bàn ngẩng đầu, mặt đầy vẻ khó chịu khi bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy cô giáo thì ngẩn người, thu lại cảm xúc.

“Cô Lâm.”

Lầm Hàm: “…..”

Được, ít ra học sinh này còn biết tôn sư trọng đạo, không dám khó chịu với giáo viên.

“Bài thi môn Tiếng Anh của cô dễ tới vậy sao?” Lâm Hàm ôm một xấp bài thi, dáng vẻ như muốn hỏi tội, “Môn khác không thấy em ngủ, thi Tiếng Anh thì em ngủ hơn nửa tiếng?”

Trần Lạc Bạch dụi mắt, giọng bình bình: “Không phải bài thi dễ mà là do em giỏi.”

Lâm Hàm tức đến mức bật cười: “Em lại kiêu ngạo rồi. Nếu trừ phần viết văn ra, em còn mất điểm ở phần nào khác nữa thì kỳ sau cô sẽ tính sổ với em.”

“Cô Lâm không có cơ hội đấy đâu.” Trần Lạc Bạch đứng lên, “Chào cô Lâm.”

Trần Lạc Bạch đi ra sau lấy cặp sách rồi ra ngoài bằng cửa sau, lập tức đi qua phòng thi số ba tìm Chúc Nhiên, lúc đi qua phòng số hai, anh lơ đãng nhìn vào trong cửa sổ, bước chân dừng lại.

Phòng học không còn ai nữa, chỉ có một người ngồi gần chỗ cửa sổ.

Cô gái từ từ kéo khóa cặp ra, giơ tay cầm hộp bút trên bàn, mái tóc ngắn ngang vai được vén ra sau tai, để lộ sườn mặt trắng bóc.

Khác hẳn với dáng vẻ lệ rơi đầy mặt ngày hôm qua, khóe môi cô hơi cong lên, bên má xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.

Hóa ra lúc cô cười tươi cũng không xấu.

Mà còn vô cùng ngọt ngào.

“Thi được à?”

Lúc thi xong, Chu An Nhiên không cẩn thận làm rơi mất cái nắp bút mà cô rất thích, cô tốn thời gian đi tìm nên ở lại cho đến giờ.

Lúc bên cạnh cửa sổ xuất hiện một bóng người cô đã cảm nhận được, chưa kịp ngoảnh sang nhìn thì đã nghe thấy tiếng của anh.

Tim Chu An Nhiên đột nhiên đập nhanh hai nhịp.

Anh thi ở phòng số một nên sẽ đi qua phòng thi của cô.

Anh đang nói chuyện với ai nhỉ? Cô nhớ hình như Chúc Nhiên thi phòng số ba, nhóm Thang Kiến Duệ chắc còn thi phòng sau nữa, anh đang nói chuyện với bạn học cùng lớp sao?

Chu An Nhiên vừa nhét hộp bút vào cặp vừa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang.

Nụ cười nhạt của chàng trai lập tức lọt vào trong mắt cô.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua lan can hắt vào hành lang, có một chùm sáng hắt lên bộ đồng phục học sinh của anh.

Nhưng còn không chói mắt bằng nụ cười trên mặt.

Bên cạnh anh không có người nào khác.

Vậy thì….

Anh đang nói chuyện với cô?

Chu An Nhiên sửng sốt, quên mất dừng tay lại.

Nhưng vì cô nhìn sang chỗ khác nên hộp bút bị trượt ra ngoài cặp sách, rơi xuống đất.

Chu An Nhiên hoàn hồn.

Trần Lạc Bạch thấy cô ngẩn người, sau đó lại hấp tấp muốn nhặt hộp bút, rồi không biết thế nào lại dừng lại.

Anh cũng không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu với cô lại khiến cô có phản ứng như vậy, anh không khỏi bật cười: “Sợ à?”

Chu An Nhiên: “…”

Sao mỗi lần gặp anh cô đều biểu hiện kém như thế.

May mà vừa rồi cô cúi xuống định nhặt hộp bút lên, phần tóc vén ra sau tay xòe ra, che đi lỗ tai nóng bừng.

Cô siết chặt hộp bút, cố nén cảm giác hồi hộp, vẫn không dám nhìn thẳng vào anh mà chỉ lắc đầu, khẽ đáp: “Không phải.”

Ánh mắt Trần Lạc Bạch liếc qua má cô một giây.

Lúm đồng tiền nhỏ vừa nãy biến mất rồi.

Có suy nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu mà anh không nắm bắt được.

Giọng Chúc Nhiên bỗng vang lên vào lúc này: “Trần Lạc Bạch, cậu đứng đó làm gì thế?”

