Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 148

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 148: ĐI ĐÂU VỀ ĐÂU

Tại thành phố M, Ân Thiên Thiên đang ngoan ngoãn cuộn người trong lòng Cảnh Liêm Uy.

Khoảnh khắc này tại căn nhà này, Ân Thiên Thiên chỉ có sự mãn nguyện đến mức không biết dùng từ gì để hình dung, những nghi ngờ lo sợ cuối cùng cũng bị giải thích của Cảnh Liêm Uy đập tan thành mây khói, thậm chí bây giờ có đôi khi cô càng nhìn càng thích nơi đây.

Cúi nhìn người phụ nữ trong lòng mình, khóe miệng Cảnh Liêm Uy không nhịn được nở nụ cười, anh đưa tay vuốt nhẹ cô và hỏi: “Thiên Thiên, sau này em định thế nào?”

Ân Thiên Thiên có chút sửng sốt ngước lên nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy cũng không quan niệm phụ nữ phải ở nhà giúp chồng dạy con, thậm chí anh còn rất tán đồng phụ nữ có thành tựu của riêng mình, sự nghiệp của riêng mình, huống chi ngay từ lúc ban đầu, anh đã biết Ân Thiên Thiên không thuộc tuýp người có thể ngoan ngoãn ở nhà mà không làm gì.

Với Ân Thiên Thiên mà nói, thì từ lúc nhà họ Cảnh không cho cô đi ra ngoài làm việc, trong lòng của cô sẽ ít nhiều có chút buồn và bất bình, chẳng qua chỉ là cô không đủ dũng khí để chống lại người nhà họ Cảnh, dù sao thì bây giờ, địa vị của cô ở nhà họ Cảnh giống như chim non mới nở, khi cánh chưa đủ lông cơ bản là cô sẽ không thể nào bay lên được.

Cô đưa cặp mắt trong trẻo của mình nhìn Cảnh Liêm Uy, và nhỏ tiếng hỏi: “Em có thể đi ra ngoài làm việc sao?”

Câu hỏi nhỏ nhẹ của cô làm cho tim anh tan chảy, nụ cười của anh càng trở nên dịu dàng hơn.

Từ ngày Ân Thiên Thiên gả cho anh, cô đã chịu quá nhiều uất ức.

“Đương nhiên là được, chỉ cần em muốn là có thể làm được.” Anh nhỏ tiếng trả lời, đồng thời động tác ôm cô của anh cũng mạnh hơn chút.

Đối với Ân Thiên Thiên thì trong lòng anh từ đầu đến giờ vẫn có cảm giác áy náy.

Anh vốn là người đàn ông không nhiệt tình lắm trong tình yêu, nên đối với những chuyện trên phương diện này anh cũng không rõ lắm, nhưng hiện giờ duy có hai việc anh biết rõ nhất:

Đầu tiên là anh rất thương và yêu Ân Thiên Thiên.

Kế đến là: cho dù như vậy thì anh cũng biết rõ trong lòng mình vẫn còn chỗ cho người khác, cho dù là anh không biết người đó là ai.

Ngay từ lúc bắt đầu thì giữa anh và Ân Thiên Thiên đã không công bằng, chẳng qua chỉ là anh không có ý định nói cho cô biết mà thôi.

“Nhưng mà bà nội không cho em đi làm.” Ân Thiên Thiên nhỏ tiếng nói, cô không nhịn được nhíu mày lại khi nhớ đến hình ảnh bà nội Cảnh, đôi khi cô cảm thấy bà quá cố chấp và độc đoán: “Nếu như mà em đi làm thì có khi nào lại không tốt không?”

Cảnh Liêm Uy im lặng không nói gì, công khai làm trái ý của bà nội, thì cho dù bây giờ có thành công thì sau này cũng sẽ không có kết quả tốt, nhưng anh cũng không muốn vì vậy mà bẻ gãy đôi cánh ước mơ của cô, anh nhẹ giọng an ủi: “Bên bà nội để anh giải quyết, em thử nghĩ xem em muốn làm gì?”

