Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 35

Trong nhóm yên tĩnh một lát.

Có lẽ Trương Thư Nhàn đã phản ứng lại, thử hỏi dò: [Sao cậu biết bọn tớ đang tìm cậu ấy, các cậu đang ở bên nhau?]

Mặc dù biết “ở bên nhau” mà Trương Thư Nhàn nói là về vị trí địa lý nhưng hô hấp của Chu An Nhiên vẫn rối loạn.

Cô không dám nhìn lén phản ứng của anh giống như vừa rồi.

Một giây sau.

C: [Ừ.]

Ngón tay Chu An Nhiên siết lấy điện thoại di động rồi buông ra.

Chắc là do anh không suy nghĩ nhiều phải không?

Nhưng một giây sau, tin nhắn của Nghiêm Tinh Thiến lại hiện lên.

Nghiêm Tinh Thiến: [Các cậu đang ở bên nhau???]

Chu An Nhiên chưa bao giờ biết xem tin nhắn trong nhóm cũng có thể giống như ngồi tàu lượn siêu tốc thế này.

Cô biết tính Nghiêm Tinh Thiến tùy tiện từ trước đến giờ, sợ cô ấy không cẩn thận ăn nói linh tinh nên vội nhắn: [Bây giờ bọn tớ đang cùng ăn tối ở căn tin.]

Đầu ngón tay Trần Lạc Bạch dừng trên điện thoại di động.

Anh khẽ ngẩng đầu, thấy cô gái đối diện cụp mắt xuống, hàng mi cong vút như cánh bướm nhẹ nhàng rung động dưới ánh đèn, đôi môi hồng mím chặt như đang lo lắng.

Tin nhắn của Thịnh Hiểu Văn hiện lên.

So với hai người trước thì câu hỏi của cô ấy có vẻ bình thường và an toàn hơn: [Sao tự nhiên hai cậu lại liên lạc với nhau?]

Chu An Nhiên mím môi nhìn chằm chằm màn hình, cứ nghĩ anh sẽ nói chuyện của Du Băng Thấm và câu lạc bộ ra.

C: [Bây giờ bọn tôi học chung một trường, liên lạc với nhau chẳng phải là rất bình thường sao?]

Chu An Nhiên lại giật mình.

Cô chưa từng nghĩ, có một ngày cô được anh nhắc đến với hai chữ “bọn tôi”, cho dù hai chữ này chẳng có bất kỳ sự mờ ám nào.

Có lẽ là vì không thân thiết với anh nên bọn họ không dám làm gì quá đáng, hỏi xong thì nhóm chat yên tĩnh trở lại.

C: [Không có vấn đề gì chứ?]

C: [Vậy buổi họp mặt thứ bảy tuần sau có thêm tôi và Chúc Nhiên mọi người không ngại đúng không?]

Nghiêm Tinh Thiến: [Không ngại.]

Trương Thư Nhàn: [Hoan nghênh.]

Thịnh Hiểu Văn: [Cực kỳ hoan nghênh. (Vỗ tay)]

C: [Những người khác thì sao?]

Đổng Thần: [Trưởng nhóm quyết định.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Mặc kệ Đổng Thần đi, ý kiến của cậu ta không quan trọng.]

Hai tin nhắn như được gửi cùng một lúc.

Đổng Thần thu hồi tin nhắn: [Mặc kệ trưởng nhóm nói gì thì cá nhân tôi vẫn muốn gặp lại bạn cũ.]

Chu An Nhiên nhìn hai người này tương tác với nhau, không khỏi mỉm cười.

Trần Lạc Bạch đặt điện thoại xuống, đúng lúc nhìn thấy lúm đồng tiền xuất hiện bên má cô.

“Đi chưa?” Anh thấp giọng hỏi.

Chu An Nhiên ngẩng đầu, thấy trên bàn còn thừa rất nhiều đồ ăn: “Cậu vừa mới nói muốn đóng gói mang về mà?”

Trần Lạc Bạch đứng lên: “Ừ, để tớ đi lấy hộp.”

Biết thứ bảy tuần sau còn gặp lại, đóng đồ ăn xong, Chu An Nhiên không còn lưu luyến như hồi nãy nữa, cô khẽ hỏi: “Bây giờ mình xuống chứ?”

“Chờ chút đã.” Trần Lạc Bạch nhìn điện thoại.

