Thời tiết quá nóng, Trương Thư Nhàn vặn kín nắp chai nước ngọt, áp chai nước lạnh lên trên mặt để giảm bớt hơi nóng.
Sau khi hạ nhiệt xong, cô nàng trốn dưới ô của Chu An Nhiên, nghiêng người khoác cánh tay cô: “Được nghỉ thì vui thật đấy, nhưng nghĩ đến hai tháng không được gặp các cậu, tớ không còn thấy vui nữa, hôm nay tớ cũng đi cửa đông với các cậu.”
Tâm trạng Chu An Nhiên cũng dịu xuống một chút.
Đúng vậy.
Hai tháng tới không được gặp bạn bè.
Cũng không được nhìn thấy anh.
Thịnh Hiểu Văn cầm ô, tay còn lại thì quạt trước mặt: “Nhà bọn mình hình như cách thư viện không xa, hay nghỉ hè chúng ta đến thư viện học bài đi, đi buổi sáng sẽ không nóng.”
Nghiêm Tinh Thiến kêu rên: “Sao các cậu chăm chỉ quá vậy, nghỉ hè tớ còn định rủ các cậu đi chơi, kết quả các cậy chỉ nghĩ đến học tập.”
Chu An Nhiên nhắc nhở cô ấy: “CD và poster thần tượng của cậu còn nằm trong tay cô Tống đấy.”
Nghiêm Tinh Thiến lập tức siết tay thành nắm đấm: “Đi học bài chứ gì, tớ đi.”
Thịnh Hiểu Văn nói thêm: “Không phải là ngày nào cũng học, chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi mà, mấy hôm nữa là sinh nhật tớ, lúc đó rủ các cậu đi hát karaoke nha.”
“Được.” Trương Thư Nhàn nói, “Quyết định như vậy đi.”
Ra khỏi trường, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến lên xe khác Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn.
Sau khi vào khu dân cư, Chu An Nhiên lại tạm biệt Nghiêm Tinh Thiến ở dưới lầu, ai về nhà người nấy.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hà Gia Di không nhịn được hỏi: “Nhiên Nhiên, hôm nay con sao thế?”
Chu An Nhiên chớp mắt mấy cái: “Sao là sao ạ?”
Hà Gia Di chỉ vào lúm đồng tiền nhỏ bên môi cô: “Về nhà cứ cười suốt, hôm nay có chuyện gì vui hả con?”
Chu An Nhiên: “….”
Cô không biết nói với đám Nghiêm Tinh Thiến thế nào, cũng ngại không dám nói. Còn đối với hai vị phụ huynh, cô hoàn toàn không dám để họ biết tâm tư của cô.
Chu An Nhiên gắp đại một đũa đồ ăn, nhân cơ hội lấy cơ: “Do con thấy mình thi được thôi, lúc nãy trên đường về Thiến Thiến còn kể chuyện cười cho con nghe.”
“Chuyện cười gì?” Chu Hiển Hồng tò mò hỏi: “Kể cho bố nghe xem nào.”
Chu An Nhiên nhớ lại câu chuyện mấy ngày trước Nghiêm Tinh Thiến kể với cô: “Tại sao thế giới của Doraemon lại màu đen?”
Chu Hiển Hồng: “Tại sao?”
Chu An Nhiên cong môi, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện: “Bởi vì Doraemon không có năm ngón tay.”
Hà Gia Di: “…”
Chu Hiển Hồng: “…”
(Chuyện cười tác giả lấy trên mạng.)
….
Tháng nghỉ hè đầu tiên, phần lớn thời gian Chu An Nhiên đều học bài ở thư viện cùng các bạn, thỉnh thoảng những hôm Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn có việc thì cô và Nghiêm Tinh Thiến cùng nhau làm bài ở nhà.
Chu An Nhiên còn mua cuốn lịch ngày trên mạng về đặt trên bàn, đặt ngay cạnh bình hoa làm bằng vỏ kẹo.
Mỗi ngày lật một trang, lại gần tới ngày đi học lại, cũng gần tới ngày được gặp anh.