Ân Thiên Thiên cũng không phải là ngốc, đương nhiên cô biết là khi bà nội biết chuyện sẽ tức giận, mắt cô chợt lóe lên rồi hưng phấn nói với Cảnh Liêm Uy: “Hay là em về trường, nói với bà nội là đi mượn không khí trong trường học, như vậy thì sau này có con cũng tốt cho con, đúng không? Bà nội chắc sẽ không từ chối đâu…”

Gương mặt tinh tế của cô tràn đầy hưng phấn và sức sống, nhưng tiếng nói của cô càng về sau càng nhỏ dần…

Đứa con…

Cảnh Liêm Uy khi nghe được hai chữ này cũng bất chợt không nhịn được nhíu mày lại.

Bộ dạng của cô, tính cách của cô, bộ dạng của anh, tính cách của anh.

Con của họ sẽ trông như thế nào?

Đôi khi Cảnh Liêm Uy nghĩ: nếu như ban đầu anh không gặp Ân Thiên Thiên, thì nói không chừng anh sẽ không kết hôn, vẫn sẽ tiếp tục chờ người đó xuất hiện, nhưng không ngờ cô lại xuất hiện, và anh càng không biết được, người đó của anh cũng chuẩn bị xuất hiện trong tương lai gần…

Ân Thiên Thiên hai má đỏ bừng, cô cúi đầu không dám nhìn Cảnh Liêm Uy, những câu nói do kích động quá vừa buột miệng nói ra, giờ cô lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chắc anh sẽ không nghĩ là cô muốn sớm sinh con cho anh chứ?

Mắt cô khẽ chớp, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mặt cô càng đỏ hơn…

Người đàn ông này thật hư quá…

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, khoảnh khắc đó Cảnh Liêm Uy không khác gì tên lưu manh dùng sắc đẹp tuyệt thế của mình để mê hoặc cô: “Thiên Thiên, em muốn sinh con cho anh đến vậy sao?”

Ân Thiên Thiên phản ứng lại bằng hành động há miệng muốn phản bác, nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt của anh thì cô không nói được gì nữa.

Người đàn ông Cảnh Liêm Uy này đúng là quá nguy hiểm, và cũng đầy sức thu hút mê hoặc người khác.

Mắt nhìn môi Cảnh Liêm Uy sắp áp sát vào môi mình, Ân Thiên Thiên cũng tỏ vẻ chấp nhận mà khép hờ mắt, bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho cô giật mình, theo phản xạ cô liền đẩy anh ra, nhưng nhìn thấy anh nhíu mày bực mình vì bị tiếng điện thoại làm gián đoạn, cô không nhịn được bật cười…

Mỗi khi như vậy, khi cô nắm được cảm xúc nhỏ nhoi trong tích tắc của anh, cô mới cảm nhận được mình là Ân Thiên Thiên chứ không phải người nào đó trong hư vô…

Điện thoại vừa reng lên là điện thoại của Ân Thiên Thiên, cô cầm lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe, khi cô vừa ‘a lô’ thì eo cô đã bị Cảnh Liêm Uy ôm lấy, hành động bá đạo của anh không khác gì là cô không cho anh ăn cơm, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng với Ân Thiên Thiên thì cô lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Trong tình yêu luôn có người đứng ở bên chịu thiệt thòi, cô chính là người đứng bên đó, vì vậy nên cho dù thỉnh thoảng bắt được những cảm xúc nhỏ nhoi như vậy của anh thì cũng đủ khiến cho cô cảm thấy vui khác thường.

Ai cũng nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, ngay lúc này cô đã cảm nhận được tim của anh vẫn chưa thuộc về cô.

Cho dù anh cưng chiều cô, nhường cô, tội nghiệp cô, xót thương cô… thì cô vẫn không cảm nhận được cái khoảnh khắc chắc chắn đích thực trong tim mình.

