Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 147

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 147: VỪA LÀM TRÒ HỀ

“Cảnh Liêm Uy, anh điên rồi!” Ân Thiên Thiên bị anh cắn đau, xoa day môi mình, hét lên với anh.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không che giấu vẻ tức giận, đôi mắt tức giận kia như muốn phun ra lửa.

Anh khẽ áp sát cô, đến khi cơ thể mình dán chặt lên người cô mới đắc ý nói: “Không phải em ghét bỏ anh à? Giờ anh muốn xem thử em có ghét bỏ chính mình không?”

Cô mím chặt môi, nhìn chằm chằm anh, ngực phập phồng mãnh liệt.

Cảnh Liêm Uy nghiêng người chặn đường cô, vươn tay ôm eo cô, không hề cảm thấy hôm nay tâm trạng mình thay đổi rất lớn.

Nếu là trước đây, anh đâu cần làm trò trẻ con thế này? Anh cũng sẽ không để tâm ánh mắt Ân Thiên Thiên như thế? Cũng không cần chuyện gì cũng nghĩ đến tương lai của cô?

Mọi thứ đều bắt đầu thay đổi trong lúc vô tình.

“Anh buông em ra!” Cô thấy ánh mắt đắc ý của anh thì hận không thể cho anh một tát, giờ cô ngày càng đối xử tùy tiện với anh, nhưng người này không hề nghe lời cô, không những không buông tay mà còn ôm chặt cô hơn: “Cảnh Liêm Uy, anh buông em ra!”

Anh làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt cô vào lòng mình.

Chính anh cũng không nhận ra, trước giờ anh không quan tâm đ ến ánh mắt người khác, nhưng giờ lại rất xem trọng ánh mắt Ân Thiên Thiên.

Trên thế giới này, anh không để tâm ai ghét mình, nhưng chỉ có cô là không được, cô phải thích anh, yêu anh, không được ghét anh…

Tất cả cảm xúc xấu đều không cho phép.

Anh là người ngang ngược như thế, nhưng anh chỉ làm vậy với cô.

Ân Thiên Thiên giãy giụa, chẳng mấy chốc mặt đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng hơi đỏ ửng, tay đẩy anh ra, muốn thoát khỏi lồ ng ngực anh, môi mím chặt, tủi thân không nói nên lời… Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ánh mắt anh như mê đi, khóe miệng còn chứa ý cười mơ hồ, anh theo bản năng ghé sát lại hôn lên vành tai non mềm của cô, hài lòng khi thấy cơ thể cô khẽ run lên, nụ cười ngày càng rõ hơn…

Ân Thiên Thiên cũng tức giận, cô hét lớn về phía anh: “Cảnh Liêm Uy, anh buông em ra, đừng dùng cơ thể dơ bẩn của anh chạm vào người em!”

Dứt lời, không khí như đông cứng lại.

Đôi mắt phượng khẽ híp, hơi thở ẩn chứa nguy hiểm mơ hồ, anh nghiêng đầu, tầm mắt từ đôi tai mềm mịn dịch chuyển đến đôi mắt tức giận kia, hỏi: “Ân Thiên Thiên, em nói gì?”

Từng câu từng chữ đều ẩn chứa nguy hiểm cận kề.

Cô cắn chặt môi, không lên tiếng, chỉ quật cường nhìn anh.

“Anh hỏi em…” Sắc mặt Cảnh Liêm Uy trở nên lạnh lẽo hơn, nhìn cô nghiêm túc hỏi: “Em nói gì?”

Cô cũng bị ép đến nổi nóng, tức giận vươn tay đẩy anh ra: “Chẳng lẽ không đúng à? Anh ở bên Mộc Sa hai năm, anh dám nói anh không chạm cô ta đi? Em nói cho anh biết, hôm nay người ta tới trước mặt em nói anh thế này thế kia, anh cho rằng trong đó không có một câu nói thật à? Cảnh Liêm Uy, có phải anh cũng thường xuyên tưởng tượng em thành cô ta khi ở trong thành phố M không…”

Những lời này, không nói ra thì thôi, nếu nói ra rồi, nhất định phải nói cho bằng hết.

Anh không buông tay, Ân Thiên Thiên cũng không giãy giụa nữa, hai người đứng giữa đường, dựa vào chiếc Range Rover cãi nhau giữa khung cảnh lá vàng rơi, hình ảnh này trông thế nào cũng thấy không hài hòa.

