"Không quan tâm."
Bích Nguyệt chán ghét nói.
Chợt Trịnh Sâm nhìn về phía Gia Khánh, ánh mắt tức giận nói.
"Tên điên, đã già như vậy rồi còn cho cô gái xinh đẹp này ăn bùa mê thuốc lú. Thật là không xem luật pháp Đại Việt ra gì. Người đâu đánh lão ta một trận rồi giải về nha môn."
Hắn rất tức giận nên đổ hết lên người Gia Khánh, ở phía sau, hai tên người hầu đi tới. .
Nhưng mà, bọn chúng chưa kịp tới gần anh đã cảm giác thân mình như nhẹ đi, hai người kia cúi mắt nhìn xuống thì đã bị cô nắm lấy cổ áo nhấc bổng lên, sau đó trực tiếp ném ra phía xa, đập đầu xuống đất như chó ăn phân.
Bích Nguyệt đưa tay xuống, lạnh nhạt nói.
"Thật sự nếu không cút, cũng đừng có trách tôi không khách khí."
Nhìn thấy hai hậu vệ của mình dễ dàng bị ném đi như vậy làm cho Trịnh Sâm có chút cả kinh.
"Cô dám đánh người của tôi. Tú vị, thú vị, thê thiếp ta nhiều nhưng mà chưa ai có tính cánh như cô. Ha ha."
Hắn vừa nói vừa cười rộ lên. Tên này vẫn chưa ý thức được, giờ phút này hắn đang tự mình tìm đường chết.
"Không đi sao?"
Ánh mắt Bích Nguyệt lấp lóe lạnh lùng, trong lòng dâng lên lửa giận.
Trịnh Sâm lắc đầu tự nhiên đi tới, cười nói.
"Ta tới lĩnh giáo cô một chút."
Đang khi nói chuyện, hắn một bước phóng lên chỗ cô. Hắn tự tin như vậy không hẳn là không có nguyên do, bởi hắn là người học võ, cũng từng chinh chiến sa trường.
Nhưng mà, Trịnh Sâm vừa tới gần thì Gia Khánh đang ngồi xổm ở phía sau đột nhiên đứng dậy, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hắn, một tay vung lên hướng mặt hắn đánh tới.
"Bốp."
Một âm thanh giòn tan vang lên, tên kia chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị tát đến nỗi răng môi lẫn lộn, trực tiếp ngã đâm đầu xuống đất ngất xỉu.
Toàn bộ lập tức rơi vào tĩnh mịch.
Bích Nguyệt ngạc nhiên tột độ.
Anh không phải điên sao? Vì sao tự nhiên lại động thủ. ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ anh đã nhớ lại. ?
Lúc này, Gia Khánh đứng cạnh cô, trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ điên dại, nhưng lời nói lại có chút tức giận.
"Người nào dám trêu ghẹo cô ấy thì sẽ có kết cục như thế này."
Tuy anh là kẻ điên, nhưng trong ba năm ở chung, chí ít cũng đã phát sinh tình cảm, thấy cô bị trêu ghẹo anh liền theo bản năng ra tay.
Bích Nguyệt đứng ở phía sau, nghe anh nói như vậy trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc ấm áp.
"Đáng chết!"
Một tên thủ hạ tức giận nói.
"Dám đánh thiếu gia nhà ta, mọi người cùng nhau xông lên, đem cái này lão gia điên này giết chết đi."
"Xoát! Xoát!"
Mọi người đồng loạt ra tay, bắt đầu rút dao kiếm chạy lại chỗ Gia Khánh.
Nhưng mà, nếu như bọn họ biết, cái lão điên mà chúng nói từng là Bạch vô thường thì e là đã đại tiểu tiện ra cả quần từ lâu rồi.
Bốp. ! Bốp. ! Bốp. !
Từng âm thanh giòn tan lại vang lên. Đám thủ hạ chưa kịp làm gì đã bị Gia Khánh đánh đến bầm dập mặt mũi, cả đám cũng như thiếu gia nhà hắn đều bị đánh ngất xỉu tại chỗ.
Toàn bộ dân làng đều cảm xúc lẫn lộn, bây giờ lời đồn ấy giường như đã được Gia Khánh chứng minh, khiến ai ai cũng rét lạnh không thôi.
Lúc này, Gia Khánh chầm chậm đi lại mấy cái rương lớn trước mặt, nhếch miệng cười nói.
"Bích Nguyệt. Đây là lễ hỏi của ta."
