Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 40

Trái tim Chu An Nhiên đập lỡ một nhịp.

Thích một người thật sự không thể giấu được.

Giống như trò chơi đập chuột vậy, những tâm tư nhỏ nhặt đó, ấn xuống đầu này thì sẽ xuất hiện ở đầu khác, trước mắt có một con sắp nhô ra, cô do dự không ấn xuống, giống như sắp bị anh nhìn thấy.

Nhưng cô không biết sau khi bị phát hiện, liệu anh có xa lánh cô như những cô gái khác từng thích anh hay không.

Bầu không khí trong Live House dường như ngưng lại.

Chu An Nhiên bị anh nhìn tới mức phát run, nhưng cũng không dám trốn tránh mắt mắt của anh, một khi tránh đi, cô lại càng thêm chột dạ, cô cố gắng chống đỡ, nhỏ giọng phản bác: “Giải thích gì cơ, không phải lúc nãy chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi sao.”

Trần Lạc Bạch khẽ nhướng mày, không tin lắm: “Vậy sao?”

Tim Chu An Nhiên đập thình thịch, lòng bàn tay chống trên ghế bắt đầu đổ mồ hôi.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, giống như một vị cứu tinh.

Chu An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhân cơ hội quay đi, nhìn về phía sau: “Chắc là người chuyển phát nhanh tới rồi, để tớ đi lấy.”

Chỉ là khi cô vừa đứng lên, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy.

Chu An Nhiên bị lực ở cổ tay kéo về chỗ ngồi.

Thật ra anh vẫn rất có chừng mực, không hề chạm vào cô, chỉ là cách hai lớp áo mùa thu mỏng kéo cô lại.

Nhưng vẫn rất nóng.

Cổ tay bị anh nắm lấy đang nóng dần lên.

Mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên rồi.

Chu An Nhiên ngơ ngác nhìn anh.

Trần Lạc Bạch cũng đang nhìn cô.

Cô gái có làn da trắng nõn, cho dù ánh sáng tối như vậy, mặt cô đỏ lên cũng nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, trong ánh mắt lại cất giấu chút mơ hồ và hoảng loạn.

Ngón tay anh giật giật, buông tay ra: “Cậu ngồi đi, để tớ đi lấy.”

Chu An Nhiên khẽ “ừm” một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống.

Ánh mắt dừng trên người cô cùng rời đi theo tiếng bước chân của anh.

Chu An Nhiên cúi đầu, đầu ngón tay còn lại khẽ chạm vào chỗ vừa bị anh nắm, lại giống như bị bỏng, vội vàng rụt lại.

Trái tim của cô đập loạn xạ, không cách nào bình tĩnh được.

Một lát sau, Trần Lạc Bạch xách một chiếc vali lớn quay lại.

Chu An Nhiên thấy anh nhấc lên một cách dễ dàng, nên cũng không đứng lên giúp nữa.

Bọn họ ở lại vốn là để nhận hàng giúp Du Băng Thấm, chờ Trần Lạc Bạch cất đồ và rửa tay xong, Chu An Nhiên cùng anh ra khỏi Live House.

Trên đường trở về, Chu An Nhiên sợ anh lại tiếp tục hỏi cô vấn đề vừa rồi.

Nhưng anh lại chẳng nói gì trong suốt quãng đường.

Cô không biết mình có chút thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm nữa.

Đi được nửa đường, cơn gió lạnh phả vào mặt xen lẫn vài giọt mưa lạnh.

Chu An Nhiên dừng lại.

Trần Lạc Bạch cũng dừng lại theo cô: “Sao thế?”

Chu An Nhiên giơ tay hứng hứng: “Hình như mưa rồi.”

Cô vừa nói xong, cơn mưa bắt đầu trở nên nặng hạt.

Chu An Nhiên thu tay về, nhìn xung quanh, thấy phía trước khoảng bốn năm mươi mét có một cửa hàng tiện lợi, vừa định hỏi anh có muốn qua bên đó tránh mưa không, chàng trai trước mặt bỗng nhiên…

Cởi áo?

Tối nay anh gần như mặc cả bộ đồ màu đen, quần dài màu đen, áo khoác màu đen, bên trong chỉ mặc chiếc áo phông trắng.

Lúc này anh cởi chiếc áo khoác ngoài kia ra.

Chu An Nhiên mơ hồ nhìn anh.

Một giây sau, chiếc áo khoác kia kèm theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh bao phủ lấy cô.

Chu An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị anh nắm chặt.

Trong đêm mưa, giọng chàng trai trầm thấp vang lên, lọt vào tai cô.

“Ngẩn người gì thế, còn không chạy đi?”

Chu An Nhiên bị anh kéo đi đột ngột chạy về phía trước, vừa cuống quýt giữ chặt chiếc áo khoác trên đầu, vừa không nhịn được nhìn về phía anh.

