Ra khỏi ký túc xá, Chu An Nhiên nhìn thấy Trần Lạc Bạch đang đứng cạnh bồn hoa bên ngoài ký túc.
Hôm nay anh mặc cả bộ đồ màu đen, quần thể thao màu đen với áo hoodie màu đen, anh đội mũ áo trên đầu, tư thế đợi rất tùy ý, một chân đứng thẳng, chân còn lại hơi thả lỏng dựa vào bồn hoa, sống lưng thì thẳng tắp.
Cơ thể và dáng vẻ của anh đều quá xuất chung, mấy người qua đường đều dồn ánh mắt về phía anh, còn anh chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh giống như khi còn học cấp ba.
Cách cách đó không xa có hai cô gái đang do dự, hình như định đi về phía anh.
Bước chân Chu An Nhiên dừng lại.
Đúng lúc này, Trần Lạc Bạch lại ngẩng đầu.
Ánh mắt cô lập tức chạm phải đôi mắt đen của anh, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một nhịp.
Trần Lạc Bạch nhét điện thoại vào trong túi, anh vẫn duy trì tư thế đút tay vào túi, vẫn không để ý tới những người xung quanh, lập tức đi đến trước mặt cô: “Sao xuống nhanh vậy?”
Chu An Nhiên gật đầu trong lúc tim vẫn còn đập loạn, đưa túi đồ cho anh.
Trần Lạc Bạch giơ tay nhận lấy, giọng điệu vẫn thản nhiên như thường: “Cảm ơn.”
Chu An Nhiên vừa đứng trước mặt anh là lại không nhịn được hồi hộp, cô nói không có gì rồi không biết nên nói gì tiếp, cũng không dám đối mặt với anh quá lâu, cô hơi cúi đầu, đang nghĩ xem đưa đồ xong thì có nên nói hẹp gặp lại với anh không thì chàng trai đối diện bỗng nhiên gọi.
“Chu An Nhiên.”
Chu An Nhiên nghe thấy anh gọi tên mình mà vẫn cảm thấy không chân thật, không nhịn được ngẩng đầu lên.
Trần Lạc Bạch không đội mũ áo hoodie nữa, không biết có phải là anh tự bỏ nó xuống không, tóc anh không dài, vẫn là màu tóc đen thuần túy, phần tóc ngắn phủ trước trán.
“Không vội lên chứ?”
Chu An Nhiên không hiểu ý anh lắm nhưng vẫn thật thà lắc đầu.
Trần Lạc Bạch giơ túi lên với cô: “Không thể chỉ cảm ơn suông được, mời cậu đi ăn tối được không?”
Từ lúc anh kết bạn Wechat với cô ngày hôm qua đến giờ, Chu An Nhiên vẫn cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ dài, nhưng cho dù là mơ, cô cũng chưa từng mơ thấy cảnh anh mời cô ăn cơm.
Chu An Nhiên ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh, chớp mắt đã quên phản ứng.
Không hiểu sao chàng trai trước mặt bỗng nhiên mỉm cười.
Từ lúc gặp lại tới giờ, đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên thấy anh cười, nụ cười này của anh làm bộc lộ rõ khí chất thiếu niên trên người.
Nhịp tim của cô lại đập nhanh hơn.
“Đi không?” Trần Lạc Bạch hỏi lại lần nữa, anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Nhưng không còn sớm nữa, chỉ mời cậu ăn ở căn tin được thôi.”
Chu An Nhiên lấy lại tinh thần, cố nén những bọt khí nhỏ li ti đang không ngừng nổ tung trong lòng xuống, gật đầu với anh.
Trên đường đi tới nhà ăn cùng anh, Chu An Nhiên cũng nhận được không ít ánh nhìn.
Cô luôn biết anh rất được săn đón, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được những ánh mắt này, trước đây cô chỉ có thể đứng một bên nhìn anh giống như những người khác, thậm chí còn không dám tự nhiên như họ, chỉ dám lén trốn trong đám người vụng trộm nhìn.