Trần Lạc Bạch quay đầu, nhìn thấy Chúc Nhiên xách cặp đứng trước cửa phòng thi số ba.

Anh không nghĩ nhiều nữa, tùy ý vẫy tay với cô gái trong cửa sổ: “Đi nhé, kỳ sau gặp lại.”

Lúc Chu An Nhiên ngẩng đầu lên thì bóng dáng chàng trai đã biến mất bên ngoài cửa sổ.

Điều hòa trong lớp đã tắt từ lâu, gió nóng mùa hạ lọt qua khe cửa sổ.

Bóng cây dập dìu trên hành lang, ánh nắng nhảy nhót bên khung cửa sổ, những hạt bụi nhỏ li ti bay trong không khí.

Chu An Nhiên sững sờ ngồi xuống ghế, chỉ thấy tiếng tim đập còn ồn ào hơn cả tiếng ve.

Trần Lạc Bạch đi tới chỗ Chúc Nhiên: “Đi thôi.”

Chúc Nhiên sải bước, vừa chỉnh lại cặp sách trên vai vừa quay đầu nhìn chỗ anh đứng hồi nãy: “Cậu vừa nói chuyện với ai thế?”

“Một bạn nữ trong lớp.” Trần Lạc Bạch trả lời.

“Cậu? Nói chuyện với con gái trong lớp?” Chúc Nhiên đột nhiên dừng bước, “Là ai? Ai? Để tôi xem.”

“Xem cái gì.” Trần Lạc Bạch choàng cổ cậu ta, kéo cậu ta đi về phía trước, “Nhanh lên còn bắt xe.”

Chúc Nhiên vẫn tò mò: “Rốt cuộc là cô gái nào?”

“Là bạn gì ngồi với Nghiêm…” Trần Lạc Bạch dừng lại, không nhớ nổi tên đối phương, “Là bạn ngồi cùng bàn với cô gái lần trước giúp chúng ta trong trận bóng đấy.”

“Ngồi cùng bàn với Nghiêm Tinh Thiến?” Chúc Nhiên cũng nhớ lại, “Hình như tên là Chu An Nhiên.”

Cuối cùng Trần Lạc Bạch cũng nhớ tên người ta: “Là cậu ấy.”

“Không phải chứ.” Chúc Nhiên càng hiếu kỳ hơn, “Ngay cả tên người ta cậu còn không nhớ được, cậu còn nói chuyện gì với cậu ấy?”

“Trước khi thi tôi tình cờ thấy cậu ấy khóc trên sân thượng do áp lực học tập, lúc nãy đi qua nhìn thấy cậu ấy….” Trong đầu Trần Lạc Bạch hiện lên hình ảnh lúm đồng tiền nhỏ kia, “Thấy cậu ấy cười rất vui vẻ nên mới thuận miệng hỏi có thi được không, không ngờ….”

Chúc Nhiên thuận miệng nói tiếp: “Không ngờ người ta chẳng thèm quan tâm đến cậu.”

Trần Lạc Bạch siết chặt cổ cậu ta, cười mắng: “Cút.”

Chúc Nhiên phản bác đúng tình hợp lý: “Nhưng nhóm Nghiêm Tinh Thiến không quan tâm đến cậu phải không? Lần trước cậu ấy giúp chúng ta, tôi rủ Nghiêm Tinh thiến đi ăn cậu ấy cũng không đi, lúc đó Chu An Nhiên cũng ở đấy, bình thường nhìn thấy chúng ta cũng không chào hỏi gì.”

Trần Lạc Bạch nhướng mày: “Ngày nào cậu cũng ton hót sau lưng tôi, sao cậu không nghĩ là vì cậu nên bọn họ mới bơ tôi?”

“Được.” Chúc Nhiên gật đầu, “Là do họ không muốn để ý hai chúng ta được chưa, thế rốt cuộc vừa nãy cậu muốn nói không ngờ cái gì?”

Trần Lạc Bạch nhớ lại một loạt biểu cảm lúc nãy của cô, dừng lại, “Quá nhát gan.”

Sau khi ra khỏi phòng thi, Chu An Nhiên mới nhớ trước khi tan học phải về họp lớp.

Tại sao anh lại nói với cô là kỳ sau gặp lại?

Rõ ràng về lớp còn gặp nhau mà.

Xuống dưới lầu, nhóm Nghiêm Tinh Thiến đang đứng ở chỗ bóng râm tầng một chờ cô.

Thấy cô đi xuống, Nghiêm Tinh Thiến hô to hỏi: “Nhiên Nhiên, sao cậu chậm thế?”

