Người đàn ông trung niên này với Gia Khánh rất giống nhau, cô không thể hiểu được tại sao anh mới có 28 tuổi mà lại già như ông lão gần 50 như vậy được.
Nhưng để cô đinh ninh khẳng định là anh, bởi vì bên hông anh, có treo một con ngựa gỗ đã nứt nẻ, con ngựa này vốn là vật cô đem đi đến Bạch gia. Nó đã bị Gia Long lấy đi khi phát hiện ra xác của Bạch Kiều Liên, lâu giờ cô chẳng trông thấy nó, nay nó lại nằm trong tay người này chứng tỏ đây chính là Gia Khánh cô cần tìm.
Chợt người rách rưới trước mắt với cái lưng đã hơi còng xuống, đôi mắt ngốc trệ nhìn cô.
Vẫn là cái vẻ điên điên khùng khùng ấy, khi thấy Bích Nguyệt thì thân thể chợt chấn động, ánh mắt hiện ra vẻ ngốc trệ.
Bỗng nhiên anh nhếch miệng cười một tiếng, si ngốc ngơ ngác nói.
"Cô gái này thật đẹp. Trông rất quen nha."
Gia Khánh đương nhiên hiện tại đã điên ngốc, nhưng mà ít ra anh còn nhận ra là cô rất quen.
Nghe vậy Bích Nguyệt khóc càng ngày càng to, cô vội vàng đi tới, nhìn lấy khuôn mặt già nua đang ngây ngốc cười, cô hai mắt đẫm lệ nói.
"Anh tại sao lại biến thành dạng này."
"Ủa."
Gia Khánh ngạc nhiên nói.
"Cô biết tôi sao. ?"
Bích Nguyệt khẽ giật mình, lúc này cô nâng nhẹ tay đánh mạnh vào ngực anh mấy cái nhưng Gia Khánh vẫn ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì. Cô vừa đánh vừa khóc to.
"Sao anh không trở về. Sao anh lại giả vờ không quen em. Anh biết mẹ con em nhớ anh như thế nào không. Tại sao chứ. Tại sao anh lại đối xử với mẹ con em như vậy."
Đối diện với những câu hỏi dồn dập của cô làm anh hơi chút bất ngờ, nhưng sau lại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đưa tay đẩy lấy cô ngã xuống đất, sau đấy quay lưng nói.
"Cô bị điên hả. Tự nhiên đánh tôi làm gì."
Cô ngồi dưới đất, bây giờ cô rất đau, không phải đau vì cũ ngã đó mà đau nhói ở trong tim của mình. Lúc này cô mới nhận ra, có lẽ Gia Khánh đã hoàn toàn bị mất trí nhớ, nếu không anh không thể làm thế với cô được.
Cô gượng người đứng dậy, nhìn lấy Gia Khánh mà đau lòng như cắt.
Bỗng nhiên anh quay đầu lại nói.
"Mà cô biết tôi là ai hay sao, cô có biết tôi hay không? Tôi là ai?"
Bích Nguyệt nghẹn ngào lôi kéo tà áo anh, nói.
"Anh theo em về Bạch gia, em sẽ nói cho anh hết thảy mọi chuyện."
Lúc này cô lo lắng vô cùng, chẳng hiểu sao anh lại già đi nhanh như vậy, nhưng bây giờ ưu tiên hàng đầu là phải để anh lấy lại trí nhớ của mình rồi mới tìm cách chữa trị.
Mà để anh hồi phục tất nhiên phải cho anh gặp những người quen anh, chỉ có như vậy mới mong có kết quả.
Nhưng lúc này, Gia Khánh tránh ra xa khỏi cô, nói.
"Nơi này là nhà tôi, tôi không đi được. Nếu đi người khác cướp mất chỗ mất, không có máu tôi không sống được đâu."
Gia Khánh tuy điên, nhưng anh cũng biết mình cần cái gì, chả trách anh lại chọn lề đường bên lò mổ, bây giờ cô có nói cái gì anh cũng không chịu rời đi, Bích Nguyệt khuyên nhủ không có kết quả, cuối cùng không có cách, chỉ có thể lưu tại nơi này cùng anh.