Mà bây giờ, những ánh mắt lướt qua anh đều sẽ lướt qua cả cô.
Chu An Nhiên không tự nhiên lắm.
Nhưng cô thấy vui vẻ nhiều hơn.
Không phải là vì được chú ý, vì cô không thích bị nổi bật.
Vui là bởi vì anh.
Bởi vì người đi bên cạnh cô chính là anh.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, điện thoại của cô đã vang lên.
Là tiếng thông báo của Wechat.
Chu An Nhiên cúi đầu mở khóa màn hình, thấy là Tạ Tĩnh Nghị gửi tin nhắn đến.
Tạ Tĩnh Nghị: [!!!]
Tạ Tĩnh Nghị: [Chuyện gì đây!!!]
Chu An Nhiên vừa mới mở khung chat ra thì chỉ có hai tin nhắn này, ngay sau đó, điện thoại lại rung lên, trong phần chat hiển thị từng tin nhắn mới khác.
Tạ Tĩnh Nghị: [Trần Lạc Bạch tới tìm cậu thật sao?]
Tạ Tĩnh Nghị: [Cậu còn đi với cậu ấy?]
Tạ tĩnh nghị: [Tối nay cậu có về không???]
Cách một màn hình cũng cảm nhận được sự kích động và kinh ngạc của cô ấy.
Có lẽ động tĩnh này đã khiến chàng trai bên cạnh chú ý, Chu An Nhiên thấy anh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn sang đây.
Cô sợ anh nhìn thấy câu hỏi của Tạ Tĩnh Nghị nên khóa màn hình lại ngay tắp lự.
Trần Lạc Bạch nhìn màn hình điện thoại tối đen của cô: “Có chuyện gì sao?”
Mặc dù biết chắc bọn họ chỉ đi được tới mối quan hệ bạn bè nhưng Chu An Nhiên vẫn không muốn anh hiểu lầm, cô vội lắc đầu: “Không có gì, là bạn cùng phòng của tớ đọc được tin tức giải trí nên hơi kích động.”
Nói rồi, không hiểu sao Chu An Nhiên thấy hơi chột dạ.
Nhưng mà cô đâu có nói dối anh.
Chỉ là phóng đại sự thật hơn một chút, thêm hai chữ “giải trí” vào.
Tạ Tĩnh Nghị vẫn không ngừng gửi tin nhắn đến, Chu An Nhiên sợ cô ấy nhắn mấy tin bất bình thường nên không dám mở ra xem.
Cũng may điện thoại kêu vài tiếng rồi cuối cùng cũng ngừng.
Sau khi tới nhà ăn, Chu An Nhiên được anh dẫn lên khu vực chọn món trên tầng hai, giá cả ở trên này đắt hơn dưới lầu một chút, không gian thì cũng tốt hơn.
Trần Lạc Bạch dừng lại trước quầy: “Cậu muốn ăn gì?”
Chu An Nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua thực đơn.
Thật ra cô không đói lắm, cũng không muốn ăn gì, cô nhớ hôm qua đàn chị Du nói anh rất kén chọn, cô bèn lắc đầu: “Tớ ăn gì cũng được, cậu chọn đi.”
Trần Lạc Bạch: “Để tớ chọn thật sao?”
Chu An Nhiên lại gật đầu.
Không hiểu sao anh bỗng mỉm cười, nâng cằm hướng về gian phòng cách đó không xa: “Được, vậy cậu qua đó chờ tớ đi.”
Chu An Nhiên đồng ý, lúc quay người, cô vẫn còn cảm thấy thần kỳ.
Không ngờ đàn chị tới đón cô nhập học lại là chị họ của anh, như vậy xem ra bọn họ cũng không phải là không có duyên phận.
Gọi cơm xong, Trần Lạc Bạch xoay người, dựa lưng vào quầy, nhìn thấy cô gái rất ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chơi điện thoại.
So với hồi cấp ba thì cô thay đổi khá nhiều, cao hơn, cũng xinh đẹp hơn, mái tóc đen quá vai rũ bên sườn má trắng, ngọn tóc hơi cuộn lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trông càng ngoan ngoãn điềm tĩnh hơn.
Mấy cậu con trai ở nhà ăn liên tục nhìn cô mấy lần.
“Bạn học, canh, sủi cảo tôm của em xong rồi này.” Cô ở nhà ăn đứng phía sau gõ bàn, “Đồ nướng thì phải đợi một lát.”
Trần Lạc Bạch xoay người nhận khay thức ăn: “Vâng, cảm ơn cô, phần còn lại lát nữa em qua lấy.”
Thật ra Chu An Nhiên đang không biết trả lời Tạ Tĩnh Nghị thế nào, thấy anh đi tới, cô đặt điện thoại xuống, tính về ký túc xá thì đón nhận cơn bão sau.
Cô cúi đầu, nhìn thấy khay thức ăn đầy ú ụ: “Sao cậu gọi nhiều thế?”
“Nhiều sao?” Trần Lạc Bạch đặt khay thức ăn xuống, cất giọng tùy ý, “Vẫn còn mấy món nữa cơ.”
Chu An Nhiên không biết anh có đói không, chỉ đành nhắc nhở: “Tớ ăn không hết đâu.”
“Ăn không hết thì để tớ gói lại mang về ký túc xá.” Trần Lạc Bạch ngồi xuống đối diện cô.
Chu An Nhiên thả lỏng.
Không lãng phí là được.
Đúng là cô không hề đói bụng, chỉ miễn cưỡng ăn một cái sủi cảo tôm, một que xiên nướng và một bát canh bò viên nhỏ rồi thôi.
Thấy cô buông đũa, Trần Lạc Bạch ngước lên nhìn: “Không ăn nữa à?”
Chu An Nhiên lắc đầu, thấy anh cũng thuận tay buông đũa xuống: “Cậu cũng không ăn sao?”
Trần Lạc Bạch nói “ừ”.
Bầu không khí trở nên trầm mặc.
Không giống vừa rồi cả hai đều cúi đầu ăn cơm, bây giờ im lặng ngồi đối diện nhau, hình như hơi xấu hổ?
Chu An Nhiên muốn tìm chủ đề nào đó để nói chuyện nhưng không biết nói gì, trước giờ cô chưa từng nghĩ tại sao anh lại chủ động kết bạn với cô.
Nhưng nếu cứ kết thúc như vậy không biết lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào.
Trong lúc do dự, Chu An Nhiên bỗng nghe thấy chàng trai đối diện gọi mình.
“Chu An Nhiên.”
Chu An Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu.
Làm bạn cùng lớp với anh hơn một năm, cô chưa từng nghe thấy anh gọi tên cô lần nào, số lần nói chuyện với anh ít ỏi, nhưng hai ngày nay, anh gọi tên cô rất nhiều lần, cô đã không đếm được là bao nhiêu lần nữa.
Trần Lạc Bạch đặt điện thoại trên bàn, anh tùy ý xoay nó, giọng cũng thản nhiên: “Thứ bảy này rảnh không?”
Câu hỏi này quá bất ngờ.
Mặc dù biết chắc hẳn anh lại có việc gì cần mình nhưng nhịp tim Chu An Nhiên vẫn rối loạn trong nháy mắt, chưa phản ứng kịp: “Hả?”
“Cậu còn nhớ Chúc Nhiên chứ?” Trần Lạc Bạch hỏi.
Chu An Nhiên không biết sao đột nhiên anh lại nhắc đến Chúc Nhiên, cô thật thà gật đầu.
Chúc Nhiên là bạn thân nhất của anh, sao cô có thể không nhớ.
“Thứ bảy tuần này cậu ta sẽ đến đại học A, nghe nói cậu cũng ở đây….” Trần Lạc Bạch vẫn còn đang xoay điện thoại, vẻ mặt thì hờ hững, “Nên muốn mời cậu đi ăn cơm.”
Chu An Nhiên giật mình.
Vừa rồi cô còn nghĩ không biết lần sau có cơ hội gặp anh là khi nào, không ngờ cơ hội đó lại tới nhanh như vậy.
Nhưng mà…
“Thứ bảy này tớ có buổi họp mặt bạn học.” Cô cố nén sự thất vọng.
Trần Lạc Bạch dừng động tác nghịch điện thoại lại, ngước mắt nhìn cô: “Họp mặt bạn học?”
Chu An Nhiên vẫn không dám đối diện với anh quá một giây, cô khẽ nói: “Ừ, với nhóm Nghiêm Tinh Thiến, Trương Thư Nhàn, Thịnh Hiểu Văn, còn có cả Đổng Thần và Hạ Minh Vũ nữa.”
“Hạ Minh Vũ.” Trần Lạc Bạch lặp lại cái tên cuối cùng, giọng điệu tản mạn như chỉ thuận miệng hỏi, “Cậu vẫn giữ liên lạc với cậu ấy à?”
Chu An Nhiên không biết tại sao anh lại hỏi vậy, cô không dám nghĩ nhiều, nhưng cũng không muốn khiến anh hiểu lầm: “Không phải, sau khi tốt nghiệp mới liên lạc, Thiến Thiến khá thân thiết với Đổng Thần nên là….”
Cấp ba hai người này cứ gặp là cãi nhau, nhưng hình như cãi nhau thì quan hệ càng thân thiết.
“Hạ Minh Vũ lại chơi thân với Đổng Thần, tình cờ cậu ấy cũng thi đậu đại học A, ở khoa Vật lý.”
Nhưng mà cô cũng không hay nói chuyện với Hạ Minh Vũ lắm, sau khi kết bạn Wechat, tới bây giờ chẳng nói chuyện được mấy câu.
Gian phòng nhỏ yên tĩnh một hai giây.
Chu An Nhiên không nhịn được ngẩng đầu, thấy chàng trai đối diện lại xoay điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm không phát hiện ra cảm xúc gì.
Cô không hiểu sao mình lại giải thích nhiều như thế.
Làm gì có chuyện anh để ý cô liên lạc với chàng trai khác.
Đúng lúc này, Trần Lạc Bạch lại lên tiếng.
“Vậy các cậu có để ý buổi họp mặt có thêm hai người không?”
Chu An Nhiên phản ứng chậm mất một giây: “Các cậu cũng muốn đi?”
Trần Lạc Bạch: “Ừ, chẳng phải là họp mặt bạn học sao, tớ và Chúc Nhiên cũng được coi là bạn học của cậu chứ?”
Chu An Nhiên gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy cậu hỏi bọn họ xem?” Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn.
“Ừ.”
Đáp xong, Chu An Nhiên lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm chat mấy hôm trước Nghiêm Tinh Thiến mới lập vì buổi họp mặt này.
Mấy hôm nay Nghiêm Tinh Thiến và Đổng Thần cứ cãi nhau trong nhóm, cô đã bật chế độ tắt thông báo.
Lúc này họ vẫn còn đang cãi nhau xem thứ bảy đi chơi gì.
Đổng Thần: [Tôi chọn mật thất.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tôi vẫn chọn KTV.]
Đổng Thần: [Đi KTV thì biến thành buổi biểu diễn của riêng mình cậu, chỉ toàn nghe cậu hát mấy bài trong album của thần tượng từ đầu đến cuối, có gì vui chứ.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Thế cái trò chạy trốn khỏi mật thất có gì vui, cậu chỉ muốn thể hiện cái IQ cùi bắp của cậu, cậu không khiêm tốn được như Hạ Minh Vũ sao.]
Chu An Nhiên mở bàn phím lên, chợt khựng lại.
Phải nói với họ thế nào đây?
Nói Trần Lạc Bạch cũng muốn tham gia buổi họp mặt bạn cũ?
Ba chữ “Trần Lạc Bạch” vừa xuất hiện, chắc trong nhóm sẽ nổ tung.
Có lẽ thấy cô chậm chạp không nhúc nhích nên Trần Lạc Bạch lại hỏi: “Sao thế?”
Chu An Nhiên giật thót tim, vội lắc đầu: “Không có gì.”
“Hay là….” Não cô dại ra, “Tớ thêm cậu vào nhóm, tự cậu nói với họ?”
“Các cậu còn có nhóm riêng à?” Động tác của Trần Lạc Bạch chợt dừng lại.
Chu An Nhiên gật đầu, nhắn trước một tin vào trong nhóm: [Tớ thêm một người vào nhé.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Thêm đi, nhưng mà cậu muốn thêm ai?]
Chu An Nhiên: “…”
Cô đột nhiên nhắc đến Trần Lạc Bạch trong nhóm với đột nhiên kéo Trần Lạc Bạch vào nhóm thì có khác gì nhau?
Nhưng đã nói rồi thì không thể đổi ý.
Chu An Nhiên đáp lại một câu: [Cũng là người trường mình.]
Sau đó cô hạ quyết tâm, nhanh chóng thêm người vào.
Hệ thống nhắc nhở “C đã gia nhập group chat”.
Nghiêm Tinh Thiến: [C là ai?]
Trương Thư Nhàn cũng ở trong nhóm, bây giờ mới hiện lên: [Ở trường cậu? Đại học A à?]
Trương Thư Nhàn chắc vẫn chưa phản ứng lại: [Học sinh trường mình ngoài Nhiên Nhiên và Hạ Minh Vũ ở đại học A ra thì còn ai?]
Thịnh Hiểu Văn: [Đúng là còn một người.]
Thịnh Hiểu Văn; [Hơn nữa tên và ảnh đại diện tớ đã từng thấy ở chỗ lớp trưởng rồi, chắc chính là cậu ấy.]
Nghiêm Tinh Thiến phản xạ rất chậm: [Cậu ấy? Ai?]
Đổng Thần: [Trần Lạc Bạch.]
Cái tên này vừa xuất hiện, nhóm chat vừa rồi còn náo nhiệt bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh.
Chu An Nhiên cầm điện thoại: “…”
Cô không nhịn được lặng lẽ nhìn về phía đối diện.
Đúng lúc Trần Lạc Bạch cũng nhìn về phía này: “Hình như bọn họ không hoan nghênh tớ lắm?”
Chu An Nhiên thấy giọng anh mang ý cười, có vẻ như không để ý cũng không tức giận, nhưng cô vẫn giải thích: “Không phải đâu, chắc họ chỉ ngạc nhiên thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của cô bỗng kêu điên cuồng.
Còn khoa trương hơn cả Tạ Tĩnh Nghị nhắn tin cho cô lúc nãy, giống như mấy tin nhắn tới cùng một lúc, tiếng chuông vang lên hết đợt này tới đợt khác, như thể không chỉ một người nhắn tin cho cô.
Hơn nữa tiếng chuông còn không hề dừng lại.
Lông mày Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng giương lên: “Kinh ngạc đến mức nhắn tin riêng cho cậu?”
Chu An Nhiên: “…”
Cô không cần nhìn cũng biết là đám Nghiêm Tinh Thiến.
Anh thông minh như vậy, chắc chắn không thể giấu được.
Chu An Nhiên thật thà gật đầu, đang tính giải thích mấy câu thì lại nghe thấy anh nói.
“Cần tớ giúp không?”
Chu An Nhiên không hiểu: “Cái gì?”
Trần Lạc Bạch không trực tiếp trả lời cô.
Chàng trai cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, ngón tay của anh thon dài trông rất đẹp, nốt ruồi trên cổ tay hiện rõ dưới ánh đèn.
Điện thoại của Chu An Nhiên hiển thị có hai tin nhắn mới trong nhóm.
C: [Đừng tìm cậu ấy.]
C: [Muốn biết gì cứ hỏi tôi .]