Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 39

Lúc Chu An Nhiên đi từ ban công vào phòng, Bách Lăng Vân cũng đi từ bên ngoài vào, mặt nở nụ cười tươi rói: “Các đồng chí, tớ có chuyện muốn nói với các cậu.”

“Tâm trạng tốt thế….”, Tạ Tĩnh Nghị quay đầu lại, “Có chuyện gì vui đúng không, còn Nhiên Nhiên nữa, sao trông cậu cũng hớn hở thế kia?”

Chu An Nhiên siết chặt điện thoại: “… Có thể là do tớ làm xong hết bài tập rồi.”

Tạ Tĩnh Nghị: “……”

“Đáng lẽ ra tớ không nên hỏi cậu.”

Cô ấy lại quay đầu nhìn Bách Linh Vân: “Còn cậu thì sao, đừng nói với tớ là cậu cũng làm xong hết bài tập đấy nhé.”

Bách Linh Vân lắc đầu, khuôn mặt ửng hồng: “Không phải, tớ với Tạ Tử Hàm ở bên nhau rồi.”

Chu An Nhiên chớp mắt: “Chúc mừng cậu.”

Tạ Tĩnh Nghị xoay hẳn người lại, ngồi trên ghế: “Ồ, đàn anh Tạ đã bắt cóc người đẹp của phòng chúng ta đi mất rồi, không mời cơm là không được đâu nhé.”

“Đó chính là việc tớ muốn nói với các cậu.” Bách Linh Vân nói, “Anh ấy nói tối thứ bảy này muốn mời các cậu ăn cơm, có điều anh ấy còn mời thêm một vài người bạn ở ký túc xá đi cùng nữa, các cậu thấy có tiện không?”

Tạ Tĩnh Nghị: “Được chứ, một mình anh ấy ăn cơm với bốn đứa mình cũng rất ngại.”

Bách Linh Vân biết Chu An Nhiên không thích xã giao lắm nên đặc biệt hỏi ý kiến cô: “Nhiên Nhiên thấy sao, nếu cậu không muốn ăn cơm với quá nhiều người lạ, tớ bảo anh ấy mời mỗi bọn mình thôi cũng được.”

“Không sao.” Chu An Nhiên lắc đầu, “Các cậu cứ sắp xếp là được.”

“Hân Nguyệt đâu?” Bách Linh Vân lại hỏi, “Cậu ấy không nói lúc nào về à?”

Chu An Nhiên: “Cậu ấy bảo ở lại đợi thư viện đóng cửa rồi mới về, chắc sẽ về sớm thôi.”

“Được rồi.” Bách Linh Vân nói, “Vậy đợi tớ hỏi ý kiến của cậu ấy rồi quyết định sau.”

Tạ Tĩnh Nghị lại muốn tám chuyện, ngay cả bài tập cũng không quan tâm, nháy mắt nhìn về phía Bách Linh Vân: “Vậy hay cậu kể cho chúng tớ nghe sao đột nhiên lại ở bên đàn anh Tạ vậy, là ai tỏ tình trước?”

Mặt Bách Linh Vân vẫn đỏ, có chút ngượng ngùng “Thì tối nay anh ấy đột nhiên tỏ tình với tớ, sau đó còn hôn tớ.”

Tạ Tĩnh Nghị dựa lưng vào ghế, khoa trương “ồ” lên một tiếng: “Đá lưỡi à?”

Bách Linh Vân: “….”

Cô nàng chạy tới véo má Tạ Tĩnh Nghị, “Sao trong đầu cậu toàn nghĩ mấy thứ bậy bạ thế hả?”

*

Buổi chiều hôm sau, khi tiết học cuối cùng kết thúc, Chu An Nhiên và bạn cùng phòng tới căn tin ăn tối.

Sau khi ăn xong, Bách Linh Vân đi hẹn hò với đàn anh Tạ, Tạ Tĩnh Nghị phải đi họp, Vu Hân Nguyệt vẫn muốn lên thư viện, Chu An Nhiên muốn về ký túc xá ngủ, bốn người tách ra ở cửa căn tin.