Vài ngày sau.
Bích Nguyệt mua nguyên một căn nhà nhỏ ở ngoài thành, nơi tách biệt với cư dân trong vùng, cô phải nghĩ đủ cách mới lừa được Gia Khánh đến đây, mỗi ngày đều đến chợ mua một bát tiết lợn còn nóng đem về.
Cứ vậy Gia Khánh cũng vui vẻ, tuy quần áo tóc tai đều đã được Bích Nguyệt chải chuốt gọn gàng, tuy chỉ có điều là anh vẫn cứ điên điên khùng khùng như vậy, suốt ngày cứ hỏi ta là ai ta là ai.
Thời gian chớp nhoáng đã qua nửa năm, Gia Khánh vẫn chưa có chút tiến triển nào thậm chí trông còn già hơn rất nhiều, mái tóc năm tháng trước đã đốm bạc nay tóc trắng xõa mất nửa đầu, mặc dù cô đã mời hết lang y khắp vùng, cũng tìm đủ mọi cách nhưng mọi chuyện vẫn như vậy, không hề có một chút tiến triển nào.
"Ta là ai. ? Ta là ai. ?"
Gia Khánh ngồi xổm ở góc tường, liên tục lẩm bẩm làm cô lòng đau như cắt. Cô bước lại, ngồi xổm trước mặt anh nghẹn ngào chân thành nói.
"Anh là Bạch Gia Khánh, là Bạch vô thường chí cao vô thượng, là chồng của em. Anh là con trai của Bạch Gia Tường, mẹ là... Như Lan."
Những câu nói này cô đã nói đi nói lại với anh rất nhiều lần, nhưng đều không có kết quả.
Gia Khánh vẫn lẩm bẩm.
"Gia Khánh, cái tên này rất quen."
"Aaaa."
Đột nhiên Gia Khánh ôm đầu thống khổ hét lên.
"Đau... Đau đầu quá... Aaaa."
Ở trong đầu, từng cơn đau bất chợt kéo đến làm sắc mặt anh đột nhiên dữ tợn. Nhưng đây không phải là lần đầu cô thấy, bởi năm tháng qua lần nào cô nói anh cũng ôm đầu la hét như vậy. Dường như là trí nhớ lại ùa về nhưng lập tức bị vỡ nát vụn.
Làm sao bây giờ?
Cô chỉ có thể yên lặng làm bạn với anh.
-
Hai năm nữa trôi qua.
Cô vẫn ở cạnh anh, chưa một lần trở về Bạch gia, Lâm An cũng đã xuất hiện mấy lần khuyên bảo nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ. Chỉ nhờ cậu ấy báo tin về là cô không sao, cũng chẳng ai biết tung tích của cô, cô muốn tự mình ở cạnh anh đến già, cho dù anh sẽ không bao giờ có thể nhớ cô là ai.
Đương nhiên.
Sự xuất hiện Bích Nguyệt ở đây, lại ngày ngày đi mua máu nóng cho Gia Khánh làm cho cư dân quanh vùng cũng bắt đầu nghi ngờ, bọn họ nhao nhao suy đoán, rốt cuộc là cô ấy với lão già kia là gì. Tại sao lại ngày ngày đi mua máu. ?
Có người nói, bọn họ có thể là cha con thất lạc lâu năm.
Có người lại nói bọn họ là tình nhân.
Nhưng cái lí do thứ hai khiến cho ai ai cũng phải ganh ghét, bởi một lão già sắp chết tại sao lại được một mĩ nhân sắc nước hương trời để ý đến chứ. Thật là không cho trai tráng trong thành một chút mặt mũi nào.
Đương nhiên, anh ở cùng Bích Nguyệt hai năm nay cũng có chút gọi là thân thiết. Bây giờ anh có thể gọi thẳng tên cô mà không quên.
Một ngày, Gia Khánh kéo lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, cười ngây ngốc nói.
"Chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Lần đầu tiên trong hai năm nay Gia Khánh lại chủ động nắm tay cô, làm sắc mặt cô ửng đỏ, cô không từ chối vẫn là theo ý anh rời khỏi căn nhà nhỏ, đi vào trong thành trì náo nhiệt mà chơi.