"A?"
Bích Nguyệt lập tức ngây người tại chỗ. Rất hiển nhiên, đây là Gia Khánh bắt chước lời nói của tên kia, còn về ý tứ như thế nào thì một kẻ điên điên khùng khùng như anh chắc chắn sẽ không biết.
Nhưng mà, Bích Nguyệt trên khuôn mặt ửng đỏ, tiếp theo xoay người sang chỗ khác.
Tuy nhiên cô biết là anh hiện tại vẫn bị điên, không có tư duy bình thường nhưng vẫn là khó tránh khỏi thẹn thùng.
Dân làng thấy vậy lần nữa sụp đổ, nhưng mọi người vẫn dõi mắt nhìn xem liệu cô có đồng ý hay không.
Nhưng mà, tuy biết lời nói của Gia Khánh không có ý nghĩa, nhưng lại nghĩ tới mình và anh tuy đã ân ái mặn nồng, nhưng mà vẫn chưa làm lễ thành hôn chính thức. Đó chính là sự thiệt thòi không hề nhỏ cho đôi uyên ương. .
Nghĩ vậy bất chợt cô quay đầu, ngại ngùng nói.
"Em đồng ý. !"
Lần này thì không ai dám bàn cãi gì thêm nữa, đã quá rõ rồi còn gì. Lão già và tiên nữ này lại là yêu nhau, nhiều thanh niên thẹn quá hóa giận muốn nói nhưng lại nghĩ tới cảnh Gia Khánh sẽ ra tay nên chỉ biết câm lặng.
Bích Nguyệt chẳng hề để ý đến họ, cô tiếp tục nắm lấy tay anh, dẫn đi mua hai bộ đồ cưới, và mua thật nhiều thức ăn rồi trở về căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô.
Gia Khánh và Bích Nguyệt thành hôn, lần thành hôn này giống với việc đền bù cho họ những gì dang dở, như tâm nguyện được đợi chờ đã lâu.
Họ không còn phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn như thanh niên nam nữ, trong lòng cô, tình cảm với anh đã thành một dạng lắng sâu, là những gì thuần túy nhất của một trái tim yếu đuối.
Đêm hôm ấy tối lửa tắt đèn, cô đã trao thân cho một người già như anh mà không chút đắn đo.
Sau cuộc mặn nồng ấy, nửa đêm canh ba cô chợt thấy bên mình trống trải, cô uể oải ngồi dậy thì đã thấy Gia Khánh đứng ngay trước cửa, ngẩng đầu nhìn về phía bắc xa xôi, chẳng hiểu sao cô cứ thấy là lạ. Vừa định bước xuống giường, thì Gia Khánh đã cất lời lẩm bẩm như nói cho mình nghe, hình như chẳng biết cô đã tỉnh lại.
"Bích Nguyệt, Ta... ta... xin lỗi. Ta thật có lỗi với em."
Lời nói của anh mang theo ý sầu, cô chợt giật mình bởi gần ba năm nay anh chưa bao giờ nói xin lỗi với cô, chợt cô như phát hiện ra... hình như... hình như anh đã nhớ lại. Nhưng tại sao lại đột ngột như vậy, bây giờ cô chẳng quan tâm tới nước mắt đã chảy dài trên khóe mắt, ngước đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc lấp ló qua khung cửa sổ.
"Tám năm ở Bạch gia... ba năm ở đây đợi chờ, chưa bao giờ em quên anh."
Lời lẽ của cô rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có lệ châu lăn dài.
Gia Khánh vô cùng kinh hãi, anh không ngờ cô lại tỉnh dậy lúc này.
"Cuối cùng anh cũng đã nhớ ra, không để em thất vọng."
"Ta đã nhớ ra mọi chuyện. Nhưng ta không phải Gia Khánh cô cần tìm. Ta xin lỗi vì đã lỡ thành hôn với cô, nhưng quả thật ta không phải Gia Khánh. Ta xin lỗi, nhưng ta phải đi."
Anh chợt bước ra khỏi cửa, chật vật đứng dậy, lời lẽ vẫn giữ được bình tĩnh nhưng lòng đắng chát. Đầu tóc hoa râm, thân thể hư nhược hơi còng xuống, anh giống một lão nhân về chiều, cất bước đi trên con đường đất không hề ngoái lại.
"Dung mạo bị cải biến, thân thể cũng thành một ông lão. Nhưng em biết nhất định là anh. Từ lúc gặp anh ở con hẻm kia em đã biết đó chính là anh rồi."