Chu An Nhiên cúi đầu đi trên con đường rợp bóng cây trong trường, nhớ tới tối hôm qua Trần Lạc Bạch chỉ nói với cô rằng tối mai gặp, cũng không nói với cô hôm nay có muốn cùng đi hay không, khi đó vì câu “tối mai gặp” của anh mà lòng cô rối bời, cũng quên không hỏi.

Hay là bây giờ hỏi nhỉ?

Nhưng anh không nói cụ thể, có lẽ không có ý định đi cùng cô thì sao?

Chu An Nhiên rầu rĩ, cụp mắt xuống, hình như có hai chàng trai mặc đồng phục bóng rổ đang tiến lại gần, cô cũng không để ý lắm, cũng không nhìn kỹ, chỉ dịch người sang bên trái, nhường đường cho đối phương.

Nhưng cô bước sang trái, người mặc đồng phục màu đen kia cũng bước sang trái, thân hình cao lớn đứng đối diện cô.

Chu An Nhiên cho rằng đối phương cũng muốn nhường đường cho cô, cũng không ngẩng đầu lên, lại bước sang trái một chút.

Đối phương cũng bước sang trái, lại một lần nữa đứng chắn trước mặt cô.

Giống như cố tình.

Chu An Nhiên dần bình tĩnh lại, tập trung nhìn kỹ, đầu tiên thấy được một bàn tay cầm bóng rổ, khớp xương thon dài, màu da trắng sáng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lộ ra hormone nam tính mạnh mẽ, trên cánh tay có vài giọt mồ hôi chảy xuống, vừa vặn rơi vào nốt ruồi nhỏ màu nâu phía trên xương cổ tay.

Cô đột nhiên ngước mắt lên.

Trần Lạc Bạch đứng trước mặt cô, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt đen mang theo ý cười, thấy cô ngẩng đầu, anh hơi nhướng mày: “Nghĩ gì mà chăm chú vậy?”

Hình như…

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau ở trường.

Không biết bởi vì trong giọng điệu của anh mang theo ý trêu chọc quen thuộc, hay là vừa rồi cô chợt nhớ tới anh, lỗ tai Chu An Nhiên lập tức đỏ lên.

May mà hôm nay cô xõa tóc.

Chu An Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu, tớ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

Hình như do có chút chột dạ, cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Cậu chơi bóng rổ được rồi à?”

Trần Lạc Bạch cúi đầu “ừm” một tiếng.

Mái tóc đen của thiếu niên trước mặt ướt sũng, trán và cổ lấm tấm mồ hôi, ngay cả viền trắng của cổ áo đồng phục cũng bị ướt thẫm một mảng lớn, hormone nam tính cùng khí chất thiếu niên hòa vào nhau càng tạo thêm cảm giác đặc biệt mê người.

Chu An Nhiên cảm giác mặt sắp nóng lên.

Nhiệt độ hôm nay không cao, thấy anh chỉ mặc mỗi quần cộc, áo cộc, sợ mặt đỏ lên lại lộ ra thứ gì, Chu An Nhiên nhẹ giọng nói: “Nhiệt độ khá thấp, cậu mau trở về thay quần áo đi, tớ về ký túc xá trước đây.”

Nói xong cô hơi nhích sang bên trái, định chuồn đi.

Nhưng lại bị anh chặn lại.

Khoảng cách càng lúc càng gần, Chu An Nhiên gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người anh.

“Vội gì chứ.” Trần Lạc Bạch khóe môi vẫn cong lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của cô một giây, tâm trạng dường như rất vui vẻ: “Tớ tới tìm cậu.”

Chu An Nhiên sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tìm tớ?”

Trần Lạc Bạch tùy ý xoay quả bóng rổ trên tay: “Thầy giáo trong trường tìm tớ có chút chuyện, tắm xong tớ phải đi gặp thầy ấy.”