Chu An Nhiên cứ nghĩ cả kỳ nghỉ hè sẽ trôi qua như vậy.
Nhưng cô quên mất cuộc sống sẽ luôn có sự thay đổi, có lúc sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Hôm đó còn cách ngày khai giảng chưa tới một tháng, cô vẫn hẹn bạn tới thư viện đọc sách, hai giờ chiều thì thư viện bỗng nhiên bị cúp điện.
Bên trong thư viện ánh sáng tốt, không có đèn cũng không sao.
Nhưng chiều mùa hè nếu không có quạt hay điều hòa thì chẳng khác gì lồng hấp.
Bốn người bọn cô quyết định ai về nhà nấy.
Trùng hợp hôm nay là cuối tuần.
Chu An Nhiên về nhà còn chưa tới hai rưỡi.
Bình thường Chu Hiển Hồng ở nhà rất hay xem TV rồi ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, Chu An Nhiên sợ làm ồn nên cố ý nhẹ nhàng mở cửa.
Cửa mở ra, bên trong có tiếng ồn ào, hình như người lớn đang xem phim gì đó về lịch sử chiến tranh.
Ở cửa ra vào không nhìn thấy phòng khách, Chu An Nhiên không biết Chu Hiển Hồng có ngủ không nên động tác của cô vẫn rất nhẹ nhàng.
Đang định đóng cửa thì lại nghe thấy giọng Chu Hiển Hồng vang lên.
“Sáng nay anh có gặp anh Giang của Minh Thịnh, anh ấy nói đang định mở chi nhánh mới ở thành phố Vu, muốn anh qua đó làm tổng giám đốc.”
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của cô khựng lại.
Có lẽ vừa rồi tiếng ồn của TV át mất tiếng mở cửa nên người trong phòng khách không phát hiện cô đã về nhà.
Chu An Nhiên nghe thấy Hà Gia Di nói: “Anh đồng ý chưa? Nếu anh đi chắc cũng phải mất cả năm, em và Nhiên Nhiên thì thế nào?”
“Vẫn chưa đồng ý.” Chu Hiển Hồng nói, “Anh Giang nói nếu anh muốn đi thì cũng có thể sắp xếp công việc của em sang bên có, anh ấy cũng có thể giúp Nhiên Nhiên chuyển tới trường trung học phổ thông số một ở thành phố Vu.”
“Trường đó thế nào?” Hà Gia Di hỏi.
Chu Hiển Hồng nói: “Không kém gì so với trường chuyên, năm ngoái thủ khoa của tỉnh cũng ở trường này.”
“Vậy thì được đấy.” Hà Gia Di lại hỏi, “Thế tiền lương thì sao?”
Chu Hiển Hồng cũng nói luôn.
“Cao hơn tiền lương bây giờ của anh nhiều, Minh Thịnh là công ty lớn có tiếng cả nước, anh còn do dự cái gì.” Hà Gia Di nói, “Em nhịn chị dâu anh lâu lắm rồi, cứ hễ mở miệng ra là lại nói anh đi làm công cho bác cả, cứ như anh chẳng giúp ích được gì cho công ty, chúng ta đang ăn xin nhà họ vậy. Nếu không phải bác cả là người tốt, thì dù đi chỗ khác ít tiền hơn em cũng khuyên anh đi.”
Chu Hiển Hồng khẽ thở dài: “Nhưng Nhiên Nhiên sắp lên lớp 11 rồi, bỗng nhiên lại chuyển trường đi nơi khác anh sợ con bé không thích ứng nổi. Tích cách con bé lại thuộc dạng bị động, không thể nào hòa nhập với hoàn cảnh mới, nếu ảnh hưởng tới việc học thì không biết sao nữa, công việc thì sau này còn nhiều cơ hội mà.”
“Cũng phải.” Hà Gia Di cũng thở dài, “Vậy thì cân nhắc thêm.”
Hai người lại nói sang chuyện khác.
Nhân lúc TV lại phát ra tiếng ồn, Chu An Nhiên nhẹ nhàng bước chân ra ngoài, lúc giả vờ mở cửa còn cố ý mạnh tay, vờ như cô mới về nhà.