“Cảnh Liêm Uy, anh ở bên Mộc Sa hai năm, anh dám nói anh không có chút cảm giác nào với cô ta? Thỉnh thoảng anh vẫn nhớ tới khoảng thời gian hai người đã từng bên nhau đúng không?” Cô tức giận nói, có những chuyện có thể nhẫn nhịn được, nhưng cũng có một số chuyện làm thế nào cũng không nhịn được: “Có phải thành phố M chúng ta đang ở được tồn tại như thế đúng không? Trong lòng anh biết rõ, trước đây hai người làm gì trong này! Chẳng lẽ lúc anh ở bên em, anh không nhớ tới nó à? Giờ cô ta đứng trước mặt em nói hai người đã từng thế này thế kia, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?”

Nói xong, vành mắt cô đỏ lên, nhưng kiên cường không rơi giọt nước mắt nào.

Cảnh Liêm Uy thấy cô bỗng nổi giận thì không khỏi bật cười, mắt phượng híp lại.

Anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận vòng eo thon thả, mềm mại của cô, cảm thấy rất thỏa mãn, ôm chặt cô xong, anh mới nhìn thẳng vào cô, nói với vẻ nghiêm túc: “Ân Thiên Thiên, em ngốc à? Nếu anh thật sự chạm vào cô ta, chỉ cần cô ta nói cho bà anh và người nhà họ Mộc biết, em cho rằng mấy người đó sẽ dễ dàng buông tha anh à?”

Mặc dù anh có địa vị, nhưng suy cho cùng có những người và việc, anh không thể chạm vào được, trong lòng anh hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Dù gì nhà họ Mộc cũng là gia tộc lớn, không thua kém gia đình anh, nếu anh chạm vào con gái họ, chỉ cần bọn họ biết thì nhà họ Cảnh biết, anh không thể để vụ tai tiếng này xảy ra được, ngầm vui đùa một chút thì được, nhưng có ai không muốn trèo cao vào nhà họ Cảnh, ai sẽ bỏ qua cơ hội này?

Cảnh Liêm Uy nhìn cô gái nhỏ trong lòng, giờ anh mới biết hóa ra cô cũng là người có bệnh sạch sẽ trong tình yêu, điểm này rất giống anh, anh không phải đạo sĩ gì đó, anh cũng có nhu cầu bình thường, nhưng nhiều lúc anh rất lí trí, không để tình cảm chi phối bản thân như thế.

Anh biết rõ người phụ nữ có thể chạm, người nào không thể chạm.

Những chuyện như mang thai, dẫn con tìm tới cửa, không thể xảy ra với anh được!

“Ân Thiên Thiên, em có thể ở bên Hướng Thực bốn năm nhưng không xảy ra chuyện gì, tại sao anh và Mộc Sa ở bên nhau hai năm lại không thể chứ? Em không thấy mình đối xử khác biệt hơi quá đáng à?” Cảnh Liêm Uy khẽ nói, mắt phượng tràn đầy ý cười, anh thích cô như vậy, nhất thời cảm thấy mình bị hắt ly nước trái cây đó cũng rất tốt: “Mộc Sa nói cái gì em cũng tin, sao em không tới hỏi anh thử?”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ cắn chặt môi, đầu cũng không ngẩng lên.

Anh nói vậy, có phải là phủ nhận chuyện này không?

Không thể không nói, lúc nghe được đáp án này, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm…

Cô thật sự rất khó chấp nhận việc anh và Mộc Sa đã xảy ra chuyện đó.

Có nhiều thứ dễ chạm và nổ, huống hồ cô ta luôn quanh quẩn bên anh như thế.

Cảnh Liêm Uy thở dài, khẽ nhíu mày hỏi: “Ân Thiên Thiên, em cho rằng chúng ta ở thành phố M là vì anh nhớ lại khoảng thời gian ở bên Mộc Sa à?”

Dứt lời, anh không nói gì nữa.

Cô yên lặng đợi một lúc nhưng không nghe thấy câu trả lời của anh, nghi ngờ ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải sự mong đợi trong mắt anh, cô hiểu rõ ngay…

Anh đang đợi cô tự mở miệng hỏi.