Trong lòng Chu An Nhiên đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cô khẽ “à” một tiếng: “Hôm nay cậu không đi xem mọi người luyện tập à?”

Trần Lạc Bạch nhìn chằm chằm cô hai giây, chậm rãi nói: “Nếu kịp thì đi, cậu muốn đi trước hay đi cùng tớ?”

“Vậy…” Chu An Nhiên ngập ngừng.

Đợi anh, nếu anh thật sự bận đến mức bỏ lỡ thời gian diễn tập, vậy đêm nay cô vừa không được nghe chị Du hát, lại không gặp được anh.

Không đợi anh, ngược lại cả hai khả năng còn có thể xảy ra.

Trên đường có lẽ còn có thể gửi tin nhắn cho anh hỏi tình hình.

Hơn nữa nếu cô nói đợi anh, liệu có để lộ điều gì không nhỉ?

Chu An Nhiên: “Tớ đến đó trước nhé?”

Vừa dứt lời, Chu An Nhiên cảm thấy nụ cười của chàng trai trước mặt nhạt đi, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại.

“Cậu tự đi tới đó?”

Chu An Nhiên: “……”

Sao trông anh có vẻ không vui thế nhỉ?

Không đợi cô tiếp tục suy nghĩ, chàng trai mặc áo trắng bên cạnh luôn im lặng nãy giờ đột nhiên đi tới, nhìn dáng vẻ rất giống với người đã đến lớp học của bọn họ vào hôm thứ hai, tay cậu ta khoác lên vai Trần Lạc Bạch, cười hì hì nói: “Đi thôi, tôi nghe hết rồi, em gái nhỏ nói là không đợi cậu.”

Chu An Nhiên: “……”

Cô xém chút quên mất còn một người ở đó.

Có điều…..Cô cũng đâu nói như thế chứ?

Trần Lạc Bạch gạt tay cậu ta ra: “Tay cậu dính đầy mồ hôi, tránh xa tôi ra.”

Chàng trai kia cũng không để ý, híp mắt cười với Chu An Nhiên: “Chào bạn học nữ của Trần Lạc Bạch, tôi tên là Nguyên Tông.”

Lần thứ hai Chu An Nhiên nghe thấy từ “bạn học nữ” này từ miệng cậu ta, nhưng lần này cậu ta thêm định ngữ ở phía sau, không hiểu sao nghe có vẻ mập mờ hơn nhiều.

Cô bỏ qua chi tiết nhỏ này, cẩn trọng gật đầu với đối phương: “Chào cậu.”

Vẻ mặt Trần Lạc Bạch lạnh nhạt nói: “Mặc kệ cậu ta đi, cậu tự đi tới đó đúng không?”

Chu An Nhiên cảm thấy hình như anh không vui lắm, nhưng lại sợ mình suy nghĩ lung tung, cũng không tiện đổi câu trả lời, đành gật đầu nói: “Ừm.”

Bầu không khí yên lặng trong giây lát.

“Được.” Trần Lạc Bạch gật đầu, “Tớ sẽ qua đó sớm.”

Thì ra ý nghĩa câu nói tối mai gặp của anh là như vậy sao?

Chu An Nhiên vui vẻ trở lại, cô chỉ về phía trước: “Vậy tớ về ký túc xá trước đây.”

Ký túc xá của anh cách chỗ cô một đoạn.

Chu An Nhiên tiếp tục đi về phía trước, anh cũng tiếp tục đi về hướng ngược lại cô.

Sau khi đi ngang qua, Chu An Nhiên chưa đi được mấy bước đã nghe thấy chàng trai tên Nguyên Tông kia hét lớn: “Mẹ kiếp, Trần Lạc Bạch, cậu…”

Giống như cậu ta bị ai đó bịt miệng, lời nói phía sau như trở nên không rõ ràng.

Chu An Nhiên không nhịn được quay đầu lại.

Thấy Trần Lạc Bạch dường như đã buông Nguyên Tông ra, một tay buông xuống cạnh chiếc quần màu đen, một tay còn lại đang cầm quả bóng rổ màu cam, gân xanh trên tay nổi lên.