“Anh…” cô nhẹ nhàng lên tiếng nói với người trong điện thoại, tâm trạng của cô lúc này rất tốt.

Đầu dây bên kia là Ân Thiên Tuấn, khi anh nghe được tiếng cười của cô, bất chợt nụ cười của anh cũng dịu dàng hơn chút.

“Cuối tuần nhớ về nhà, đừng quên đó.” Giọng nói tuy có phần lạnh lùng, nhưng thấp thoáng đâu đó vẫn có chút ấm áp.

“Dạ, em biết rồi…” Cô gật gật đầu, đồng thời đưa tay kéo cánh tay của Cảnh Liêm Uy đang ôm eo cô ra, rồi nhẹ giọng nói vào điện thoại: “Thời khắc quan trọng như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì em cũng sẽ đến, anh yên tâm đi…”

Ân Thiên Tuấn cười, trợ lý Trình Cương đứng bên cạnh anh cũng cảm thấy ấm áp như mùa xuân đang đến.

Người dân của thành phố T đều nói: cậu cả nhà họ Ân nổi tiếng thương em vô đối, giờ nhìn có vẻ đâu chỉ là vô đối, mà cơ bản là anh dùng sinh mạng để yêu chiều Ân Thiên Thiên…

Ân Thiên Thiên không biết rằng sau lưng cô, cuộc sống của anh, Ân Thiên Tuấn hầu như chỉ vì mỗi mình cô.

“Ừ, nhớ là được, em có việc thì cứ bận trước đi.” Ân Thiên Tuấn nhẹ giọng nói, nhưng Trình Cương có thể nghe ra được trong lời nói của anh có chút tiếc nuối và không nỡ: “Anh bên này cũng sắp tan ca rồi…”

Ân Thiên Thiên giãy giụa người ra khỏi ngực Cảnh Liêm Uy, cô nhíu mày tỏ vẻ không thích nhìn anh, rồi đi đến chỗ khác để tiếp tục nói: “Anh, giờ em đã không đi làm ở ‘Grimm’ nữa, nên có chút buồn, anh nghĩ em nên làm gì đây? Em muốn kiếm cái gì đó để làm…”

Cô còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, cái tuổi không bao giờ muốn ngồi yên một chỗ.

Mắt Ân Thiên Tuấn lóe lên tia sáng, cổ họng anh cũng khẽ rung, nhất thời anh có chút hồi hộp, anh nhẹ giọng nói: “Vậy giờ em có dự tính gì chưa? Hay là muốn đi đâu?”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ lúc, lúc này Cảnh Liêm Uy đã đi vào bếp lấy ly nước rồi bước ra đưa cho cô, anh cũng không quấn lấy cô nữa, mà chỉ đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, Ân Thiên Thiên uống ngụm nước rồi bất ngờ hưng phấn nói: “Anh, anh cảm thấy em tiếp tục về trường học thì sao, hay là đến chỗ anh học hỏi hả?”

Chỉ một câu nói của cô mà cả hai người đàn ông ở hai đầu điện thoại đều khẽ bất ngờ nín thở.

Cảnh Liêm Uy nhíu mày lại mà không nói gì, còn phía bên kia thì Ân Thiên Tuấn cũng có chút hồi hộp, anh ngồi thẳng người lên:

“Giờ quay về trường hình như không thích hợp lắm, nghiên cứu sinh cũng đã nhập học hết rồi, nếu em muốn đến trường thì chỉ có thể lấy thân phận là trợ giảng, sẽ hơi mệt, em cảm thấy em chịu được không?” Anh không lên tiếng kêu cô qua chỗ anh, từ nhỏ đến lớn anh là như vậy, một lòng chỉ muốn lựa chọn điều tốt nhất cho cô, và cũng tôn trọng quyết định của cô: “Nếu em đến chỗ anh thì anh nghĩ chắc cũng sẽ có chút cực, nhưng em sẽ học được nhiều thứ hơn.”

Ân Thiên Thiên cau mày cầm điện thoại mà không nói lời nào.