Vạt áo phông trắng của chàng trai cao lớn đang chạy phía trước bị gió thổi phồng lên.

Trong giây lát, Chu An Nhiên cảm giác mình như trở về ngày mưa của năm lớp 10.

Cô đứng tại chỗ nhìn anh chạy lên tầng, vạt áo phông trắng tung bay.

Khi đó, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô.

Nhưng lần này.

Anh nắm tay cô.

Có thể là do tim đập quá nhanh, cũng có thể là do bước chân của anh quá lớn, cô vội vàng chạy theo, dừng lại ở mái hiên của cửa hàng tiện lợi, hơi thở của Chu An Nhiên cực kỳ rối loạn.

Trần Lạc Bạch vừa xoay người nhìn cô đã nghe thấy tiếng thở gấp của cô, từ tai lan tới tận tim, giống như khẽ cào ngứa.

“Sao thể lực lại kém như vậy?”

Vẫn là giọng điệu quen thuộc mang theo vài phần trêu chọc giống buổi chiều.

Chu An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu.

Hàng lông mi của cô gái vừa đen vừa dài khẽ run rẩy giống chiếc bàn chải nhỏ, chiếc áo khoác phủ trên đầu khẽ rơi xuống vai cô, buông thõng từ trên vai xuống bắp đùi trắng nõn, bọc ở trong áo khoác của anh là áo len hôm nay cô mặc trên người, cũng là kiểu dáng rộng thùng thình, không giấu được độ cong của khuôn ngực đang phập phồng rõ rệt theo nhịp thở gấp gáp của cô gái.

Trần Lạc Bạch nhìn đi chỗ khác, đổi chủ để nói: “Vào đi.”

Mặt Chu An Nhiên vẫn còn hơi nóng vì câu trêu ghẹo vừa rồi của anh, cô khẽ đáp: “Được.”

Trần Lạc Bạch đi về phía trước một bước, lại dừng lại, một lúc sau mới phát hiện mình vẫn đang nắm cổ tay cô, anh liền quay đầu lại. 

Cô gái hình như mới phát hiện ra, cúi đầu nhìn cổ tay bị anh nắm, mặt lại đỏ bừng.

Trần Lạc Bạch buông tay: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Chu An Nhiên thấp giọng đáp.

Hai người cùng trầm mặc.

Một giây sau, cả hai cùng lên tiếng.

 “Vào thôi…”

 “Vào thôi…”

Lại một trận im lặng.

Lỗ tai Chu An Nhiên bắt đầu nóng lên: “Cậu nói trước đi.”

“Mưa to quá.” Trần Lạc Bạch thấp giọng hỏi cô, “Vào trong ăn chút gì, chờ mưa tạnh rồi đi?”

Chu An Nhiên gật đầu, nhìn chằm chằm vào giọt nước trên cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Đi mua khăn lau trước đi.”

Lần này Trần Lạc Bạch thật sự không nghe rõ: “Hả? Cậu nói gì cơ?”

Chu An Nhiên lại ngẩng đầu, thấy tóc anh hơi ướt, có vài sợi tóc xõa trên trán: “Tớ nói cậu đi mua khăn trước đi, cánh tay với tóc cậu bị ướt cả rồi.”

Trần Lạc Bạch nhìn cô hai giây, nhếch môi cười nói: “Ừ.”

Cửa hàng tiện lợi này không nhỏ, gần cửa sổ sát đất đặt một cái bàn dài.

Trần Lạc Bạch cầm một chai coca và một chai sữa nóng đặt lên bàn, Chu An Nhiên một tay giữ áo khoác, tay kia đặt một bát Oden nhỏ lên bàn, ngồi xuống bên cạnh anh.

(Oden: bánh cá hầm, là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.)

Cô giọt nước trên tay anh đã được lau khô, khăn lông màu đen tùy ý vắt lên cổ, mái tóc đen hơi rối nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh. Chu An Nhiên đưa áo khoác cho anh: “Cậu mặc áo vào trước đi, đừng để bị cảm.”

Trần Lạc Bạch duỗi tay nhận lấy.

Vừa định mặc vào đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, không phân biệt được là mùi dầu gội đầu trên tóc cô hay mùi cơ thể cô, anh ngừng lại một chút, sau đó nhanh chóng mặc vào.

Trần Lạc Bạch ngồi xuống, cắm ống hút vào sữa nóng đưa cho cô.

Chu An Nhiên nhận lấy, cắn ống hút uống một ngụm sữa, thấy anh chuyển coca đến trước mặt mình, lúc mở nắp theo thói quen vẫn chỉ dùng một tay, trong lúc đầu ngón tay dùng lực, gân bàn tay hơi nhô lên.