Chu An Nhiên không dám nhìn nữa, bèn quay đầu lại.

Giọng nói của Nguyên Tông vang lên phía sau: “Con mẹ nó, cậu vừa mới chơi bóng xong tay toàn bụi là bụi, còn dám bịt miệng tôi?”

“Không phải do cậu muốn thế à?” Anh uể oải cười một tiếng, như vừa trêu đùa người khác xong, lại vui vẻ trở lại.

Chu An Nhiên tiếp tục chậm rãi bước đi, khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa, tiếng nói chuyện dần không nghe thấy nữa.

*

Nơi diễn tiệp của Du Băng Thấm là một căn Live House trống bên ngoài trường.

Căn Live House này do một người bạn giàu có của chị ấy mở, mở chưa đến vài tháng, đối phương cảm thấy buồn chán nên đóng cửa, tạm thời chưa nghĩ ra nên đổi thành cái gì, mặt tiền cứ thế để trống. 

Ban nhạc của Du Băng Thấm chơi thể loại Rock, diễn tập ở trường rất dễ làm ảnh hưởng đến việc học của các sinh viên khác, bên này ánh đèn sân khấu đều có đủ, thiết bị cách âm cũng tốt, hiện tại ở đây đã trở thành một nửa căn cứ của ban nhạc họ.

Sở dĩ Chu An Nhiên biết được thông tin này là do vị đàn chị đưa ô mai cho cô ở KTV lần trước cũng đến đây xem diễn tập.

Có điều đối phương chỉ ở lại một lát, giữa chừng nhận được điện thoại của bạn trai liền trở về trường.

Chu An Nhiên ngồi một mình dưới sân khấu nhìn ban nhạc của Du Băng Thấm tập luyện phía trên.

Du Băng Thấm là ca sĩ chính và là tay chơi guitar của bạn nhạc họ, ban nhạc gồm 5 thành viên, ngoài ra còn có một tay trống, một tay chơi keyboard, một tay bass và một tay guitar.

Hai tháng tới, trường học sẽ có hai bữa tiệc lớn, lần này bọn họ tập luyện hai bài hát.

Một bài là “You Give Love A Bad Name” của Bon Jovi.

Một bài là “Imagine” của John Lennon.

Hôm nay Du Băng Thấm mặc một chiếc áo khoác da màu đen, trên sân khấu cũng không thèm cười một tiếng, trông chị ấy vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, giọng hát so với lúc nói chuyện còn mê người hơn.

Hai bài hát tập đi tập lại nhiều lần, Chu An Nhiên nghe mãi cũng không chán.

Lúc Trần Lạc Bạch đi tới, trông thấy cô gái ngồi một mình trên ghế dài trước sân khấu, cô luôn ngồi thẳng lưng, không có thói quen bắt chéo chân, hai tay chống bên đùi, nhìn trông rất ngoan.

Trên sân khấu tình cờ đang phát một bản nhạc chậm, lúc anh từ ngoài đi vào thậm chí có chút tiếng động, nhưng hình như cô không để ý tới.

Trần Lạc Bạch tiến lên phía trước một đoạn, đứng dựa lưng vào tường nhìn cô.

Cô gái vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu, không có chút phân tâm nào.

Một bài hát trôi qua.

Hai bài hát trôi qua.

Trần Lạc Bạch mỉm cười, đi tới kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra.

Chu An Nhiên quay đầu lại, ánh sáng trong phòng có chút ảm đạm, trong giây lát mắt cô sáng bừng lên: “Cậu đến rồi.”

Ánh mắt Trần Lạc Bạch dừng lại một giây trên má lúm đồng tiền như quả lê nhỏ bên má cô, “ừm” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.

Chu An Nhiên nghĩ đến buổi chiều tình cờ gặp nhau, lỗ tai lại nóng lên, không biết phải nói gì với anh, đành quay đầu tiếp tục xem buổi luyện tập.

Trần Lạc Bạch cũng không lên tiếng.