Nếu về trường thì cô cũng không thể trở về với thân phận là nghiên cứu sinh, vì dù sao thì có rất nhiều trường đều đã khai giảng bắt đầu khóa học mới, mà còn đến ‘Thiên Ân’ thì cũng là lựa chọn tốt, cô có thể học được nhiều thứ hơn để chặn miệng bà nội Cảnh, làm việc tại công ty của gia đình, chắc bà nội Cảnh sẽ không nói được gì, hơn nữa phía trước cô còn có Ân Thiên Tuấn đỡ đạn, như vậy thì Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không bị liên lụy…

Cô đưa mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đang đứng bên cạnh, Ân Thiên Thiên mím môi như có chút đắn đo.

Cô không quên là cô đã lập gia đình rồi, nên có rất nhiều chuyện không phải tự cô có thể quyết định là được.

“Anh, để em suy nghĩ cái rồi cuối tuần em sẽ cho anh biết câu trả lời, được không?” Ân Thiên Thiên trả lời, nhưng mắt lại đang nhìn Cảnh Liêm Uy.

Bất ngờ, đầu cô hiện lên lời nói mà Cảnh Liêm Uy từng nói với cô, nhưng cô lại không nhớ rõ lắm.

“Ừ, được.” Ân Thiên Tuấn đáp lại rồi dặn dò thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.

Cảnh Liêm Uy vẫn đứng yên không động đậy cho đến khi Ân Thiên Thiên cúp điện thoại, đôi mắt phượng thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ân Thiên Thiên đi qua chỗ anh, nhìn anh : “Em có thể đến ‘Thiên Ân’ làm việc không?”

Ở góc độ nào đó mà nói thì cô vẫn muốn ở bên cạnh anh mình, Ân Thiên Tuấn từ nhỏ vốn đã là thần bảo hộ của cô, nên cô đã ỷ lại thành thói…

Anh nhìn cô lúc lâu mà không nói gì.

Năm năm tuổi, Ân Thiên Tuấn đã xuất hiện bên cạnh Ân Thiên Thiên, và bắt đầu bảo vệ cô, đặc biệt là sau sự cố năm mười tuổi, Ân Thiên Thiên càng tin tưởng anh từ tận đáy lòng, cô cứ như vậy ỷ lại vào Ân Thiên Tuấn, Cảnh Liêm Uy đến giờ vẫn còn nhớ lúc anh tức giận lỡ miệng nói rằng Ân Thiên Tuấn thích cô, lúc đó cô tức giận đến mức độ nào…

Ở trong lòng cô, có lẽ Ân Thiên Tuấn chỉ đơn thuần là một người anh chăng.

Ánh mắt hơi trầm xuống, Cảnh Liêm Uy dịu dàng đưa tay nắm lấy tay cô và nói: “Nếu như em muốn đi thì đi đi.”

Có những vai diễn của con người nếu ngay từ khi bắt đầu đã được định mệnh sắp xếp như vậy, thì cứ tiếp tục duy trì vậy thôi, anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai thay đổi chỉnh sửa kịch bản!

Cho dù người đó là anh trai mà Ân Thiên Thiên yêu thích nhất cũng không được! Đồng thời anh cũng sẽ dùng cách của mình để nói cho Thiên Tuấn biết rằng Ân Thiên Thiên là vợ của mình, không ai có thể cướp cô ấy từ tay anh, cho dù ngày nào đó anh và Ân Thiên Thiên xảy ra mâu thuẫn thì Ân Thiên Tuấn đến cả cơ hội chen vào cũng không có!

Đôi khi, thân phận quyết định hết tất cả!

Ân Thiên Thiên nở nụ cười rất tươi, đột nhiên cô cảm thấy cuộc đời mình có hai người đàn ông này bảo vệ bên cạnh mình đã là chuyện hạnh phúc biết bao, chỉ là có rất nhiều chuyện luôn có những biến cố phức tạp mà cô không thể nào lường trước được…

Bình Luận (0)
Comment