Nghĩ đến bàn tay này vừa mới nắm cổ tay cô, chóp tai cô lại đỏ ửng lên.

Lúc này, Trần Lạc Bạch đột nhiên quay đầu lại.

Anh bắt gặp ánh mắt của Chu An Nhiên.

Lông mày của chàng trai tựa hồ hơi nhếch lên: “Nhìn gì thế?”

Chu An Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”

Cửa hàng tiện lợi chỉ có hai người bọn họ là khách.

Bên ngoài mưa to tầm tã, chẳng có ma nào người đường, nhân viên cửa hàng yên tâm xem phim trên điện thoại, lời thoại truyền đến, giống như một bộ phim pháp luật nào đó của TVB.

(TVB: là một đài truyền hình thương mại tại Hồng Kông.)

Không biết là do chột dạ hay muốn nói sang chuyện khác, hay là bởi vì hành động tối nay của anh cho cô một chút dũng khí mà trước đây cô chưa từng có, Chu An Nhiên lắng nghe tiếng Đài Loan bên tai, hỏi anh một câu mà cô đã luôn muốn hỏi: “Cậu học luật là vì muốn làm luật sư à?”

Trần Lạc Bạch: “Chắc vậy, tớ vẫn chưa nghĩ kỹ.”

Chu An Nhiên sửng sốt, buột miệng nói: “Cậu cũng có những việc chưa nghĩ kỹ sao?”

Nói xong, cô mới phát hiện câu nói này hình như đã bộc lộ một chút tâm tư của mình, nhưng muốn thu lại thì đã muộn.

Chu An Nhiên cho rằng anh sẽ truy hỏi cô giống như ở Live House, hoặc trêu chọc cô giống như chiều nay và vừa rồi ở cửa.

Nhưng anh chỉ cầm lấy lon coca rồi ngẩng đầu lên uống một ngụm, sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.

“Còn chưa chắc chắn, có khả năng tớ sẽ học ngành hai.” Trần Lạc Bạch hơi cúi đầu xuống, ngữ điệu nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, “Mẹ tớ và những người khác luôn cho rằng pháp luật hiện hành của nước ta vẫn còn nhiều thiếu sót, tớ hi vọng sau này dù tớ làm gì, đều có thể góp một phần cải thiện những thiếu sót này.”

Chu An Nhiên nhớ tới năm lớp 10 ở trên sân bóng rổ xem anh chơi bóng với lớp 10A10, lúc đó cô cảm thấy các thiếu niên trên sân rất tỏa sáng.

Nhưng dường như cũng không chói sáng bằng anh lúc này.

Màn mưa che khuất cả thành phố, ánh đèn neon ngoài cửa sổ biến thành những đốm sáng lập lòe.

Cô bị kẹt trong cửa hàng tiện lợi với chàng trai mình thích, lắng nghe anh nói với cô về giấc mơ lấp lánh của mình.

Trần Lạc Bạch nói xong lại cụp mắt nhìn về phía cô.

Cô gái ngoan ngoãn tựa đầu trên cánh tay, cũng đang nhìn anh, khi bắt gặp ánh mắt của anh, cũng không vội vàng né tránh như trước.

“Có phải rất giống chủ nghĩa duy tâm không? Lúc trước khi nói với Chúc Nhiên, cậu ta đã cười nhạo tớ rất lâu.”

Chu An Nhiên vội vàng phủ nhận: “Không đâu.”

Cửa hàng tiện lợi im lặng trong giây lát, chỉ còn lại tiếng nói chuyện trong điện thoại.

Trần Lạc Bạch lẳng lặng nhìn cô, không trả lời ngay.

Chu An Nhiên cảm thấy chỉ nói hai chữ này có vẻ vô vị, khô khan, không có sức thuyết phục gì.

Cô mím môi, nhỏ giọng bổ sung: “Nếu cậu theo chủ nghĩa duy tâm thì tớ muốn nói với cậu rằng, tớ chọn khoa sinh là vì muốn làm nghiên cứu khoa học, chẳng phải là không biết lượng sức mình sao, lúc đầu mẹ tớ không đồng ý đâu, bà cảm thấy con gái thì nên học quản lý kinh tế, tương lai cũng dễ thi biên chế hoặc làm một công việc ổn định khác, bố tớ thì nói sau này họ về già không cần tớ chăm sóc, nên hãy cứ lựa chọn chuyên ngành theo ý muốn của mình.”

Nói xong, Chu An Nhiên lại có chút thấp thỏm, ngoại trừ mấy người bạn thân nhất, cô chưa từng nói những lời này với bất kỳ ai khác.

Liệu anh có nghĩ rằng cô quá đề cao bản thân, lại còn nói nhiều hay không nhỉ?