Nghe tiếng hát trên sân khấu, nhịp tim của Chu An Nhiên dần bình tĩnh lại.

Vài người trên sân khấu tập đi tập lại mấy lần, khi Du Băng Thấm hát đến hai câu cuối cùng của bài “Imagine” : “You may say I’m a dreamer… / Có thể bạn cho rằng tôi là kẻ mơ mộng.”

Điện thoại di động của ai đó đột nhiên vang lên, khúc nhạc dạo mang theo phong vị Rock xen kẽ vào.

Kỳ thật có chút đột ngột và quấy rầy.

Nhưng bài hát này không chơi trống Jazz, chỉ có tay trống hợp xướng giúp Du Băng Thấm bỗng nhiên cười lớn, dùi trống trong tay anh ta đánh theo tiếng chuông điện thoại, bốn người khác trên sân khấu cũng rất ăn ý đồng loạt hòa theo tiếng chuông này.

Ngay cả người lúc nào cũng lạnh lùng như Du Băng Thấm cũng phải bật cười, đứng trước micrô đổi một bài khác: “This ain’t a song for the broken-hearted…/ Đây không phải một bài hát dành cho những kẻ đau khổ…”

Không có đàn chị giới thiệu, Chu An Nhiên cũng không biết đây là bài hát gì, không hiểu sao cũng bị lôi cuốn theo giai điệu của bài hát.

Khóe miệng cô cong lên, nhìn vài người trên sân khấu với vẻ ngưỡng mộ.

Một nhóm bạn bè cùng nhau chơi nhạc, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Sau khi bài hát kết thúc, một tay guitar khác trong ban nhạc, cũng là anh họ của Sầm Du – Từ Hồng Lượng mới xoay người qua một bên lấy điện thoại di động: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên tắt chuông.”

“Cậu đổi nhạc chuông thành bài hát này lúc nào thế?” Tay chơi bass hỏi.

Từ Hồng Lượng: “Mới hôm qua đó.”

Anh ấy vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện, sau khi cúp máy, anh ấy thì thầm điều gì đó với những người khác, mọi người lần lượt đặt guitar và dùi trống xuống.

Một lúc sau, tất cả đều rời khỏi sân khấu.

Chu An Nhiên nhìn Du Băng Thấm đi tới trước mặt cô.

Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị.”

Du Băng Thấm giơ tay nhéo má cô: “Không thấy chán chứ?”

“Không đâu.” Chu An Nhiên dừng một chút, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được nói ra điều trong lòng, “Chị hát hay lắm ạ.”

Du Băng Thấm hiếm khi cười nói: “Bọn chị có việc phải đi trước đây, lần sau rảnh sẽ dạy em.”

Chu An Nhiên: “Không sao đâu ạ, mọi người cứ đi trước đi.”

Du Băng Thấm lại nói: “Lát nữa có đồ chuyển phát nhanh gửi tới, hai em ở lại nhận giúp chị nhé.”

Chu An Nhiên định đáp lời, nhưng nhớ ra Du Băng Thấm nói là “hai em”, vì thế cô nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh vẫn chưa lên tiếng.

Trần Lạc Bạch cũng nhìn cô, vẻ mặt tùy ý, giống như muốn để cô quyết định.

Chu An Nhiên bèn gật đầu: “Vâng ạ.”

Du Băng Thấm lấy chìa khóa từ trong túi ném vào ngực Trần Lạc Bạch, sau đó hất cằm về phía Chu An Nhiên: “Nhận hàng xong, đưa em ấy về ký túc xá an toàn.”

Trần Lạc Bạch bắt được chìa khóa, giọng nói khẽ cao lên, cười nói: “Còn cần chị nhắc?”

Chu An Nhiên cảm thấy trong lòng như tan chảy bởi câu nói của anh.

Ý anh là…

Không cần chị Du nhắc nhở, anh cũng sẽ đưa cô về ký túc xá sao?

Sau khi Du Băng Thấm và những người khác rời đi, sân khấu sôi động vừa rồi yên tĩnh trở lại.