Chu An Nhiên vừa vào nhà thì không nhẹ thấy tiếng phụ huynh nói chuyện nữa.
Cô thay giày, đi vào phong khách, nhìn thấy Hà Gia Di và Chu Hiển Hồng đang ngồi sóng vai trên ghế sô pha.
“Sao hôm nay về sớm thế?” Hà Gia Di quan tâm hỏi.
Chu An Nhiên cúi đầu: “Thư viện đột nhiên cúp điện nên bọn con về sớm.”
“Trong tủ lạnh có dưa hấu đấy.” Hà Gia Di chỉ vài tủ lạnh, chợt nhớ ra gì đó nên đứng dậy, “Hình như chưa bổ, con đi cất đồ rồi rửa tay đi, mẹ đi bổ dưa hấu.”
Chu An Nhiên lắc đầu, vội nói: “Nếu bố mẹ muốn ăn thì cứ bổ, còn không thì bổ sau đi mẹ, bây giờ con muốn về phòng làm nốt bài tập.”
Hà Gia Di lại ngồi xuống: “Vậy tí nữa bổ.”
Chu Hiển Hồng nhìn bóng lưng vội vàng bước vào phòng của cô, không nhịn được nói thêm: “Các con đang nghỉ hè, đừng vất vả quá, ngủ trưa xong làm cũng không sao.”
Mũi Chu An Nhiên cay cay, cô không quay đầu lại: “Vâng, bố.”
Vào phòng, Chu An Nhiên mở điều hòa lên, lấy đề thi trong cặp ra nhưng không nhìn được chữ nào.
Cô cúi đầu nằm bò trên bàn.
Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di chưa từng chủ động nói những vấn đề trong công việc và cuộc sống với cô.
Nhưng lúc cô còn nhỏ, lúc họ nói chuyện sẽ không tránh mặt cô, khi họ hàng gặp mặt thì thỉnh thoảng cũng nhắc tới.
Chu An Nhiên biết đôi điều.
Bác cô là Chu Hiển Tề dựa vào năng lực, can đảm và sự may mắn của mình để kiếm tiền, nhưng bằng cấp của bác ấy không cao, làm ăn được lớn như thế không thể không có công lao của bố cô.
Lúc đầu bố cô cũng không muốn can thiệp vào chuyện làm ăn của bác cả.
Nhưng vì muốn để cô được vào trường tốt, muốn mua nhà ở gần trường học mà lại đang thiếu chút tiền nên bác cả lập tức chủ động cho nhà cô vay tiền.
Thế nên sau này bố cô giúp bác cả làm ăn lớn cũng không chịu nhận tiền hoa hồng công ty chia cho, chỉ nhận đúng tiền lương mình nên có.
Cứ thế mà bác gái cảm thấy như nhà cô đang ăn bám nhà bác ấy.
Sau này công ty đi vào quỹ đạo, thật ra bố cô đã từng từ chức, nhưng cuối cùng hình như lại được bác cả khuyên.
Hai năm trôi qua, bác gái ngày càng quá đáng, hễ gặp mặt là lại đâm chọt hai câu, lúc nào cũng muốn tỏ vẻ ta đây hơn người.
Nên vừa rồi Chu An Nhiên mới tỏ vẻ không biết gì hết.
Mặc dù cô không nỡ rời khỏi thành phố đã sống mười mấy năm, không nỡ rời xa bạn bè, cũng không muốn sau này không được gặp anh nữa, nhưng cô không thể ích kỷ yêu cầu ba mẹ chịu đựng vì cô.
Nhưng khó khăn lắm cô mới có cơ hội tiếp xúc với anh, nếu chuyển đi nơi khác sống sẽ khó thích ứng, cô vẫn không thể tự nhiên nói với bố mẹ rằng cứ quyết định đi không cần lo lắng cho cô.
Cho nên cô chỉ đành giả bộ như không nghe thấy gì, giao lại quyền quyết định cho bố mẹ.
Đi hay ở, hoàn toàn do họ quyết định.
Suốt tháng 8, Chu An Nhiên đều lo sợ bất an.