Mắt cô khẽ lóe lên, hỏi anh: “Không phải à?”

Trong nháy mắt, Cảnh Liêm Uy không biết mình nên khóc hay cười nữa, cuối cùng chỉ có thể tức giận gặm chiếc mũi nhỏ thanh tú của cô, đến khi cô giơ tay che mũi mình, nhìn anh không vui, anh mới hài lòng một chút.

“Thành phố M là căn nhà anh dùng số tiền đầu tiên kiếm được trong đời để mua nó, đồ đạc bên trong ngoài em ra thì không ai chạm vào cả, mặc dù anh và Mộc Sa ở bên nhau hai năm, nhưng số lần cô ta qua đó chỉ đếm lên đầu ngón tay, càng không ở qua đêm, quả thật trong chung cư cô ta có đồ của anh, nhưng điều này không có nghĩa là anh sống ở đó…” Hiếm khi Cảnh Liêm Uy kiên nhẫn giải thích, giờ anh mới nhận ra, có lẽ anh đã sơ suất một số chuyện: “Thỉnh thoảng Mộc Hạ sẽ mua đồ cho anh, nhưng chưa chắc anh đã nhận, đương nhiên cô ta sẽ lấy về những món anh không nhận…”

Số tiền đầu tiên anh kiếm được trong đời mình, nó không chỉ làm anh thêm tự tin, mà còn khẳng định với nhà họ Cảnh.

Lấy thân phận và địa vị hiện tại, anh hoàn toàn có thể đổi một nơi tốt hơn thành phố M, nhưng anh không muốn thế, bởi vì trong mắt anh, đó là nhà anh, anh hy vọng mình có thể cùng người phụ nữ mình yêu nhất tạo thành một gia đình ở đó, đồng thời đây cũng là nơi, chỉ có vợ chồng anh mới có quyền chi phối…

Ân Thiên Thiên luôn ‘tưởng’ buồn cười như thế.

Cô cụp mắt không nói gì, sắc mặt hơi đỏ ửng, Cảnh Liêm Uy cũng im lặng, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng rực đó như muốn thiêu cháy cô, làm tay chân cô luống cuống.

Cô hiểu lầm rồi…

Cô sai rồi…

Thật mất mặt…

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng chịu thua dưới ánh mắt nóng rực của anh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, là em sai, em cũng không cố ý, ai bảo Mộc Sa nói những lời như thế trước mặt em! Là phụ nữ, ai cũng cảm thấy khó chịu trong lòng cả, hơn nữa, chuyện thành phố M là do anh không chịu nói với em, không liên quan đến em!”

Ân Thiên Thiên chơi xấu như một đứa trẻ, dáng vẻ rất đáng yêu, Cảnh Liêm Uy thấy cô như vậy thì không khỏi bật cười.

Có lúc, tâm trạng anh rất kỳ lạ, một mặt anh hy vọng cô có thể trưởng thành, cho dù anh không ở cạnh cô, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt mọi chuyện như lần trước cô đối mặt với phóng viên, nhưng mặt khác anh không hy vọng cô trưởng thành, tốt nhất cô cữ mãi ngây thơ như một đứa trẻ, như vậy anh có thể che chở cô thật tốt…

Đáng tiếc, trên thế giới này không có thứ gì đứng yên cả, mọi người đều trưởng thành, trở nên chín chắn hơn…

“Do đó, Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy áp sát cô, đôi môi sắp chạm vào da mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em đổ oan cho anh như thế, giờ em nên làm gì để an ủi anh đây?”

Ân Thiên Thiên ngước mắt lên theo bản năng, khi thấy đôi mắt tràn đầy d*c vọng của anh, cô không khỏi ngừng thở, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Vì ‘kỳ hạn mang thai’ của bà cụ Cảnh, bất kể là Cảnh Liêm Uy hay cô đều rất cố gắng, giờ bắt gặp ánh mắt này, thậm chí không cần anh nói lời nào cô cũng biết anh đang nghĩ gì…

Mắt cô liếc nhìn xung quanh một lát, không có ai.

Cô nhanh chóng nhón chân lên, hôn lên má anh, nhưng chưa kịp rút lui đã bị bàn tay to lớn của anh nâng đầu cô lên, môi hôn quấn quít…

Bá đạo, lại thâm tình…

Bình Luận (0)
Comment