Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 24

“Không thấy, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, cậu ấy vừa nhìn thấy tôi….”

Chúc Nhiên còn chưa dứt lời, chuông điện thoại của Trần Lạc Bạch đã vang lên.

Cậu ta ngừng nói.

Trần Lạc Bạch liếc nhìn thông báo trên điện thoại, môi mím lại càng thẳng hơn, anh nghe máy.

“Lạc Bạch.” Giọng nói của người đàn ông vốn bôn ba trên thương trường tạo ra bản lĩnh gặp biến không kinh nay lại hoảng sợ thấy rõ, “Công ty luật của mẹ con cháy rồi, con mau tới đây.”

Chúc Nhiên đang chờ Trần Lạc Bạch cúp máy để nói tiếp câu chuyện vừa rồi, bỗng dưng thấy sắc mặt anh thay đổi, điện thoại và bóng rổ trên tay không cầm chắc, vừa cúp máy xong thì lập tức chạy ra ngoài trường.

Bóng rổ lăn mấy vòng trên mặt đất, Chúc Nhiên vội vàng khom lưng nhặt lên, sau đó đuổi theo.

Lúc lên xe taxi, Chúc Nhiên mới biết công ty luật bị cháy.

Cậu ta khô khan an ủi: “Cậu đừng lo lắng, gần công ty mẹ cậu có trạm cứu hỏa, không có chuyện gì đâu.”

Trần Lạc Bạch siết chặt điện thoại, không nói gì.

May mà trường cách công ty luật rất gần, đi một lúc là đến. Chúc Nhiên thanh toán tiền xe trước, đợi xe dừng lại thì vội vàng xuống xe với anh.

Trước tòa nhà A lớn ở trung tâm Thịnh Viễn có đỗ một chiếc xe cứu hỏa rất dễ khiến người khác chú ý, bên ngoài có rất nhiều người đang đứng, không ít người mặc đồ công sở, đa phần là người làm việc trong tòa nhà này, vì hỏa hoạn nên phải tạm ngừng công việc chạy ra đây.

Trần Lạc Bạch nhìn người của công ty luật.

Anh chạy tới gọi một người phụ nữ trung niên trong số đó: “Cô Trương, công ty luật thế nào rồi, cháy nghiêm trọng không, mẹ cháu đâu?”

Người phụ nữ được gọi là “cô Trương” quay đầu lại: “Lạc Bạch đó à, gì mà cháy nghiêm trọng không chứ, công ty luật có cháy đâu, là tầng bên dưới bị cháy, may mà xe cứu hỏa tới kịp nên không sao.”

Bà ấy ngẩn ra, chợt nhớ ra điều gì đó: “Là bố cháu báo cho cháu biết phải không, lúc nãy ông ấy gọi tới công ty hỏi mẹ cháu đang ở đâu, cô nghe máy, cô nói với ông ấy là tầng bên dưới công ty luật bị cháy, ông ấy lại nghe nhầm thành công ty luật cháy, vừa nãy cũng vội vàng chạy đến đây như cháu vậy, bây giờ đang ở bên kia với mẹ cháu.”

Cô Trương giơ tay chỉ cho bọn họ.

Chúc Nhiên và Trần Lạc Bạch cùng quay đầu sang hướng đó.

Thật ra trông rất bắt mắt, tất cả mọi người bên dưới đều đứng một mình, chỉ có hai người kia là ôm nhau, nhưng vừa nãy bọn họ sốt ruột quá nên không nhìn sang hướng đó.

“A Lạc.” Chúc Nhiên yên lặng không nhìn nữa, “Sao tôi thấy bố mẹ cậu hình như không thể ly hôn.”

Trần Lạc Bạch bình tĩnh nhìn chằm chằm hai người vẫn ôm nhau cách đó không xa, không khỏi nghiêng đầu bật cười: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Chúc Nhiên hỏi.

Trần Lạc Bạch hất cằm về phía đối diện: “Bên kia có một quán, mời cậu đi ăn khuya.”

Vì tâm trạng anh không tốt nên hai ngày nay Chúc Nhiên đã phải cố không nói chuyện, giờ đây nguy cơ được hóa bỏ, cậu ta vội vàng khoác tay lên vai anh, vui vẻ nói: “Đi thôi đi thôi.”

Trần Lạc Bạch chào cô Trương rồi đi đến đối diện với Chúc Nhiên.