Hai người một đường đi tới, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, bọn họ lại bắt đầu tự mình nghị luận, theo cử chỉ tay nắm tay, Bích Nguyệt lại tỏ ra thẹn thùng, nên hầu như ai cũng đoán ra bọn họ không phải là cha con.
Mà cái này được gọi là tình nhân rồi.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều thanh niên tức đến nỗi phải bật khóc.
Một lão già gần đất xa trời, lại được một mỹ nữ xinh đẹp như hoa mỗi ngày làm bạn, nếu như đổi lại chính mình, cho dù chết cũng không có gì tiếc nuối.
Nhưng mà bọn họ cũng không dám manh động, tuy nhìn Gia Khánh như vậy nhưng bọn họ biết hắn rất khỏe, lấy một địch mười cũng chẳng nao núng.
Nghe đâu người ta đồn rằng năm xưa anh từng đi lính cho chúa Trịnh đánh chúa Nguyễn, một mình không cần đao kiếm cứ lao vào mà chẳng bị gì, lần nào cũng gọi là quần áo ướt đẫm máu tươi, người ta còn nói anh ra trận dùng răng mà cắn chết người rồi uống máu. Chẳng khác gì một con thú.
Bởi vậy biết anh bị điên nhưng chẳng ai dám dây dưa vào, duy chỉ đám con cháu nhà giàu là vẫn nuôi ý định cướp đoạt mỹ nhân mà thôi.
Khi bọn hắn thấy tướng mạo tuyệt mỹ của cô, nhất thời kích động như gặp thần tiên, lại tự cảm thán tuy mình đã có thê thiếp thành đàn nhưng cùng nàng này so ra bọn họ hoàn toàn là một đám vịt trời.
Trong số những người này, có một tên con quan tri phủ tên là Trịnh Sâm, hắn đã mấy lần cố tình bắt chuyện với cô, nhưng thường xuyên lại bị cô cự tuyệt.
Lần này hay tin cô đến thành hắn lại kéo thêm mười tên, ăn mặc lòe loẹt, còn khiêng mấy cái thùng đi đến chặn hai người lại.
Tên này ra giáng nói.
"Tiểu Thư. Lại gặp rồi, chúng ta thật có duyên."
Bích Nguyệt lòng tỏ ra chán ghét, cô chẳng nói chẳng rằng lách sang một bên, nhưng một tên thuộc hạ lại chặn ngang mạnh miệng đáp.
"Biết công tử đây..."
"Bốp."
Tên kia chưa kịp nói xong câu đã bị hắn tát một cái, rồi ra vẻ đáp.
"Tiểu Thư. Tên nô tài này thật không biết phép tắc nên tôi đã đánh thay cô. Cô có thể nói chuyện với tôi một chút được không. ?"
Bích Nguyệt nhìn sang Gia Khánh miệng vẫn nở nụ cười ngây ngốc, cô chán nản nói.
"Nói đi."
Hắn ta phất tay, lập tức mấy cái rương được thả ầm xuống đất, mở ra bên trong toàn là vàng bạc châu báu khiến người đi đường hoa luôn cả mắt.
Hắn bỗng nói.
"Bích Nguyệt cô nương. Đây là lễ hỏi."
Bích Nguyệt gương mặt sắc lạnh.
"Lễ hỏi. ?"
Lúc này, tên nô tài kia liền cười nói.
"Trịnh công tử tướng mạo anh tuấn uy vũ, Bích Nguyệt cô nương đẹp như tiên nữ, nếu có thể kết thành phu thê, tất sẽ trở thành giai thoại lưu danh thiên cổ."
Bích Nguyệt sắc mặt càng ngày càng lạnh, cô chỉ từng rương vàng bạc, sau đó lại chỉ ra phía sau, âm thanh lạnh lùng nói.
"Cầm hết đống đồ này rồi cút đi."
Tên họ Trịnh khẽ giật mình, nhướng mày nói.
"Nguyệt cô nương, ý là cô cự tuyệt ta sao? Biết cha ta là ai không."