Ngày nào cô cũng lo lắng bố mẹ sẽ nói muốn chuyển chỗ làm, sau này sẽ tới thành phố Vu ở, con cũng sẽ chuyển sang trường học mới.
Nhưng gần tới ngày khai giảng, chuyện cô lo lắng không xảy ra.
Chu An Nhiên lờ mờ đoán được, không dám tin.
Trái tim cứ treo lên mãi cũng khó chịu, trước khai giảng hai ngày, Chu An Nhiên không nhịn được thử thăm dò thái độ của bố mẹ.
Hôm đó là cuối tuần.
Chu Hiển Hồng bị gọi đi tăng ca, chỉ có Hà Gia Di ở nhà.
Chiều nay Chu An Nhiên mất tập trung đọc sách một lát, trong đầu cứ nghĩ đến việc chuyển trường nên cô giả vờ đi ăn trái cây, ngồi xuống cạnh Hà Gia Di trong phòng khách.
Cô chọc một miếng dưa hấu rồi ăn, giả vờ như lơ đãng hỏi: “Mẹ, bọn con sắp khai giảng rồi.”
“Mẹ biết.” Hà Gia Di nhìn cô, “Sao hả, học nhiều quá nên muốn nghỉ ngơi mấy ngày?”
“Không phải.” Chu An Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn bà Hà, “Lần này con vẫn rủ Thiến Thiến cùng đến trường chứ?”
Hà Gia Di mỉm cười nhìn cô: “Lần nào con chẳng rủ Thiến Thiến đi cùng?”
“Thời gian khai giảng năm nay thật kỳ lạ.” Chu An Nhiên khẽ nói, “Khai giảng hai ngày xong là cuối tuần rồi.”
Hà Gia Di mỉm cười: “Cuối tuần được nghỉ con không vui sao? Đúng lúc có thể theo bố mẹ đến chỗ chị họ gặp Đoàn Đoàn.”
Chu An Nhiên không cười nổi.
Thử đến đây, cô đã hoàn toàn xác định được quyết định của bố mẹ.
Đương nhiên cô rất hy vọng họ sẽ ở lại, nhưng sau khi biết vì cô mà bố bỏ lỡ cơ hội tốt, trong lòng cô không nhịn được lại thấy khó chịu.
“Mẹ.”
Hà Gia Di: “Bỗng nhiên gọi mẹ làm gì?”
Cô cọ mặt vào vai bà.
Lúc trước cô không nói cho họ biết cô nghe được cuộc nói chuyện đó nên bây giờ cũng không thể cảm ơn họ được.
Hơn nữa càng là người thân, càng là chuyện trọng đại thì cô càng không biết cách thể hiện tình cảm.
Một câu cảm ơn cũng không đủ để bày tỏ cảm xúc của cô lúc này.
Sau này con cũng sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với bố mẹ.
Chu An Nhiên thầm hứa với mẹ trong lòng.
Hà Gia Di sờ tóc cô, giọng đượm ý cười: “Hôm nay làm sao mà lại làm nũng với mẹ thế này.”
….
Không biết có phải tảng đá đè trong lòng gần một tháng bỗng nhiên rơi ra, hay là do buổi tối đi ngủ không cẩn thận lại đá chăn mà hôm sau Chu An Nhiên bị cảm, cổ họng cũng nhiễm trùng, đến hôm khai giảng vẫn chưa khỏi.
Ngày khai giảng, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến vào trường thì vẫn khoác tay nhau vừa đi vừa nói chuyện, đi thẳng tới tòa dạy học mới nhớ ra bọn họ đã đổi lớp rồi.
Tòa nhà trước mặt là địa bàn của học sinh lớp 10.
Hai người mỉm cười quay lại, đi tới khu nhà dạy học dành cho lớp 11.
Sau khi vào tòa nhà, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến phải tách ra.
Phòng học mới của Chu An Nhiên ở tầng một, Nghiêm Tinh Thiến chuyển sang lớp nghệ thuật, phòng học trên tầng sáu.
Nghiêm Tinh Thiến kéo tay cô không buông: “Hu hu hu tớ không muốn xa mọi người đâu, biết cậy tớ đã kiên trì học môn khoa học rồi.”
Nếu một tháng trước không nghe thấy cuộc nói chuyện của bố mẹ, chắc Chu An Nhiên cũng chẳng khác gì cô ấy, nhưng sau một tháng lo sợ suy đoán có thể bị chuyển trường, bây giờ cô cảm thấy được học chung trường với Nghiêm Tinh Thiến đã là may mắn lắm rồi.
“Nhưng môn văn hóa của cậu giỏi mà, Hiểu Văn cũng học chung lớp với cậu.” Chu An Nhiên an ủi, “Tan học xong tớ sẽ chờ cậu cùng đi ăn, chỉ là khi học sẽ bị tách ra thôi.”
“Đúng thế.” Nghiêm Tinh Thiến ôm cánh tay cô, hàn huyên thêm mấy câu rồi mới lưu luyến bước lên cầu thang.
Phải xa cô ấy, Chu An Nhiên cũng không quen vào lớp một mình thế này.
May mà ngoại trừ mấy người trong lớp chuyển sang lớp nghệ thuật thì bên trong toàn là những gương mặt quen thuộc, Chu An Nhiên đi vào bằng cửa sau, theo bản năng nhìn sang bàn thứ sáu tổ hai, sau đó mới chợt nhớ ra sang học kỳ mới sẽ đổi chỗ ngồi.
Chu An Nhiên xách cặp đi lên bục giảng.
Cô vừa cúi đầu xem danh sách chỗ ngồi trên bảng thì nghe thấy bên dưới có người gọi.
“Nhiên Nhiên.” Trương Thư Nhàn ngồi bàn thứ tư tổ một vẫy tay với cô, “Đừng nhìn nữa, cậu ngồi đây, ngồi cùng bàn với tớ.”
Chu An Nhiên không nhìn kỹ nữa.
Cô vội lướt qua danh sách, muốn xem cái tên đó ở đâu.
Vẫn ở bàn thứ sáu tổ hai.
Một lần hai lần thì còn có thể coi là trùng hợp.
Lần thứ ba anh vẫn còn ngồi đó thì không còn là trùng hợp nữa.
Anh yêu cầu với giáo viên à?
Nhưng anh quá cao, ngồi cuối sẽ thoải mái hơn.
Nhân lúc đi xuống dưới bục giảng, Chu An Nhiên lại nhìn bàn thứ sáu tổ hai.
Không có người.
Anh vẫn chưa tới?
Lúc nghỉ thì cô luôn mong ngóng đến khai giảng.
Nhưng bây giờ đi học rồi, cô lại có cảm xúc sợ hãi.
Câu anh nói ngày đó chắc chỉ là thuận miệng nói ra thôi chứ không có ý chờ gặp lại cô ở học kỳ này.
Có lẽ hai tháng trôi qua, thậm chí chắc anh đã quên mất hôm đó đã nói chuyện với cô, bọn họ sẽ trở lại làm bạn cùng lớp bình thường không khác gì người xa lạ.
Bị cảm xúc này ảnh hưởng, Chu An Nhiên suýt nữa đi qua chỗ ngồi.
Cũng may Trương Thư Nhàn kịp thời lên tiếng mới khiến cô dừng lại.
“Tớ lau chỗ giúp cậu rồi, cứ ngồi đi.” Trương Thư Nhàn cười nói.
Chu An Nhiên đặt cặp xách xuống: “Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn gì chứ.” Trương Thư Nhàn khoác tay cô, “Kỳ này chúng ta may mắn, tớ được ngồi cùng bàn với cậu, Hiểu Văn và Thiến Thiến cũng học chung lớp.”
Chu An Nhiên cúi đầu mỉm cười: “Đúng vậy.”
Được ngồi cùng bàn với bạn thân, những thấp thỏm lo âu trong lòng cô đều biến mất.
Hơn nữa.
Lần này chỗ cô ngồi không cách anh quá xa.
Trương Thư Nhàn lại nhích tới gần, hất cằm về phía tổ hai, giọng nhỏ như muỗi: “Hơn nữa tớ không phải ngồi cùng bàn với ai kia nữa, không phải là tớ có ý kiến gì với cậu ấy, mà tớ cảm giác cậu ấy rất có ý kiến với tớ.”
Chu An Nhiên nhìn theo.
Thật ra Lâu Diệc Kỳ vẫn ngồi rất gần bọn cô.
Ở bàn thứ ba tổ hai, chỉ cách một lối đi nhỏ.
“Tớ thấy cậu ấy rất muốn làm lành với cậu.” Chu An Nhiên nói nhỏ.
Trương Thư Nhàn không tin: “Làm gì có chuyện ấy, cả học kỳ trước cậu ấy nhìn tớ như có thâm cừu đại hận, như tớ nợ tiền cậu ấy mấy chục nghìn vậy. Thôi không nói về cậu ấy nữa, tớ bảo này, tớ nghe được tin về hot boy Trần của chúng ta.”
Tim Chu An Nhiên hụt một nhịp: “Tin gì?”
Trương Thư Nhàn đè thấp giọng: “Cậu ấy không đồng ý với Ân Nghi Chân.”
Trái tim treo cao của cô lại rơi xuống: “Còn gì nữa không?”
“Cậu hỏi Trần Lạc Bạch?” Trương Thư Nhàn thuận miệng hỏi.
Chu An Nhiên gật đầu, sợ tâm tư của mình bị Trương Thư Nhàn biết. Đến giờ cô vẫn chưa biết nên nói với họ thế nào.
Nhưng hình như Trương Thư Nhàn cảm thấy tò mò về Trần Lạc Bạch là chuyện quá bình thường, nói tiếp, “Không có, haiz… rốt cuộc hot boy Trần thích kiểu con gái như nào vẫn là một điều bí ẩn, nhưng mà tin về người khác thì có đấy, cậu muốn nghe không?”
Chu An Nhiên không có hứng thú với những người khác, nhưng thấy vẻ mặt dạt dào hứng thú của Trương Thư Nhàn, cô cũng không nỡ từ chối: “Cậu nói đi.”
Trương Thư Nhàn kể những chuyện khác cho cô nghe.
Lúc nói chuyện Trương Thư Nhàn thích khoa tay múa chân, trước đây cô ấy ngồi bàn trên nên Chu An Nhiên không cảm nhận được rõ, giờ ngồi cùng bàn, mới nói chuyện một lát, cô đã cảm nhận được Trương Thư Nhàn không cẩn thận chạm tay vào ngực cô.
Chu An Nhiên: “…”
“Oa —” Trương Thư Nhàn dừng lại, không hề thấy ngượng ngùng mà còn ghé sát vào tai cô nói, “Nhiên Nhiên cậu to bao nhiêu thế?”
Chu An Nhiên sửng sốt rồi mới phản ứng lại, đỏ mặt: “Tớ không nói chuyện với cậu, tớ đi lấy nước đây.”
Hôm nay cô không mang sữa đậu nành đến.
“Cần tớ đi với cậu không?” Trương Thư Nhàn trêu ghẹo nhìn cô.
Chu An Nhiên vội vàng lắc đầu.
Trương Thư Nhàn gục xuống bàn cười ha ha.
Chu An Nhiên lấy bình nước trong cặp ra, lúc đi ra cửa sau, cô không khỏi lại liếc nhìn bàn thứ sáu.
Sao anh vẫn chưa tới nhỉ.
Chu An Nhiên mải nghĩ trong lòng, lúc đi ra cửa sau thì suýt nữa va phải người.
Mùi nước xà phòng nhẹ nhàng len vào mũi cô, Chu An Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt mà mình ngày đêm mong nhớ.
Chỉ là thoáng qua, Trần Lạc Bạch không chú ý tới cô.
Chu An Nhiên cũng không ủ rũ như cô nghĩ.
Bởi vì biểu cảm trên mặt chàng trai lúc này không khác gì hôm cô lén nhét kẹo cho anh, thậm chí cô còn cảm thấy tâm trạng anh còn tệ hơn hôm đó.