Giọng nói của chàng trai trầm thấp rơi vào tai cô, nói những lời mà cô không hề nghĩ tới.

“Không đâu.” Anh cụp mắt lẳng lặng nhìn cô: “Tớ tin cậu làm được.”

Chu An Nhiên sửng sốt, không tin nổi, trong lòng giống như có chỗ nào đó bị cào nhẹ một cái: “Cậu tin tớ sao?”

“Chu An Nhiên.” Trần Lạc Bạch khẽ gọi cô.

Chu An Nhiên chớp chớp mắt.

“Cậu thi đỗ vào một trong những trường đại học top đầu, dùng một phần triệu cũng không đủ để miêu tả sự xuất sắc của cậu, cho nên cậu không cần phải tự hạ thấp bản thân, cũng không cần tạo cho mình áp lực quá lớn…”

Chu An Nhiên ngơ ngẩn tựa đầu trên cánh tay.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rào rào, khiến giọng nói của anh trở nên dịu dàng lạ thường.

“Chúng ta có bao nhiêu nhiệt huyết của tuổi trẻ, vì thế hãy cùng nhau nỗ lực để tỏa sáng nó đi.”

*

Trận mưa đêm đó kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ mới tạnh.

Gió sau trận mưa rào lạnh hơn đôi chút, không biết là do ăn một bát Oden và uống một cốc sữa nóng hay là vì những lời nói ngọt ngào của anh mà Chu An Nhiên không cảm thấy lạnh.

Đi bộ suốt quãng đường về trường.

Lúc đi ngang qua sân vận động, Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn, như nhớ ra chuyện gì đó, vì thế thuận miệng hỏi cô, ngữ khí có chút tùy ý.

“Cậu có vượt qua bài kiểm tra thể chất không đó?”

Chu An Nhiên nhớ tới câu nói đùa của anh ở cửa hàng tiện lợi, lỗ tai lại nóng lên.

“Đương nhiên là qua rồi.” Cô nhẹ giọng đáp,” Thể lực của tớ cũng đâu đến nỗi kém như vậy.”

Nghe có vẻ hơi miễn cưỡng một chút, nhưng thông qua hẳn là không có vấn đề gì.

“Thế à…” Chàng trai hơi kéo dài giọng.

Chu An Nhiên không nhịn được quay đầu nhìn anh.

Trần Lạc Bạch cũng nhìn cô, giọng nói vẫn mang theo ý cười, lại như mang theo chút tiếc nuối: “Vậy xem ra không cần tớ giúp rồi.”

Chu An Nhiên: “…?”

Giờ cô hối hận còn kịp không?

Đợi đến khi anh đưa cô về đến ký túc xá, cô cũng không dám thật sự hối hận.

Khi đến dưới tầng ký túc xá, lại có vô số ánh mắt đổ dồn lên người Trần Lạc Bạch.

Chu An Nhiên có chút luyến tiếc, nhưng cũng không muốn làm phiền anh nữa, cô chỉ vào cửa ký túc xá: “Vậy tớ vào trước đây.”

“Chu An Nhiên.” Trần Lạc Bạch lại gọi cô.

Chu An Nhiên chớp mắt.

Trần Lạc Bạch một tay đút túi quần, mơ hồ còn ngửi thấy mùi thơm trên cổ áo khoác, anh nhìn cô chằm chằm hai giây: “Tối mai có rảnh không? Chúc Nhiên muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”

Chu An Nhiên thốt lên một tiếng, mơ hồ nhìn anh: “Sao Chúc Nhiên lại muốn mời tớ ăn cơm?”

Trần Lạc Bạch vẫn nhìn cô.

Vài giây sau, Chu An Nhiên nghe thấy anh nói.

“Trận bóng học kỳ hai năm lớp 10 đó, Nghiêm Tinh Thiến lỡ miệng nói ra hết rồi, nói lúc đầu là cậu đã giúp bọn tớ…” Trần Lạc Bạch dừng lại một chút.

Trái tim Chu An Nhiên đập thình thịch.

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện hồi cấp ba trước mặt cô.

Nói cách khác, anh nhắc đến biểu hiện cô thích anh rõ mồn một năm đó.

Anh rõ ràng nhớ rõ.

Anh nhớ, vậy mà vẫn kết bạn Wechat với cô, mời cô ăn cơm, nắm tay cô.

Là anh không cách nào đoán được tâm tư của cô, hay là…

Trong đêm tối, Chu An Nhiên nhìn thấy quai hàm của anh có chút căng thẳng, sau đó giọng nói chầm chậm vang lên.

“Vì thế thật ra tớ cũng muốn mời cậu.”

Trần Lạc Bạch dừng lại một chút.

“Mặc dù đã muộn hai năm, nhưng cậu có thể cho tớ cơ hội được không?”

Bình Luận (0)
Comment