Hai mắt Bích Nguyệt ướt đầm, lớn tiếng hét.
"Vì sao lại thế, tại sao anh nhớ ra mọi chuyện lại muốn trốn tránh em. Anh đứng lại ngay."
Gia Khánh im lặng, chậm rãi quay lại, định khóc nhưng không còn nước mắt.
Cô lại khóc thảm thiết.
"Gia Khánh... em biết anh đã từng gặp những chuyện vô cùng thống khổ nhưng anh không nên trốn tránh. Bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù anh có biến thành thế nào, thì trong lòng em, anh vĩnh viễn là Gia Khánh ngày xưa... còn con chúng ta, nó chưa một lần được gặp anh. Năm xưa, Diêm Vương không có bắt nó đi, anh không muốn biết con mình mặt mũi thế nào hay sao. Chẳng lẽ anh định bỏ mặc tất cả hay sao, tại sao anh không dám đối diện với mọi chuyện. Anh e ngại về ngoại hình của mình như vậy ư, em yêu anh không phải là vì vẻ bề ngoài. Gia Khánh... đừng đi."
Dưới ánh trăng lạnh, không gian xung quanh tựa hồ phủ lên một làn sương mỏng, khí tức toát ra khiến lòng người chua xót.
Mười một năm. Tương phùng!
Thân thể Gia Khánh còng xuống, trán đầy nếp nhăn, cặp mắt sắc lẹm ngày xưa giờ mờ đục, mười năm tuế nguyệt vô tình khiến anh suy sụp đến cực điểm.
Mười năm trước, anh còn nhớ mình nằm trên bè sắt, tận mắt trông thấy cô cùng mình mà tự sát, anh tuy hồn phách đã tan nhưng vẫn còn một tia chấp niệm cầu xin Diêm Vương cứu sống cô.
Nhưng anh không ngờ ngài ấy lại cảm động mà tự tay cứu sống hai người, nhưng lại xóa đi trí nhớ của anh, đem anh đến nơi này, nhưng thân thể anh lúc ấy đã tổn thương nghiêm trọng khiến cho sự lão hóa khủng khiếp kéo đến. Làm anh bây giờ mới ba mươi tuổi mà lại trông như ông lão ngoài sáu mươi. .
Vốn dĩ anh đã quên, nhưng lúc động phòng lúc nãy, hai cơ thể hòa lẫn vào nhau lại bị ngọc Nhân Duyên trong người cô xúc tác làm anh nhớ lại mọi chuyện.
Nói ra mọi chuyện rất thần kì, nhưng... nhưng anh không dám đối diện với cô, bởi vì anh biết mình chỉ còn có một năm trên cõi đời này mà thôi. Đến lúc ấy anh chết đi, chỉ sợ cô càng đau lòng thêm. Chi bằng trực tiếp chối bỏ.
Giờ Bích Nguyệt nói một câu: "Mười một năm... chưa từng quên bóng hình anh" làm anh cảm động sâu sắc.
Cô vừa khóc vừa nói ra những lời đó khiến trái tim khô cạn của anh nổi sóng, những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi bên cô lần lượt trở về trong tim.
Mười một năm qua, qua dung mạo của cô vẫn không đổi, vẫn thanh lệ xuất trần, chỉ là trong mắt xuất hiện thêm một nét cô tịch và thê lương đượm vẻ buồn thương.
"Mười một năm... Gia Khánh... em vẫn chờ anh trở lại"
Đôi tròng mắt mờ đục của Gia Khánh cũng ánh lên.
Ngày xưa Bích Nguyệt thần thái phơi phới, bây giờ nước mắt chan hòa, buồn ủ thê lương như đã trải qua mọi tang thương trong mười một năm, làm anh cũng nảy ra cảm giác muốn khóc.
Nhưng anh không rơi nước mắt.
Bích Nguyệt nhìn anh, lặng lẽ rơi lệ.
Anh biết mình không còn sống được bao lâu nữa, có thể khiến Bích Nguyệt càng thương cảm, anh không biết mở lời thế nào.
Nhưng cô là một người con gái thông minh, cô hiểu được tâm tư của anh lúc này cũng như đoán được vận mệnh của anh, cô nghẹn ngào nói.
"Trăng lúc tròn lúc khuyết, người có lúc hợp lúc tan, nhưng em thật sự đau lòng, đoạn đường cuối cùng này, em muốn cùng đi với anh..."