Chu An Nhiên chớp mắt: “Còn việc gì sao?”

“Chờ một người.” Trần Lạc Bạch nói rồi nhìn về một hướng.

Chu An Nhiên nhìn theo hướng ánh mắt của anh, thấy một chàng trai cao gầy đang đi về phía này, quần jean đã hơi bạc màu nhưng cách ăn mặc vẫn gọn gàng sạch sẽ.

Đợi cậu ta đến gần, Trần Lạc Bạch đưa đồ đã đóng gói qua: “Mua nhiều quá, cậu mang về ăn chung với họ đi, nhưng mà hơi nguội rồi.”

Chàng trai này có vẻ cũng ít nói, không nhìn Chu An Nhiên mà gật đầu: “Ừ.”

Đợi cậu ta rời đi, Trần Lạc Bạch thoáng nghiêng đầu về phía cô, thuận miệng giải thích: “Bạn cùng phòng của tớ.”

Chu An Nhiên cũng đoán vậy.

Một giây sau, cô phản ứng lại: “Vậy cậu không đi chung với cậu ấy à?”

Trần Lạc Bạch cụp mắt nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười, hất cằm về phía cửa: “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”

Nhịp tim vừa mới bình ổn trở lại của Chu An Nhiên lại trở nên dồn dập.

Cô vừa đi về phía cầu thang với anh vừa tự nhắc nhở bản thân.

Không được nghĩ nhiều.

Anh đưa cô về chỉ là do nhân phẩm anh tốt.

Không suy nghĩ nữa, lúc ra khỏi nhà ăn, Chu An Nhiên vẫn không nhịn được hỏi vấn đề hôm qua cô muốn hỏi.

“Chân cậu không sao chứ?”

Trần Lạc Bạch dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu biết chân tớ bị thương à?”

Đồng tử của anh cũng là màu đen, đứng trong bóng tối, đôi mắt ấy vừa sáng mà vừa thâm thúy, Chu An Nhiên bị anh nhìn mà tim lại bắt đầu đập nhanh, cô quay mặt đi: “Trường đồn hết rồi mà.”

Cho nên cô biết là quá bình thường.

Là bạn bè bình thường, cho dù chỉ là bạn học đi nữa thì quan tâm chút cũng có sao đâu?

Yên lặng một giây.

Cô thấy anh tiếp tục sải bước, âm thanh vang lên bên cạnh: “Không sao, chỉ là thời gian này không thể vận động mạnh.”

Chu An Nhiên thầm thở phào trong lòng.

Thật ra cô còn muốn hỏi tại sao anh lại bị thương, nhưng không biết với quan hệ hiện giờ của họ hỏi vậy có quá đáng không, cuối cùng cô vẫn không hỏi.

“Vậy thì tốt rồi.”

*

Lúc quay về phòng ngủ, Bách Linh Vân và Vu Hân Nguyệt đều đã về.

Cô vừa mở cửa ra, Tạ Tĩnh Nghị đã đứng dậy, mặt lạnh khoanh tay đứng trước mặt cô: “Giải thích đi.”

Chu An Nhiên đi đến bên cạnh cô ấy, đặt chai nước ngọt vừa mua ở máy bán nước tự động dưới lầu lên bàn.

“Mời tớ uống nước cũng vô ích thôi.” Tạ Tĩnh Nghị không mắc bẫy.

Bách Linh Vân cầm bàn chải đánh răng đang định đánh răng, thấy vậy thì hỏi: “Hai cậu sao thế, cãi nhau à?”

Vu Hân Nguyệt về phòng rồi lại tiếp tục học bài, bây giờ cũng nghiêng đầu sang nhìn.

Mấy tin nhắn của Tạ Tĩnh Nghị Chu An Nhiên đều không trả lời, chủ yếu là cô không biết nên trả lời thế nào.

Nghe vậy, cô vội vàng lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy sao cậu lại hung dữ với Nhiên Nhiên?” Bách Linh Vân hỏi Tạ Tĩnh Nghị.

Tạ Tĩnh Nghị: “Tớ hung dữ?”

Chu An Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Không hề.”

Bách Linh Vân cầm bàn chải đánh răng đi tới: “Vậy rốt cuộc hai cậu làm sao?”

Ngay cả Vu Hân Nguyệt cũng đặt sách xuống đi qua.

Tạ Tĩnh Nghị: “Các cậu biết chuyện tối nay Trần Lạc Bạch tới ký túc xá của chúng ta tìm người không?”

Vu Hân Nguyệt lắc đầu.

Bách Linh Vân gật đầu: “Lúc họp tớ có nghe người trong ban học tập của tớ nói, hình như là đến ký túc xá của mình tìm con gái, sau đó dẫn cô ấy đi ăn bữa tối ngọt ngào đúng không. Mọi người đang đồn đó có phải bạn gái cậu ấy không, lúc nãy về tớ còn định hỏi cậu xem cậu có biết cô gái đó là ai không, thế mà quên mất.”

Chu An Nhiên nghe thấy hai chữ “bạn gái”, dù biết là giả nhưng tai cô vẫn nóng lên.

Tạ Tĩnh Nghị liếc Chu An Nhiên: “Đâu chỉ có thế, cậu ấy còn đưa cô gái đó về phòng ngủ mà.”

“Thế rốt cuộc cô gái đó là ai?” Bách Linh Vân bị gợi lên hứng thú, “Cậu mau nói đi, chẳng phải cậu nhạy mấy tin này lắm sao?”

Tạ Tĩnh Nghị giơ một ngón tay chỉ vào Chu An Nhiên: “Đây, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Vu Hân Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc.

Bách Linh Vân làm rơi bàn chải đánh răng.

Một phút sau.

Chu An Nhiên bị ba cô bạn cùng phòng vây lại ở giữa, Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghị khoanh tay trước ngực, cố tình xụ mặt, ngay cả Vu Hân Nguyệt chưa bao giờ hứng thú với mấy tin tức thế này cũng hóng hớt, dáng vẻ của cả ba như muốn thẩm vấn cô.

“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Tạ Tĩnh Nghị hỏi.

Chu An Nhiên nhỏ giọng giải thích cho mình một câu: “Trước khi xuống tớ đã nói cậu ấy tới tìm tớ rồi mà, là cậu không tin đấy chứ.”

“Cậu chưa bao giờ nói cho bọn tớ biết là cậu quen Trần Lạc Bạch, đột nhiên nói cậu ấy tới tìm cậu thì ai mà tin.” Tạ Tĩnh Nghị giả vờ lạnh lùng, “Nói đi, cậu quen cậu ấy từ khi nào?”

Chu An Nhiên bị ba cô bạn cùng phòng nhìn đến mức đầu phình to ra, cô yếu ớt nói: “Cậu ấy là bạn học lớp 10 của tớ.”

“Chẳng phải trường cấp ba cậu học là trường trung học phổ thông số một thành phố Vu sao?” Bách Linh Vân khó hiểu.

Vu Hân Nguyệt càng khó hiểu hơn: “Đúng thế, Trần Lạc Bạch học trường trung học số hai thành phố Nam mà.”

“Tớ là người thành phố Nam, lớp 10 tớ học ở trường trung học số hai, lên lớp 11 mới chuyển tới thành phố Vu.” Chu An Nhiên nhìn Vu Hân Nguyệt: “Tớ tưởng cậu biết chứ.”

Vu Hân Nguyệt: “…”

“Năm cuối cấp tớ mới quen cậu mà, nên tớ nghĩ cậu học ở trường trung học số một từ đầu.”

“Cậu cũng giỏi lắm.” Dáng vẻ lạnh lùng của Tạ Tĩnh Nghị suýt bị Vu Hân Nguyệt phá hỏng, cô nàng cười nhẹ rồi lại xụ mặt nhìn Chu An Nhiên, “Thế rõ ràng cậu là bạn học với Trần Lạc Bạch, vậy mà nghe bọn tớ bàn tán về cậu ấy cũng không xen vào?”

Chu An Nhiên: “…”

Trước ngày hôm qua, cô thật sự nghĩ cả đời này chỉ có thể làm người xa lạ với anh, hai người sẽ không tiếp xúc gì với nhau nữa.

Nhưng nghe bạn cùng phòng nói vậy, cô cũng thấy hơi chột dạ: “Cấp ba tớ không thân thiết với cậu ấy, cũng chẳng nói chuyện được mấy câu.”

“Thế sao tự nhiên giờ lại thân?” Bách Linh Vân cũng không giả vờ được nữa, tò mò chớp mắt với cô.

Chu An Nhiên: “Hiện giờ cũng không thân.”

Tạ Tĩnh Nghị: “Không thân mà cậu ấy tới ký túc xá tìm cậu, còn mời cậu ăn tối?”

“Thật mà, cậu ấy chính là người mới gia nhập câu lạc bộ của đàn chị Du, hôm qua tớ cũng vừa mới thêm Wechat của cậu ấy, hôm nay tớ chỉ đưa đồ cho cậu ấy hộ người khác nên cậu ấy mới mời tớ đi ăn, đưa tớ về…” Chu An Nhiên như đang giải thích với họ mà cũng như đang tự khuyên chính mình đừng suy nghĩ lung tung, “Chỉ vì cậu ấy là người tốt thôi.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Tạ Tĩnh Nghị hỏi.

Chu An Nhiên gật đầu: “Chứ không thì sao nữa, tớ mà có chuyện thì sao giấu được các cậu, huống chi là còn liên quan tới cậu ấy.”

“Nói vậy cũng đúng.” Tạ Tĩnh Nghị không giả vờ nổi nữa, hóng hớt giữ chặt tay cô, “Đúng rồi, Nhiên Nhiên cậu nói đi, Trần Lạc Bạch hồi cấp ba như thế nào?”

Trong đầu Chu An Nhiên bỗng hiện lên vô số hình ảnh.

Anh hồi cấp ba à…

Cô ngẫm nghĩ rồi châm chước chọn hai lời đánh giá công tâm nhất: “Học giỏi, tốt tính.”

“Chuyện đó ai cần biết.” Tạ Tĩnh Nghị cạn lời, “Lúc học cấp ba cậu ấy có quen bạn gái không, hoặc là mập mờ thân thiết với cô nào đó?”

“Không có.” Chu An Nhiên lắc đầu, “Năm lớp 10 ngoài học ra thì cậu ấy chỉ chơi bóng rổ.”

Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghị thất vọng: “Còn tưởng sẽ có chuyện để tám chứ.”

Vu Hân Nguyệt quay người tiếp tục học bài.

Bách Linh Vân: “Khoan đã, bàn chải đánh răng của tớ đâu, rõ ràng tớ đang cầm mà.”

*

Chu An Nhiên rửa mặt xong rồi nằm lên giường, khẽ hít sâu một hơi, sau đó mới mở khóa màn hình điện thoại nghênh đón một trận bão mới.

Cô mở nhóm chat với nhóm Nghiêm Tinh Thiến ra, phía trên toàn là dấu chấm hỏi với dấu chấm than, tin nhắn cuối cùng là Thịnh Hiểu Văn gửi cách đây nửa tiếng.

Thịnh Hiểu Văn: [Tốt nhất là sau khi về phòng hãy thành thật khai báo.]

Chu An Nhiên không biết nên khai báo thế nào.

Cô nghĩ rồi gửi trước một nhãn dán: [Vô cùng đáng thương.jpg]

Mấy người kia hình như đều đang chờ cô.

Vừa gửi tin nhắn đi thì mấy tin nhắn khác lại đồng loạt hiện lên trong nhóm.

Nghiêm Tinh Thiến: [Giả vờ đáng thương cũng vô dụng.]

Thịnh Hiểu Văn: [Nói đi.]

Trương Thư Nhàn: [Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.]

Chu An Nhiên bật cười.

Do dự một lát, cô nói tóm gọn lại chuyện xảy ra hai ngày qua cho các cô ấy nghe mà không mang theo bất cứ suy đoán tình cảm nào.

Nghiêm Tinh Thiến cũng có vẻ tụt hứng: [Chỉ vậy thôi sao?]

Nghiêm Tinh Thiến: [Cho nên hôm qua hai người mới liên lạc với nhau, tối nay ở cùng với cậu ấy là vì cậu đưa đồ hộ, sau đó cậu ấy mời cậu ăn khuya?]

Trương Thư Nhàn: [Mặc dù vậy nhưng Trần Lạc Bạch chủ động kết bạn Wechat với con gái, mời riêng con gái đi ăn khuya từ bao giờ vậy?]

Thịnh Hiểu Văn: [Rốt cuộc cậu ấy có ý gì?]

Vấn đề này đến giờ Chu An Nhiên vẫn không biết.

Chu An Nhiên mím môi: [Có lẽ là không có ý gì đâu.]

Chu An Nhiên: [Dù sao lên đại học cũng khó gặp lại bạn cấp ba, lớp của chúng ta cũng chỉ có ba người ở đại học A mà.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Vậy lý do kết bạn Wechat miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng đâu nhất thiết mời riêng cậu đi ăn, cậu ấy có thể mua đại một đống đồ ăn vặt giống như trận bóng hồi trước để cảm ơn là được mà.]

Tối nay trên đường về Chu An Nhiên cũng đã nghĩ tới vấn đề này: [Nhưng bây giờ không giống hồi cấp ba nữa, ngày nào mọi người cũng ở lớp học, nếu cậu ấy muốn đưa đồ ăn vặt thì phải đi tìm tớ, như vậy càng phiền hơn.]

Thịnh Hiểu Văn: [Dù gì thứ bảy cậu ấy cũng tham gia buổi họp mặt với chúng ta mà.]

Thịnh Hiểu Văn: [Đợi đến lúc đó chúng ta xem thế nào.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Cũng đúng.]

Trương Thư Nhàn: [Tớ! Cũng! Muốn! Xem!]

Trương Thư Nhàn: [Không được, tớ phải đi mua vé máy bay, tớ cũng muốn tham gia.]

Chu An Nhiên: [Cậu nói còn có bài tập mà.]

Trương Thư Nhàn: [Mấy ngày này tớ sẽ thức đêm làm xong bài tập, dành ra thời gian cuối tuần.]

Chu An Nhiên: [Hay là đợi lần sau đi.]

Mấy phút sau Trương Thư Nhàn mới trả lời tin nhắn.

Cô ấy gửi thẳng ảnh chụp đã đặt vé máy bay vào trong nhóm chat.

Trương Thư Nhàn: [10 rưỡi sáng thứ bảy tớ sẽ đến nơi!]

Chu An Nhiên thấy cô ấy đã đặt vé máy bay thì cũng không khuyên nhủ nữa: [Để tớ đi đón cậu.]

Trương Thư Nhàn: [Không cần cậu đón đâu.]

Thịnh Hiểu Văn: [Đúng rồi, cậu đi đón làm gì, để bọn tớ đi.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Mặc dù cậu ấy không cần người đón nhưng sao lại không cho Nhiên Nhiên đi?]

Chu An Nhiên: [?]

Chu An Nhiên: [Đúng rồi đó.]

Chu An Nhiên: [Sao không cho tớ đi?]

Trương Thư Nhàn: [Thiến Thiến cậu có bị ngốc không, cậu ấy đi đón bọn mình thì sao đi chung với Trần Lạc Bạch tới nhà hàng được?]

Chu An Nhiên: “…”

Chu An Nhiên: [Đã nói là cậu ấy không có ý khác rồi mà.]

Trương Thư Nhàn: [Đúng vậy.]

Trương Thư Nhàn: [Tớ cũng không có ý khác.]

Trương Thư Nhàn: [Các cậu đều xuất phát từ đại học A đến nhà hàng, hẹn nhau đi chung chẳng phải là rất bình thường sao?]

Chu An Nhiên đang định nói là không thể nào thì điện thoại lại rung lên.

Cô rời khỏi nhóm chat, quay trở lại giao diện chính, nhìn thấy ảnh đại diện mình nhìn chằm chằm vô số lần hai ngày nay nhảy lên trên cùng.

Phía trên còn hiển thị số 1 màu đỏ.

Trần Lạc Bạch nhắn tin cho cô, không cần bấm vào xem cũng có thể thấy nội dung bên ngoài.

C: [Tối nay quên hỏi cậu, thứ bảy cùng tới nhà hàng được không?]

Tim Chu An Nhiên đập mạnh.

Ngón tay cầm điện thoại siết chặt.

Anh mà còn như vậy.

Cô thật sự sẽ nghĩ nhiều đó.

Chu An Nhiên nhìn chằm chằm khung thoại trên cùng một lúc lâu cũng không bấm vào, lúc này, điện thoại lại có tiếng kêu, khung thoại của nhóm chat sáu người nhảy lên phía trước khung thoại với Trần Lạc Bạch.

Có người tag cô trong nhóm.

Chu An Nhiên mở nhóm chat ra, thấy người tag là Hạ Minh Vũ im lặng cả buổi tối hôm nay.

Hạ Minh Vũ: [Thứ bảy cùng đi tới nhà hàng không? @Chu An Nhiên]

Bình Luận (0)
Comment