Gọi đồ ăn xong, Chúc Nhiên mới phát hiện khuỷu tay anh bị thương: “Tay cậu làm sao thế?”

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn: “Không sao, chiều nay chơi bóng bị ngã.”

“Gần đây có tiệm thuốc nào không nhỉ?” Chúc Nhiên hỏi.

Trần Lạc Bạch đang định gật đầu thì một hình ảnh đột nhiên lóe lên, anh dừng lại, nhét tay vào trong túi quần, lấy đồ bên trong ra.

Chúc Nhiên nhìn băng gạc và băng dán cá nhân trên tay anh: “Cậu mua rồi à.”

“Không phải.” Trần Lạc Bạch cúi đầu, “Là một cô gái đưa cho tôi.”

Chúc Nhiên nhất thời hiếu kỳ: “Con gái? Lại là cô gái nào thích cậu?”

Trong đầu Trần Lạc Bạch hiện lên bóng lưng gầy nhỏ vội vàng chạy vào tòa nhà dạy học: “Thích tôi thì cậu ấy trốn làm gì?”

“Trốn gì cơ?” Chúc Nhiên không hiểu.

Trần Lạc Bạch: “Ừ, nhét đồ vào tay tôi rồi chạy, chắc chính là người mà sau đó cậu gặp đấy.”

Chúc Nhiên nói không thèm nghĩ: “Chắc là do xấu hổ.”

Nói xong, cậu ta mới cảm thấy không đúng: “Cậu nói là em gái ma nữ mà tôi đã gặp sao, vậy thì lạ nha, cậu ấy nhét đồ cho cậu xong rồi chạy có thể là do xấu hổ, nhưng trốn tôi làm gì, trừ khi….”

Trần Lạc Bạch nói tiếp: “Trừ khi cậu cũng biết cậu ấy.”

Chúc Nhiên sờ cằm: “Tôi không quen nhiều bạn nữ ở trường, lớp khác thì chẳng biết mấy ai, chẳng lẽ là ở lớp chúng ta? Cậu ấy nhét đồ cho cậu chẳng lẽ không nói gì sao? Cậu nghe giọng có quen không?”

“Có nói, nhưng giọng khàn, chắc là bị cảm.” Trần Lạc Bạch lại nhét đồ vào trong túi, “Thôi.”

Chúc Nhiên đùa: “Sao hả, cậu không định dùng đồ tình yêu mà người ta tặng sao?”

“Cậu ấy là ai tôi còn không biết, dùng cái gì.” Trần Lạc Bạch đi về phía cửa: “Tôi tới tiệm thuốc đây.”

Chúc Nhiên xua tay: “Đi đi, nhớ về tính tiền là được.”

“Cút.” Trần Lạc Bạch cười mắng.

*

Tuần này Chu An Nhiên lại tới nhà chị họ với bố mẹ.

Lần này không phải sinh nhật ai mà là chị họ đi công tác mang theo rất nhiều đồ ăn về, cố ý gọi họ qua ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, Chu An Nhiên, Hà Gia Di và chị họ cùng dắt Đoàn Đoàn đi siêu thị.

Cô bé vừa vào siêu thị đã lôi cô tới quầy bán kẹo.

Chu An Nhiên liếc nhìn loại kẹo soda kia.

Vì chuyển sang lớp nghệ thuật nên Nghiêm Tinh Thiến chưa quen, cả tuần trước cứ ủ ê không vui.

Chu An Nhiên do dự vươn tay.

Lúc trước cô nhét kẹo vào ngăn bàn anh bị hiểu nhầm là nhét nhầm nên không ai để ý, chẳng mập mờ tí nào nên không đủ tư cách để mọi người nhắc đến, mọi người sớm đã quên chuyện này lên tận chín tầng mây.

Có khi bây giờ chỉ mình cô còn nhớ.

Dù khi ấy Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên có nhìn thấy vỏ kẹo thì cũng quên mất rồi.

Hơn nữa lớp nghệ thuật của Nghiêm Tinh Thiến ở trên tầng sáu, cách nơi bọn họ đang học tận bốn tầng.

Mặc dù anh không phải là học sinh ngoan, nhưng thường ngày cũng cố gắng học tập, rảnh rỗi thì đi chơi bóng với đám Chúc Nhiên chứ không đi tới lớp khác.

Nên bây giờ mua kẹo này về cho Nghiêm Tinh Thiến chắc là sẽ an toàn.

Chu An Nhiên tự lấy vài gói.

Hà Gia Di thấy thế còn hiếu kỳ hỏi: “Con mua nhiều kẹo như thế làm gì?”

“Thiến Thiến thích ăn.” Chu An Nhiên trả lời.

Cô cũng hơi muốn ăn.

Buổi chiều sau khi về, Chu An Nhiên ghé qua nhà Nghiêm Tinh Thiến một chuyến trước, đưa kẹo xong thì bị cô Tống giữ lại ăn cơm tối.

Sau bữa cơm thì Nghiêm Tinh Thiến ôm bài tập đến nhà cô, tối cũng không về.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ cuối tuần cũng nhanh chóng trôi qua.

Thứ hai sau khi tới trường, Chu An Nhiên nhớ tới tối thứ sáu anh đứng một mình ở sân thể dục hóng gió thì không nhịn được vẫn thấy bận tâm.

Lúc học từ vựng Tiếng Anh, cô cũng để ý phía sau.

Tiếng cười nói của anh và Chúc nhiên nhanh chóng vang lên bên ngoài.

Chỗ ngồi bây giờ của cô cách họ khá gần, chỉ cần bọn họ không cố ý nói nhỏ thì cô có thể nghe được.

Chúc Nhiên như chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, tay cậu không sao chứ?”

“Sao là sao thế nào.” Giọng chàng trai có vẻ thờ ơ, “Chỉ xầy xước chút thôi.” 

Chúc Nhiên thở dài: “Chỉ tiếc cho miếng băng gạc và băng dán cá nhân của em gái ma kia, phí mất cả tấm lòng.”

Miếng gạc và băng dán cá nhân? Hình như là đồ tuần trước cô đưa cho anh mà, nhưng cách gọi em gái ma là thế nào?

Chúc Nhiên nói phí cả tấm lòng nghĩ là anh không dùng nó sao?

Ngón tay cầm bút của Chu An Nhiên siết chặt lại.

Có chút khổ sở, nhưng không nhiều.

Thật ra cô có thể đoán được.

Hôm đó nếu cô tự nhiên ở lại, giống như bạn học bình thường đi qua đưa cho anh thì biết đâu anh sẽ dùng nó.

Nhưng cô lại có tật giật mình chạy mất, ngay cả mặt cô anh còn không nhìn thấy thì làm sao dùng đồ không rõ nguồn gốc được.

“Em gái ma gì? Tấm lòng gì?” Thang Kiến Duệ bỗng hỏi bằng giọng hóng hớt.

“Là….” Chúc Nhiên định trả lời.

Đúng lúc hàng sau truyền bài tập lên hàng trước, Chu An Nhiên nhân cơ hội quay lại nhìn, thấy anh đụng vào khuỷu tay Chúc Nhiên, gương mặt mang ý cảnh cáo.

Chúc Nhiên đổi giọng: “Không có gì.”

Thang Kiến Duệ đã chuyển sang tổ thứ ba, chắc không nhìn thấy động tác của anh nên không hiểu ý của Chúc Nhiên: “Không có gì là thế nào.”

Chu An Nhiên không dám nhìn thêm nữa, quay đầu lại.

Giọng Thang Kiến Duệ khá lớn nên cô nghe được rõ ràng: “Lão Chúc, cậu có bí mật với tôi sao? Tình cha con của chúng ta thay đổi rồi sao?”

“Tình ch của chúng ra vĩnh viễn không thay đổi.” Chúc Nhiên nói, “Bố lúc nào cũng yêu con, là anh Lạc của con có bí mật giấu con đấy.”

Thang Kiến Duệ mách lẻo: “Anh Lạc, cậu ta lợi dụng anh.”

Chu An Nhiên không nghe thấy anh trả lời.

Nhưng một giây sau, tiếng kêu của Chúc Nhiên lại vang lên: “Trần Lạc Bạch, mẹ nó cậu muốn siết chết tôi à?”

“Ai là bố ai?” Giọng anh đượm rõ ý cười.

Chúc Nhiên: “Cậu là bố tôi được chưa.”

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trái tim cuối cùng cũng có thể đập bình thường.

Nhưng vừa hết lo lắng này thì lại tới lo lắng khác.

Học kỳ trước hóa ra anh chỉ tùy tiện nói câu đó thôi chứ không để trong lòng phải không?

Bắt đầu năm học mới được hai ba ngày rồi, cô và anh vẫn giống như kỳ trước, không hề tiếp xúc với nhau.

Mặc dù cũng có khả năng là do tâm trạng anh không tốt.

Chu An Nhiên khẽ thở dài thườn thượt, cố gắng không nghĩ ngợi lung tung nữa, tiếp tục học từ vựng.

*

Tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục.

Đúng lúc Trương Thư Nhàn đang đến tháng, giáo viên cho họ được hoạt động tự do, cô nàng ủ ê trông chẳng có tinh thần gì, tìm chỗ râm mát dưới bóng cây ngồi xuống.

Chu An Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lo lắng hỏi: “Cậu ổn không, nếu khó chịu sao vừa nãy không xin nghỉ với giáo viên?”

Trương Thư Nhàn lắc đầu: “Không khó chịu, chỉ là muốn uống nước lạnh thôi.”

“Cậu muốn uống gì?” Chu An Nhiên hỏi.

Trương Thư Nhàn ôm mặt: “Nhưng tớ không muốn động đậy.”

“Để tớ đi mua cho.”

Trương Thư Nhàn lập tức ôm cánh tay cô: “Hu hu hu Nhiên Nhiên cậu tuyệt vời quá, nếu tớ là con trai tớ sẽ cưới cậu về nhà, cậu vừa xinh vừa dịu dàng.”

Cô ấy dừng lại, chuyển tầm mắt xuống dưới: “Còn có ngực nữa.”

Mặc cô lập tức bốc cháy.

“Không uống thì thôi.”

“Uống chứ uống chứ, cậu đừng giận mà.” Trương Thư Nhàn vung vẩy tay cô, “Tớ muốn uống nước ngọt lạnh.”

Chu An Nhiên nói thế thôi chứ cũng không giận thật: “Cậu uống đồ lạnh được sao?”

“Uống được.” Trương Thư Nhàn gật đầu, “Đến tháng tớ vẫn uống nước lạnh thường xuyên, không ảnh hưởng gì.”

Chu An Nhiên gật đầu: “Vậy cậu ngồi đây đợi tớ.”

Vào quán tạp hóa, Chu An Nhiên đi thẳng tới tủ lạnh, vừa định mở cửa tủ ra thì một nhóm con trai đổ xô vào đây, dẫn đầu là Thang Kiến Duệ mở tủ lạnh ra, sau đó bảy tám cái tay cùng nhau chỉ vào tủ.

Chu An Nhiên bị bọn họ chen lấn lùi sang bên cạnh.

Cuối cùng cô dứt khoát lùi sang một bên, đợi bọn họ lấy xong hết rồi mới lấy.

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lên giọng nói cực kỳ quen thuộc.

“Uống gì?”

Tim Chu An Nhiên đột nhiên hụt mất một nhịp.

Thật ra lúc thấy Chúc Nhiên và Thang Kiến Duệ vào đây, cô không bất ngờ khi anh cũng tới.

Điều khiến cô bất ngờ là chất giọng này vang lên rất gần.

Gần đến mức…

Như vang lên bên cạnh cô.

Như đang nói chuyện với cô.

Chu An Nhiên không nhịn được nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn, nụ cười lập tức lọt vào trong mắt cô giống như chiều ngày thi hôm đó.

Thiếu niên đứng bên cạnh cô, cùng dựa vào một cái tủ lạnh giống cô. Anh vừa vận động xong nên khắp người toàn là mồ hôi, nụ cười tươi tắn và bộ đồng phục học sinh mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Tinh thần tuổi trẻ xen lẫn với hoocmon tạo ra một cảm giác tương phản mạnh mẽ, cộng với ngoại hình vượt trội khiến người ta không thể rời mắt.

Chu An Nhiên sững sờ tại chỗ.

Tiếng ồn ào trong quán tạp hóa bỗng nhiên bay xa, hình như cô lại nghe thấy tiếng ve kêu chiều ngày hôm đó.

Mới vừa nãy ở ngoài Trần Lạc Bạch nhìn thấy cô đứng trước cửa tủ lạnh như muốn mở cửa lấy đồ, sau đó bị đám con trai trong lớp chen đẩy ra ngoài, cuối cùng thì lùi vào một góc hẻo lánh.

Cô không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, cơ thể mặc đồng phục đứng bên cạnh các chàng trai cao ráo trông càng thêm gầy nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta rất muốn bắt nạt.

Trần Lạc Bạch ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới hỏi một câu như vậy, không ngờ lại thấy cô sợ hãi sửng sốt.

Hình như bọn họ cũng chẳng thân quen đến mức có thể mời nhau.

Nhưng đã nói rồi thì Trần Lạc Bạch không thể hối hận.

“Tớ đang mời họ.” Trần Lạc Bạch chỉ vào đám con trai lấy đồ uống xong thì lại đi cướp đồ ăn vặt, “Thêm một người cũng không sao, uống gì thì lấy đi, để tớ tính chung.”

Sáng nay Chu An Nhiên còn nghĩ anh đã quên câu nói kỳ trước.

Buổi chiều bỗng nhiên gặp bất ngờ vui vẻ như vậy, đầu óc cô trống rỗng, nhịp tim cũng gia tăng, miễn cưỡng trả lời theo bản năng: “Không, không cần đâu.”

Nói xong cô mới phản ứng lại.

Chu An Nhiên cúi đầu.

Một mặt là hơi ảo não.

Một mặt là sợ ánh mắt sẽ tiết lộ điều gì đó.

May mà trước khi đến tạp hóa Trương Thư Nhàn vừa mới trêu cô xong, mặt cô vẫn còn đỏ nên không để lộ nhiều manh mối.

Trần Lạc Bạch thấy cô cúi đầu ngày càng thấp thì không khỏi buồn cười.

Anh đáng sợ như vậy sao? Còn không dám nhìn anh?

Trần Lạc Bạch đứng thẳng người đi về phía trước.

Hơi thở nóng bừng bên cạnh bỗng nhiên biến mất, Chu An Nhiên ảo não cắn môi.

Cô làm gì thế!!! Sao lại từ chối hả!!!

Chu An Nhiên lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy anh đứng trước cửa tủ lạnh, kéo cửa tủ ra, lấy một chai coca.

Thấy anh có dấu hiệu xoay người, cô lại vội vàng cúi đầu.

Cảm xúc hối hận chất chồng lên nhau.

Ngón tay thon dài cầm chai coca đưa tới trước mặt cô, nốt ruồi nhỏ trên cổ tay chàng trai cũng ở ngay trước mặt, giọng anh vang lên rất gần.

“Uống cái này được không?”

Là… lấy cho cô hả?

Chu An Nhiên không để ý đến chuyện có lộ không nữa, cô bỗng ngẩng đầu lên.

Trần Lạc Bạch nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Sao lại nhát gan thế này, giống y hệt mấy con động vật nhỏ chỉ cần chọc tụi nó là hết hồn hết vía.

Cũng rất thú vị.

Không biết có phải do muốn kiểm tra lại phỏng đoán này không, Trần Lạc Bạch lại lên tiếng: “Coi như là hối lộ.”

Có lẽ cảm giác như bất ngờ gặp may đó đã qua, dù tim Chu An Nhiên vẫn đập nhanh nhưng cô đã lấy lại quyền khống chế cảm xúc, đại não cũng chậm chạp chuyển động, cô cố gắng trấn định lại: “Hối lộ gì?”

Giọng nhỏ gần như không nghe thấy.

Trần Lạc Bạch nhét đồ vào tay cô.

Chu An Nhiên vội vàng đỡ lấy, chàng trai không lập tức buông tay ra mà lại nhích tới gần cô hơn, thật ra là vẫn duy trì khoảng cách an toàn, chỉ là hơi cúi đầu xuống.

Nhưng vẫn quá gần.

Chưa bao giờ gần tới vậy.

Mà cũng không phải chưa từng gần như vậy..

Chỉ là trước đây cô luôn lén đứng phía sau nhìn anh.

Mà giờ khắc này, là anh đứng trước mặt cô.

Là anh đang nhìn cô.

Thậm chí Chu An Nhiên còn có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình trong đôi mắt nâu sẫm của anh.

Nhịp tim lại ồn ào, cô thấy Trần Lạc Bạch bỗng nhiên cười với cô, giọng nói trong trẻo của chàng trai hơi đè thấp, tựa như đang thì thầm.

“Đừng nói cho giáo viên biết chuyện tớ dạy cậu trốn học.”

Bình Luận (0)
Comment