Trong căn Live House rộng lớn, chỉ còn lại cô và chàng trai cô thầm mến.

Chu An Nhiên ở một mình với anh vẫn có chút không được tự nhiên, cũng không biết muốn nói chuyện gì với anh, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Một giây.

Hai giây.

Chu An Nhiên nghe thấy anh nói.

“Tại sao lúc nãy cậu cứ nhìn chằm chằm chị tớ như vậy?”

“Như thế nào cơ?” Chu An Nhiên không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Lạc Bạch hất cằm, “Trước khi ngồi cạnh cậu, tớ đã đứng ở đó mười mấy phút liền.”

“Cậu đứng đó mười mấy phút á?” Chu An Nhiên hơi mở to mắt, “Tớ thật sự không biết.”

Muốn hỏi tại sao anh không gọi cô.

Nhưng nếu anh đến đây chỉ để xem buổi luyện tập, thì có vẻ như không cần thiết phải gọi.

“Cậu cứ nhìn chằm chằm chị ấy như vậy, đương nhiên là không biết.” Anh dừng lại một chút, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: “Chị ấy đẹp thế cơ à?”

Chu An Nhiên cảm thấy giọng điệu của anh có chút kỳ lạ, cô chớp mắt một cái, “Chị ấy thật sự rất đẹp, hát hay, còn tốt tình nữa.”

Trần Lạc Bạch lại cười: “Lần đầu tiên tớ nghe có người khen chị ấy tốt tính đấy.”

“Sao thế?” Chu An Nhiên kinh ngạc, “Chị ấy thật sự rất tốt, ngày tớ đến trường nhập học, chị ấy đã luôn giúp đỡ tớ.”

“Đó là vì…” Trần Lạc Bạch bỗng nhiên dừng lại.

Chu An Nhiên không nhịn được hỏi anh: “Vì sao?”

Trần Lạc Bạch nhìn chằm chằm cô hai giây: “Không có gì, bởi vì chị ấy thật sự rất thích cậu, sau này cậu tiếp xúc với chị ấy nhiều sẽ biết, tính cách chị ấy khá lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác.”

Mặc dù đang nói về chị Du, nhưng khi nghe hai từ “thích cậu” từ miệng anh, trái tim Chu An Nhiên không nhịn được mà đập điên cuồng.

Nghe câu nói cuối cùng của anh, lần đầu tiên cô muốn phản bác lại: “Tớ đã nói chuyện với chị ấy rồi, chị ấy thật sự rất tốt, vừa ngầu vừa hào phóng, tớ rất ngưỡng mộ tính cách đó.”

Trần Lạc Bạch: “Ngưỡng mộ?”

Chu An Nhiên chậm rãi gật đầu.

Sự cố nhỏ hôm thứ hai vẫn như một chiếc xương cá nhỏ cắm sâu trong lòng cô.

Biết rằng có lẽ lúc đó cô đã suy nghĩ nhiều, còn anh chắc hẳn đã sớm quên từ lâu, nhưng cô vẫn muốn giải thích với anh.

“Bởi vì tính cách của tớ khá nhút nhát và hướng nội, cũng không giỏi giao tiếp với người khác…” Cô dừng lại một chút, cúi đầu, vô thức hạ giọng: “Hôm đó tớ định nói vậy với Hạ Minh Vũ.”

Live House yên lặng thêm một giây.

Sau đó, Chu An Nhiên nghe thấy giọng nói của anh.

“Chu An Nhiên.”

Trần Lạc Bạch gọi cô một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

Chu An Nhiên đợi một lúc vẫn không nghe thấy anh nói, không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt trong giây lát chạm phải đôi mắt đang cười của anh.

“Cậu đang giải thích với tớ à?”

Tác giả có lời muốn nói:

You may say I’m a dreamer… Bài “Imagine” của John Lennon.

This ain’t a song for the broken-hearted… Bài “It’s My Life” của Bon Jovi.

 
Bình Luận (0)
Comment