“Đúng vậy.” Thịnh Hiểu Văn cũng nói, “Lúc tớ đi qua phòng số hai không thấy cậu, còn tưởng là cậu đi trước rồi, Thiến Thiến nói chắc chắn cậu sẽ không bỏ đi mà không nói gì.”

Chu An Nhiên đi đến chỗ họ, mím môi, cuối cùng vẫn không nhắc đến Trần Lạc Bạch mà chỉ nói: “Tớ làm rơi nắp bút, chắc lúc cậu đi qua tớ đang cúi xuống tìm.”

Thịnh Hiểu Văn: “Thảo nào.”

Nghiêm Tinh Thiến túm lấy cô: “Vậy mau về lớp thôi, nóng quá.”

Thi xong, chỉ còn một buổi họp lớp nữa là đến kỳ nghỉ.

Lớp học ồn ào hơn bao giờ hết.

Chu An Nhiên đi theo các bạn vào cửa sau, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía chỗ ngồi của anh.

Không có ai ngồi đó.

Sách trên bàn cũng được chuyển đi hết.

Trong lòng Chu An Nhiên thầm nghĩ đến câu “kỳ sau gặp lại” của anh, nhớ tới hôm qua anh dạy cô trốn học, trái tim không nhịn được lại muốn bay ra ngoài.

Không phải anh định trốn học đấy chứ?

Nhưng chắc chắn thầy chủ nhiệm sẽ tới buổi họp lớp.

Cơ mà các giáo viên đều quý anh, cho nên chỉ cần không phải vấn đề kỷ luật hay liên quan đến học tập thì chắc sẽ nhắm một mắt mở một mắt, không quan tâm đâu.

Vậy nên chắc anh trốn thật cũng không sao.

Chưa đi tới chỗ ngồi thì đã có người giải thích cho câu hỏi của cô.

Lớp trưởng Liêu Duyên Ba đứng bên cạnh chỗ ngồi của anh hỏi Thang Kiến Duệ: “Duệ Duệ, anh Lạc chưa về à, hay là cô Lâm chưa gọi?”

“Cô Lâm gì?” Thang Kiến Duệ quay đầu.

Liêu Duyên Ba: “Cậu ta làm bài thi Tiếng Anh xong sớm rồi ngủ luôn ở phòng thi, lúc tôi đi còn chưa tỉnh. Tôi không dám gọi cậu ta dậy nên nhờ cô Lâm gọi giúp, bây giờ cậu ta chưa quay lại chẳng lẽ là do cô Lâm không gọi?”

“Chắc không phải đâu.” Thang Kiến Duệ nói, “Dù cô Lâm có gọi thì anh Lạc cũng không về. Cậu ta định đi chơi với Chúc Nhiên, xin nghỉ với lão Cao trước rồi.”

Hóa ra là như vậy.

Chu An Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bắt đầu buổi tổng kết, Cao Quốc Hoa đứng trên bục giảng cằn nhằn mọi tràng dài, tóm lại là bảo nghỉ hè đừng chơi nhiều quá quên hết kiến thức, ra ngoài chơi cũng phải chú ý an toàn các kiểu.

Chu An Nhiên không nghe lọt một câu nào, trong đầu chỉ có câu “kỳ sau gặp lại” mà anh nói với cô.

Khuỷu tay cô bị người khác đẩy.

Chu An Nhiên thấy Nghiêm Tinh Thiến đẩy cuốn sổ nhỏ tới, trên đó viết: “Cậu lại nhặt được tiền hay sao mà cười tươi vậy?”

Chu An Nhiên: “…”

Bộ cô có cười sao.

Cô lén nhìn Nghiêm Tinh Thiến, muốn chia sẻ với cô ấy nhưng vừa đặt bút lên giấy lại không thể viết một chữ nào về anh.

Cuối cùng vẫn bỏ qua.

Chu An Nhiên đáp trên vở: “Tớ thấy mình thi khá tốt, lát nữa mời cậu uống nước.”

Kết thúc buổi họp, Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn nghe Nghiêm Tinh Thiến nói cô muốn mời uống nước thì cùng ôm hai bên cánh tay cô.

“Bọn tớ cũng có phần chứ.”

“Hôm nay cậu không mời tớ thì tớ không cho cậu về đâu.”

Chu An Nhiên cong môi: “Có nói là không mời đâu nào.”

Lúc đi qua quán tạp hóa, mỗi người vào trong lấy một chai nước ngọt.

Không hiểu sao Chu An Nhiên lại cầm chai nước vị chanh, bong bóng nhỏ chua chua ngọt ngọt sục sôi trong chai nước lạnh, sau đó trào vào lòng cô, như muốn nổ tung.

Mặt trời hôm đó ấm áp mà cũng dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment