Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 23

Chu An Nhiên đi lấy nước về thì thấy chàng trai nằm gục xuống bàn ngủ, cặp sách treo một bên ghế.

Là do chưa ngủ đủ sao?

Chu An Nhiên thả nhẹ bước chân của mình, yên lặng phỏng đoán trong lòng.

Sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, dù đã ngủ xong nhưng cảm xúc của anh vẫn không có dấu hiệu tốt hơn, tâm trạng kém đến mức nhóm Thang Kiến Duệ còn qua hỏi anh xem thế nào.

Nhưng đều bị Chúc Nhiên đuổi về.

Quả nhiên là có chuyện gì đó.

Chu An Nhiên bận tâm nhưng không làm gì được.

Ngay cả bạn bè thân thiết với anh còn không xen vào được, một bạn học chẳng quen biết gì như cô có thể làm gì đây chứ.

Cũng đâu thể lén nhét kẹo vào ngăn bàn anh như lần trước được.

Đó quả nhiên là một quyết định ngu ngốc.

Hôm nay Trần Lạc Bạch không tham gia tiết tự học buổi tối, tiết cuối cùng buổi chiều vừa kết thúc, anh đã xách cặp ra khỏi lớp học.

Chu An Nhiên cứ lo anh trốn học, may mà buổi tối Cao Quốc Hoa tới không ngạc nhiên vì sự vắng mặt của anh.

Chu An Nhiên trải qua ngày đầu tiên của năm học mới trong cảm xúc lo lắng.

Chu An Nhiên cứ nghĩ tâm trạng anh không tốt thì vẫn giống như học kỳ trước, sáng hôm sau thì cảm xúc sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng không ngờ ngày hôm sau cảm xúc của anh còn tệ hơn, ngay cả Chúc Nhiên luôn ầm ĩ bây giờ cũng ngậm chặt miệng không dám làm phiền anh.

Tuần đầu tiên của học kỳ mới chỉ có hai ngày.

Chu An Nhiên không làm gì được, chỉ biết ngóng trông qua kỳ nghỉ anh sẽ hết buồn, tuy nhiên lại lo lắng kỳ nghỉ không có bạn bè bên cạnh anh sẽ càng buồn hơn.

Đắm chìm trong cảm xúc này, sau buổi tổng kết cuối tuần, động tác thu dọn đồ đạc của cô hơi mất chậm chạp.

Buổi tối về ăn tắm rửa ăn cơm xong, lúc vào phòng định làm bài tập thì Chu An Nhiên mới phát hiện cô quên mang bài tập Toán về nhà.

Chu An Nhiên ảo não phồng miệng, thay quần áo ngủ rồi tùy tiện tìm áo phông và váy mặc vào, xách cặp không có sách vở ra khỏi phòng, nói với Hà Gia Di ở trong phòng khách: “Mẹ, con để quên bài tập Toán ở lớp rồi, con quay lại lấy đây.”

“Sao bất cẩn vậy.” Hà Gia Di thấy cô vội vàng đi ra ngoài thì nói thêm một câu, “Con rủ Thiến Thiến đi cùng đi.”

“Mẹ quên tuần này Thiến Thiến về quê ngoại với bố mẹ cậu ấy rồi sao.” Áo phông và váy Chu An Nhiên đang mặc không có túi, cô vừa đi vừa nhét thẻ học sinh vào trong cặp, giọng khàn khàn, “Không sao đâu, trời vẫn chưa tối, ở trường cũng có rất nhiều người.”

Sau khi tới trường, Chu An Nhiên đến ký túc xá mượn chìa khóa lớp từ lớp phó.

Lấy bài tập Toán xong thì sắc trời bên ngoài đã xẩm tối rồi.

Chu An Nhiên không nói dối Hà Gia Di.

Vẫn có nhiều người ở lại trường tối thứ sáu, anh chị khối 12 cũng ở lại tự học buổi tối, học sinh ở lớp thi đua thì ở lại học bù, học sinh thể dục cũng ở lại tập luyện thêm, những học sinh nội trú ở trường thỉnh thoảng vẫn đi bộ trên sân thể dục.

Nhưng học sinh lớp 10 lớp 11 thì đã về nhà hết, hai tòa nhà dạy học này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, khu vực sân bên ngoài tòa nhà hôm nay cũng không có ai, bây giờ trời trở nên tối, Chu An Nhiên cũng thấy hơi sợ.

Cô vội vàng khóa chặt cửa, bước nhanh chạy ra ngoài tòa nhà dạy học.

Vừa đi ra thì Chu An Nhiên đã thấy một bóng dáng cao gầy cách đó không xa.

Bước chân cô khựng lại, vì đang chạy nên nhịp tim đập càng nhanh thêm mấy phần.

Sao anh cũng quay trở lại trường?

Chàng trai gần đó mặc áo phông trắng và quần đùi thể thao màu đen, trông rất thoải mái, tay trái anh ôm quả bóng rổ, tay phải cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ.

Ánh sáng vẫn còn lờ mờ, Chu An Nhiên nhìn thấy trên khuỷu tay phải của anh có màu đỏ như bị xây xát.

Trái tim vốn đã dần bình tĩnh của cô lại thót lên.

Sao lại còn bị thương?

Là do lúc chơi bóng không cẩn thận bị ngã sao?

Chu An Nhiên thò tay vào túi bên của cặp sách.

Trong này có không ít thuốc sát khuẩn Iodophor, băng gạc và băng cá nhân bà Hà chuẩn bị cho cô.

Chu An Nhiên lấy hai miếng bông tẩm dung dịch sát khuẩn, băng gạc và hai băng dán cá nhân ra định đưa cho anh.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bàn chân như có ngàn cân giữ lại, không thể nhúc nhích. Nhịp tim vốn đã bình ổn lại đập tăng tốc như muốn vọt ra khỏi cổ họng, bàn tay cầm băng gạc cũng bắt đầu rịn mồ hôi.

Chu An Nhiên hít một hơi thật sâu, thầm lấy hơi cho mình trong lòng.

Chẳng phải đã nói kỳ này sẽ gan dạ hơn sao?

Cậu ấy đã giúp mày bao nhiêu lần, mày giúp lại cậu ấy cũng là điều nên làm mà.

Hơn nữa dù bây giờ người đứng đó không phải cậu ấy mà là những bạn nam khác trong lớp, mày cũng không thể đứng một bên nhìn được, tại sao là cậu ấy thì mày lại sợ hãi thế.

Trần Lạc Bạch trả lời Chúc Nhiên xong thì cúi đầu nhét điện thoại vào trong túi, nhìn thoáng qua dây giày sắp tuột bên chân trái.

Anh cúi người, đặt bóng rổ sang một bên.

Sau khi buộc lại dây giày xong, Trần Lạc Bạch đang định đứng dậy thì lại thấy một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn duỗi ra trước mặt, móng tay cắt tỉa gọn gàng, trên tay cầm hai mảnh vải.

Cùng lúc đó có giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, người nói hình như bị cảm, giọng hơi khàn, còn nghe thấy rõ giọng nghẹt mũi, nghe có vẻ sợ sệt: “Bông đã được tẩm Iodophor, có thể khử trùng, dùng luôn được.”

Trần Lạc Bạch không nhận mà hơi ngước mắt lên, muốn xem đối phương là ai. Nhưng vừa ngẩng lên, đập vào mắt anh là một đôi chân thon dài thẳng tắp, màu da nổi bận trên làn váy đen như phát sáng, vì thế nốt ruồi nhỏ màu đen bên trong bắp đùi cũng rất nổi bật.

Một cảnh tượng bất ngờ.

Trần Lạc Bạch lập tức ngoảnh mặt sang một bên.

Đúng lúc này lại có giọng nói vang lên phía sau.

“A Lạc.” Nghe như tiếng Tông Khải.

Trần Lạc Bạch quay đầu lại, dường như cùng lúc đó, tay anh có thêm một cảm giác mềm mại, giống như có thứ gì đó nhét vào tay anh.

Anh lại quay đầu, chỉ nhìn thấy một bóng lưng gầy nhỏ chạy vào tòa nhà dạy học, làn váy đen phập phồng thành một đường cong nhỏ xinh đẹp.

Thứ trong tay còn có nhiệt độ cơ thể không thuộc về anh, Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn, bên trong là hai miếng băng gạc và hai băng dán cá nhân.

“A Lạc.” Tông Khải chạy tới phía sau anh.

Trần Lạc Bạch đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Ân Nghi Chân đi theo Tông Khải, lông mày không khỏi hơi nhăn lại.

Anh mặc kệ Ân Nghi Chân, quay đầu nhìn tòa nhà dạy học, khẽ hỏi Tông Khải: “Cậu có nhìn thấy cô gái vừa đưa đồ cho tôi là ai không?”

Tông Khải hé miệng, đang định trả lời thì cảm giác sau lưng có một bàn khẽ giật áo phông của mình, cậu ta trầm mặc một giây: “Không nhìn thấy rõ.”

….

Chu An Nhiên dựa vào tường, tim ngày càng đập nhanh hơn, cô cắn môi, lại không khỏi ảo não.

Vừa rồi cô trốn làm gì chứ.

Rõ ràng anh và Ân Nghi Chân chẳng hề mập mờ với nhau.

Cô và anh là bạn cùng lớp, thấy anh bị thương, đưa thuốc cho anh là chuyện quá đỗi bình thường, cô chạy đi thì chẳng khác nào có tật giật mình.

Nhưng mà cô đã chạy rồi.

Chu An Nhiên không nhịn được lại trốn đến nơi kỹ hơn, như vậy thì ngộ nhỡ họ định về lớp tìm đồ cũng không nhìn thấy cô.

Vừa nãy anh có nhìn thấy cô không?

Chu An Nhiên khẽ đập đầu vào tường hai cái.

Nếu biết hôm nay tới trường sẽ gặp anh thì cô đã mặc bộ váy đẹp hơn rồi.

Đợi thêm một lát, không nghe thấy tiếng bước chân về lớp thì Chu An Nhiên nén nổi tò mò.

Rốt cuộc là tại sao anh lại quay trở về trường?

Vừa nãy cô thấy anh cầm bóng rổ, là hẹn nhóm Tông Khải về chơi bóng sao?

Tại sao Ân Nghi Chân cũng tới đây?

Chu An Nhiên không nhịn được đi đi lại lại, cuối cùng vẫn di chuyển đến hành lang bên ngoài lớp 11A5, lặng lẽ quan sát bên ngoài qua bức tường.

Không thấy Tông Khải và Ân Nghi Chân đâu hết.

Chàng trai vẫn còn ôm bóng rổ, anh đứng bên cạnh sân thể dục, có lẽ vì trời ngày càng tối hơn, cũng có thể xung quanh anh luôn có một nhóm bạn, Chu An Nhiên cảm thấy bóng lưng anh lúc này vừa lớn vừa cô đơn.

Sao anh không ở cùng bạn bè?

Vì còn buồn sao?

Chu An Nhiên khẽ mím môi, lấy điện thoại trong cặp ra, bật chế độ im lặng rồi gửi tin nhắn cho Hà Gia Di: [Mẹ, con gặp bạn ở trường, sẽ về nhà muộn.]

Hà Gia Di nhanh chóng trả lời cô: [Đừng muộn quá nhé.]

Chu An Nhiên gửi lại một nhãn dán ok.

Cô không giúp được gì, vậy lặng lẽ ở bên cạnh anh một lát vậy.

Mặc dù anh không nhìn thấy cô.

Sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, cơ thể chàng trai bị bóng tối làm mờ đi, chỉ thoáng nhìn thấy bóng lưng mờ hồ.

Nhưng vẫn nhìn được là anh đang ở gần đây, Chu An Nhiên ở trong tòa nhà dạy học yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi cũng không thấy sợ nữa.

Chỉ cảm thấy gió tối hôm đó cũng thật dịu dàng.

Không biết bao lâu trôi qua, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.

Hà Gia Di nhắn tin giục cô về: [Đã tám giờ rồi, con chưa nói chuyện với bạn xong sao? Về nhà muộn không an toàn đâu.]

Chu An Nhiên cắn môi, nghĩ xem có lấy lý do gì để được ở lại lâu hơn không.

Nhưng có lẽ vì lo lắng nên sau đó Hà Gia Di gọi tới.

Chu An Nhiên trượt tay, không cẩn thận tắt máy mất.

Nhưng cô cũng biết không thể ở lại với anh lâu hơn.

Cô cúi đầu nhắn tin: [Lúc nãy con không cẩn thận bấm nhầm, con nói chuyện xong rồi, con về ngay đây.]

Chu An Nhiên lặng lẽ chạy ra ngoài, Trần Lạc Bạch không quay đầu nên cũng không phát hiện ra cô, cô vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn treo ngược lên cao.

Một mình anh ở đây không sao chứ?

Rốt cuộc là tại sao anh lại không vui?

Cho đến khi thấy Chúc Nhiên đi về hướng này, Chu An Nhiên mới thoáng yên tâm.

Nhưng có lẽ là do trên đường không có ai, lúc đi ngang qua cô thì Chúc Nhiên bỗng tò mò nhìn sang.

Không biết là do tối nay cô đã dồn hết dũng khí để nhét băng gạc cho Trần Lạc Bạch hay do có tật giật mình khi để bạn anh thấy cô lén ở lại đây mà Chu An Nhiên lại bước một bước dài khi Chúc Nhiên nhìn qua, cho dù cậu ta còn cách cô cả một khoảng.

Sau đó cô chạy biến đi.

Chúc Nhiên khó hiểu quay lại nhìn, cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi thấy Trần Lạc Bạch đứng đợi một mình ở sân thể dục thì mới bối rối: “Sao chỉ có mình cậu ở đây, Tông Khải nói là sẽ qua rồi mà?”

Trần Lạc Bạch nhìn ngọn đèn ở sân thể dục: “Cậu ta dẫn Ân Nghi Chân tới, tôi bảo cậu ta về rồi.”

“Cậu ta bị làm sao thế.” Chúc Nhiên cau mày, “Bản thân thích Ân Nghi Chân mà còn suốt ngày dẫn Ân Nghi Chân đến chỗ cậu.”

Trần Lạc Bạch không nói tiếp.

Chúc Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn môi của anh mím thẳng, sườn mặt cũng banh lại thì khá do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Cô chú tính ly hôn thật sao?”

Trần Lạc Bạch: “Ừ, mẹ tôi định thỏa thuận ly hôn.”

Chúc Nhiên gãi đầu, thở dài trong lòng.

Gặp chuyện thế này cậu ta cũng không biết an ủi thế nào, mà hình như an ủi cũng vô dụng, cuối cùng chỉ chọn cách nói sang đề tài khác để dời sự chú ý của anh.

“Đúng rồi, lúc này tôi gặp một cô gái kỳ lạ ở chỗ kia, vừa nhìn thấy tôi đã trốn thật xa, chẳng lẽ trông tôi đáng sợ lắm sao? Cậu ấy mặc đồ màu trắng, da cũng trắng nốt, tôi thấy cậu ấy mới là người đáng sợ ấy, tóc dài thêm tí nữa là hóa trang thành ma nữ được rồi.”

Trần Lạc Bạch chợt nhớ tới cô gái vừa chạy vào tòa nhà dạy học: “Có phải cậu ấy mặc váy đen không?”

“Đúng, may là mặc váy đen, chứ mặc váy trắng thì…” Chúc Nhiên đột nhiên dừng lại, “Khoan đã, sao cậu biết cô ấy mặc váy đen, cậu cũng nhìn thấy cô ấy rồi?”

Trần Lạc Bạch không trả lời câu hỏi của cậu ta mà chỉ hỏi lại: “Cậu có thấy cậu ấy trông như thế nào không?”

Bình Luận (0)
Comment